Thấy Huyền Linh lão đạo đã đi rồi, Tiểu hồ ly và chu nghi đứng ngây ngốc nhìn cái thân thể Địa Linh Tử vừa được khôi phục về nguyên dạng, không biết phải nói gì nữa, Lam Thần cũng hơi sửng sốt, hào quang của Thất Bảo Diệu Thụ quấn quanh cơ thể của Địa Linh Tử, hóa thành một dải cầu vồng trôi về phía chân trời rồi mất hút, Khổn Tiên Tác trên người Tiểu hồ ly cũng hóa thành một đạo kim quang bay theo đằng sau, hiển nhiên là do Chu Thanh và Vân Hà tiên tử thu về.
Lúc này sắc trời đã sáng rõ, sao Hôm lặn, sao Kim mọc, cả một vùng trời ngập tràn sắc đỏ, ánh sáng chói mắt lấp lóa rọi nhẹ, khiến cho người ta có thể nhìn trực tiếp được, hồng quang chiếu lên trên những bãi cát vàng óng ả, ánh lên sắc vàng lung linh, trông rất diễm lệ, khiến con người như chìm vào trong một giấc mộng, Tiểu hồ ly và chu nghi đều bị cảnh sắc đó khiến cho mê mẩn, những mệt nhọc trong lòng dường như tan biến, đến Lam Thần cũng phải thầm cảm thán trong lòng, ba người không ai nói gì, lặng lẽ hồi tưởng lại một số sự việc.
Sau khi Chu Thanh thu lại pháp bảo, cũng không nói gì cả, để mặc ba người đứng trơ giữa sa mạc, phải một hồi sau, khi mặt trời đã lên cao, thời tiết cũng bắt đầu có chút nóng nực bức bối, thì Lam Thần mới giật mình thót tỉnh, trông thấy Tiểu hồ ly và chu nghi vẫn đang đứng như trời trồng, vội nói: "Hai vị tiểu thư, chuyện này đã xong rồi, tông chủ xử lý như vậy ắt có lý của mình, hai vị tiểu thư không cần phải bận tâm suy nghĩ nữa, với sự sủng ái của tông chủ với san san tiểu thư thì chắc cũng sẽ không trách tội hai người đâu." Lam Thần thấy Chu Thanh thu lại pháp bảo hồ lô của Tiểu hồ ly, nghĩ rằng chắc là Chu Thanh đang không hài lòng với hai nữ nhân này, nên liền tiến tới nói giọng an ủi.
Tiểu hồ ly bỗng chợt thức tỉnh, nghe chu nghi nói vậy thì đột nhiên mỉm cười, dung nhan như nước, dung mạo như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, đến Lam Thần tu vi như vậy nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi một phút xao xuyến, hắn kịp tỉnh táo lại rồi thầm tán thưởng: "Mị công quả nhiên lợi hại!"
Rồi hắn lại đưa mắt nhìn chu nghi, vẫn là một khuôn mặt thánh khiết, không thể khinh nhẹ, Tảo Hà Tiên y khoác trên người rực rỡ kim tuyến, khiến cho người khác nhìn vào không dám khinh nhờn, thuần khiết tôn quý.
"Chúc mừng nhị vị tiểu thư đạo hạnh đại tăng." Trong lòng Lam Thần lúc này sáng tỏ, không ngớt cúi đầu khâm phục thủ đoạn của Chu Thanh.
"Các con mau về gặp ta!" Giọng nói của Chu Thanh bất chợt vang lên, Lam Thần vội đưa hai nàng độn tiến vào trong hư không, chưa hết một nhịp thở đã đang đứng trong Đại Tự Tại cung động thiên, đi tới lương đình phía ngoài, nhìn thấy Chu Thanh , Vân Hà tiên tử đang ngồi ở bên trong, thi thể của Địa Linh Tử đang đặt ở chính giữa, trên người dán vô số những phù triện kim sắc, có điều khuôn mặt vẫn trắng bợt như tờ giấy trắng, đôi môi thâm đen, toàn thân cứng ngắc, không nhận thấy chút nào của sự sống.
"Hai đứa các con đã hiểu chưa?" Chu Thanh trông thấy hai nữ nhân bước vào, không thèm giải thích, độp ngay một câu khó hiểu ra như vậy.
Tiểu hồ ly bỗng dưng bật cười nói: "Con hiểu rồi ạ, sư phụ." chu nghi cũng mỉm cười trả lời, hai nàng phong tình vạn chủng, nụ cười mê đắm nghiêng nước nghiêng thành, khác hẳn so với lúc trước.
"Ừ, vậy thì ta yên tâm rồi, yêu tộc của các con có trí tuệ cao hơn loài người, tuy rằng hồ tộc đắc thiên độc hậu(được hưởng sự ưu ái như vậy), nhưng số năm tu hành của các con vẫn chưa nhiều,loài người tu hành mấy chục năm là có thể thượng thể thiên tâm, vận chuyển thiên đạo, còn yêu tộc các con thì phải mất mấy trăm năm khổ công mới làm được, nếu các con đều hiểu cả, thì ta cũng không cần phải nói nhiều nữa."
Chu Thanh lại lấy ra hồ lô khi nãy, niệm mấy câu thần chú, phù triện sáng vụt rồi tắt, Chu Thanh nói: "Nếu đã như vậy, pháp bảo này sẽ lại được giao cho con, khi nãy ta đã phong ấn lên trên, cho nên uy lực của nó chưa phát huy ra ngoài nhiều, bây giờ không còn bị kìm hãm nữa, chỉ cần bị pháp bảo này nhắm tới thì dù là người thế nào cũng khó tránh thoát khỏi số kiếp, nhất tề trảm sát cả nguyên thần nhục thân, con hãy đi tế luyện lại từ đầu đi, hồ tộc các con có một loại công pháp riêng, kết hợp với thuật thần thức tôi luyện của ta chắc chắn sẽ có những tiến bộ thần tốc."
Chu Thanh lại lấy ra một ấn triện kích cỡ chừng ba tấc vuông, màu xanh lục bích, dưới đáy có khắc hai chữ triện văn: Phiên thiên. "Phiên Thiên Ấn này tuy rằng không phải là chân phẩm, nhưng cũng là phong đầu thượng cổ thần sơn Thủ Dương Sơn chế luyện được Vân Trung Tử cóp nhặt, uy lực của nó chỉ cách chân phẩm một chút xíu, uy lực có thể nói là vô cùng lớn, Thần Thần, con lấy nó để tế luyện, ngoài ra, ta đưa luôn cả Ngũ Độc phiên này cho con."
Chu Thanh vẫy Minh Vương kỳ một cái, lập tức Ngũ Độc phiên rơi ra, Chu Thanh vẩy một luồng kim quang qua đó, chỉ kịp nghe những tiếng vang cập keng liên hồi, rồi sau đó cấm chế trên mặt Ngũ Độc phiên đã hoàn toàn biến mất. Chu Thanh lại nói: "Chiếc phiên này tụ hội năm loại ngũ độc khí, vô cùng tàn ác, Huyền Linh lão đạo kia vẫn chưa nhập môn, ngũ độc khí mà luyện đến cảnh giới cao nhất thì sẽ không màu không vị, giết người một cách vô hình, chứ không giống như cách hắn làm khiến cho khói màu mù mịt dễ nhận biết như vậy."
Dạ, sư phụ, con biết rồi ạ, đánh không lại đối phương thì phải hạ độc thủ, thứ này dùng là quá thích hợp rồi." Lúc này Ngũ Độc phiên đã được Chu Thanh ngưng luyện thành 3 phần khác nhau, vô cùng tinh xảo, sau khi đưa nó qua tay cho chu nghi, Chu Thanh lại dùng thuật tế luyện, lấy thanh Thư Hùng kiếm từ trong tay chu nghi ra.
Hai tỉ muội chu nghi Tiểu hồ ly đã đi tìm chỗ để tế luyện, lần này hai nàng chắc sẽ không dám đi lung tung nữa, mà đi tìm một khoảnh núi yên tĩnh để tu luyện.
"Phu quân thật là dày công tâm huyết, qua lần giáo huấn này, cộng cả mấy pháp bảo cho đi nữa, thật sự là đã chịu thiệt thòi quá nhiều, đúng rồi phu quân, Địa Linh Tử kia phải làm sao đây, bị chặt đứt đầu rồi chả nhẽ lại có thể cứu sống lại được ư?" Vân Hà tiên tử nghĩ Chu Thanh chắc đã có dự tính trước, liền hỏi.
"Tại sao không chứ, Trảm Tiên phi đao của San San đã được ta phong ấn, không thể trảm sát nguyên thần, chỉ là không thể khiến hắn độn xuất đào thoát, bị giam trong Tử Phủ, rồi còn bị ta dùng phù chú bao quanh, cho dù toàn bộ nhục thân bị hủy, thì cũng không tới mức bị tiêu tan/" Chu Thanh mỉm cười nói: "Hắc hắc, đừng nghĩ là chém đứt đầu thì người sẽ không sống lại được, ta sẽ có cách kéo hắn ra khỏi lục đạo luân hồi, kẻ này là đệ tử cưng của Không Đồng chưởkhông độngó khả năng trở thành chưởng giáo tương lai, như vậy chẳng phải rất có giá trị lợi dụng với ta sao? Dù gì thì cũng không thể tiêu diệt được sạch sẽ tất cả bọn chúng, ai mà biết được Quảng Thành Tử sau khi biết chuyện lại đến tìm ta gây sự thì sao."
Vân Hà tiên tử nghe vậy liền hỏi: "Lẽ nào phu quân muốn thu phục hắn, tên này tính cách đồi bại, chỉ e là hắn sẽ giở trò."
"Không lo, ta sẽ đặt một đạo Cấm Chế vào nguyên thần của hắn, chỉ cần hắn dám chống lại ý muốn của ta, thì ta sẽ cho hắn bị thần hồn diệt vong, đày xuống dưới chốn Cửu U, vĩnh viễn không được siêu sinh." Lam Thần đứng ở bên cạnh, nghe những lời của Chu Thanh như vậy thì tim đập chân run, toát mồ hôi lạnh, thấy Chu Thanh không dặn thêm gì nữa, liền thưa một tiếng rồi cũng khúm núm núp vào trong Hư Không để tu luyện.
" Tiểu tử này thảm rồi, không biết tông chủ sẽ dùng phương pháp gì để cải tử hoàn sinh cho hắn, dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, mình không nên xem thì hơn." Lam Thần lẩm nhẩm.
"Chu chân nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Một thiếu nữ tuyệt sắc tay cầm cành liễu, đạp mây bay tới, thì ra là Đại Tự Tại cung chủ, Vân Hà tiên tử vội chào người đó với danh sư phụ, rồi cầm tay cung chủ, kể hết sự tình cho người nghe." Chuyện này, chỉ e sẽ vấp phải rắc rối, Không Đồng là mkhông động phái, tổ sư Quảng Thành của họ cùng xuất thân từ một môn phái giống như tổ sư Từ Hành của bọn ta, môn hạ là một người pháp lực rất cao cường, Chu chân nhân cũng có thực lực rất đáng nể, chắc hẳn đã có định hướng sẵn, ta chỉ muốn hỏi xem chân nhân sẽ dùng biện pháp gì thôi." Cung chủ ngẫm nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, hiển nhiên nàng cũng không để tâm quá nhiều, ngược lại còn rất háo hức muốn biết thủ đoạn mà Chu Thanh sắp sử dụng, đúng là rất hợp ý của Chu Thanh.
"Nếu cung chủ đã có nhã hứng như vậy, thì đương nhiên tại hạ cũng không dám dấu diếm gì cả. Thủ cấp của Địa Linh Tử tuy rằng đã bị tại hạ dùng pháp lực nối gân, nhưng vẫn chưa hoàn thiện, cần hao phí thêm chút linh đan thủ đoạn, cung chủ đến thật đúng lúc, cành liễu Thanh Tịnh mà người cầm trên tay có thể vẩy ra Cam Lộ, chính là một loại tiên dược dùng để chữa lành vết thương, nối gân liền cốt, nếu có sự giúp đỡ của cung chủ thì tại hạ sẽ tiết kiệm được khá nhiều thời gian." Chu Thanh bỗng nhiên nghĩ tới lai lịch cành liễu trên tay của cung chủ.
"Điều đó là đương nhiên, bản cung gieo quẻ bói thấy trước vài hôm nữa sẽ gặp phiền toái lớn, cần chân nhân phải ra tay giúp đỡ, lần này có thể phụ giúp được chân nhân một tay thì cũng coi như là đã trọn nghĩa ân tình rồi." Đại Tự Tại cung chủ bỗng nhiên lại nói ra những lời như vậy, Chu Thanh tuy có tu vi cao thâm, nhưng lại không biết chút gì về thuật số bói toán, và cũng không ham muốn học, cho dù là thật sự có thiên mệnh, thì Chu Thanh cũng phải thay đổi nó, vả lại dù sao thì thuật bói toán này cũng có lúc nói không chính xác, chỉ có một số thông tin mơ hồ như vậy thì e khó tránh khỏi nhầm lẫn.
"Sư phụ, người gặp phải phiền phức gì, Đại Tự Tại cung chúng ta đâu có kẻ thù nào đâu." Vân Hà tiên tử nghi hoặc không hiểu hỏi.
"Điều này, cụ thể thế nào thì ta cũng không biết, chỉ là một thời thần trước, sau khi tế luyện xong thuần dương pháp bảo, đột nhiên tâm huyết dâng trào liền bói một quẻ, quẻ rất mơ hồ, thiên cơ khó đoán!" Đại Tự Tại cung chủ không nói rõ được đó là điều gì.
"Thủ đoạn của cung chủ quả nhiên khó mà lường được, bần đạo đã được gặp qua rồi." Chu Thanh khom người hướng về phía Đại Tự Tại cung chủ, cành liễu trong tay cung chủ khẽ lay động, lúc này có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ phát ra từ cơ thể Địa Linh Tử.
"Tiếp theo đến lượt chân nhân xuất ra thủ đoạn của mình rồi!" Đáp lại một lễ, cung chủ kéo tay Vân Hà tiên tử đi ra ngoài đình, đứng ở một vị trí khá xa để quan sát.
Chu Thanh cũng không đáp lại, liên tục xuất ra ba thủ quyết, ngậm một ngụm chân khí, chân khí có màu sắc vàng chói, trước mặt Địa Linh Tử phân thành bảy phần, trông giống như bảy con kim xà nhỏ, chúng lách luồn liên tục, trong nháy mắt đã chui vào bên trong thất khiếu của Địa Linh Tử, khuôn mặt của Địa Linh Tử lúc này bỗng biến sắc thành màu vàng nhạt, toàn thân của hắn bị bao bọc bởi một tầng kim quang mỏng manh, cùng với thủ quyết của Chu Thanh, kim quang càng lúc càng nồng đậm, cuối cùng hình thành nên một cái kén to màu kim sắc, ôm trọn lấy toàn bộ thân thể của Địa Linh Tử, khẽ nhìn thấy cử động, trông giống như con nhộng vậy.
Chu Thanh theo đó đưa tay ra, đặt Thư Hùng kiếm trên mặt đất, không biết hắn dùng thủ đoạn gì, hào quang trên Thư Hùng kiếm trở nên sáng lóe lên rồi vụt tắt ngay sau đó, gầm dài lên một tiếng, trực tiếp tiến vào trong luồng kim quang, Chu Thanh liên tục sử dụng thủ quyết, hành động khá chậm chạp, giống như đang kéo theo cả ngàn cân bên người, cơ thể hơi gồng lên, mặt hơi nhăn nhó, thở khó nhọc liên tục, mồ hôi cũng không ngừng tuôn ra từ trán.
"Vân Hà, đây chính là phu quân tam thế của con sao? Thủ đoạn thật tàn độc, dám dùng cả Thất Khiếu Khóa Phách đại pháp, sau này tên Địa Linh Tử kia cũng chỉ như một con rối, suốt đời suốt kiếp bị kẻ khác khống chế, ngay cả chuyển kiếp đầu thai cũng không thể được, thậm chí đến cả sống chết của bản thân cũng không nằm trong tay hắn." Đại Tự Tại cung chủ quan sát Chu Thanh niệm chân quyết, cơ thể cũng run lên rần rật, không nén được đành cất tiếng hỏi.
Vân Hà tiên tử chợt chau chau cặp lông mày: "Phu quân ắt đã có chủ trương, chúng ta chỉ cần sát cánh bên nhau là đủ, cần gì phải quan tâm nhiều thứ đến vậy."
Cung chủ kinh ngạc nhìn Vân Hà tiên tử nói: "Vân Hà, con thay đổi quá nhiều rồi."
Vân Hà tiên tử mỉm cười, đang định đáp lại thì bỗng nghe thấy những âm thanh lách tách, cái kén lớn bao xung quanh cơ thể Địa Linh Tử bỗng nhiên vỡ tan, những luồng kim quang chui vào trong cơ thể của Địa Linh Tử, Thư Hùng kiếm cũng biến mất không nhìn thấy đâu. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh điều hòa hơi thở một chút, Thất Khiếu Khóa Phách đại pháp chính là một pháp thuật của Ngưu Đầu Âm Thần, so với khống chế Lam Thần thì cách thức khác nhau nhưng đều có chung một kết quả, có điều tàn độc hơn rất nhiều, không những có thể thao túng sinh sử của kẻ đó bất cứ khi nào, mà còn có thể dùng thần thức của mình để điều khiển thần thức của đối phương trong lúc vô thức, khiến đối phương ngoan ngoãn chấp nhận sự điều khiển của mình, chỉ có điều trong quá trình triển khai pháp thuật, đối phương sẽ không được có bất kỳ sự phản kháng nào, nếu không sẽ thất bại ngay lập tức, với công lực hiện tại của Chu Thanh thì cũng đã tổn hao không ít công lực.
Được một lát, Chu Thanh dùng tay chỉ vào trán của Địa Linh Tử, Địa Linh Tử từ từ mở mắt ra, đầu tiên còn hơi lơ mơ, sau đó mới tỉnh táo đôi chút, hét toáng lên: "Đây là nơi nào, chẳng phải ta đã chết rồi sao?" Hắn hét xong rồi còn dùng tay véo vào cơ thể của mình, khi thấy cảm giác đau nhói thì lập tức cười giống như kẻ điên: "Ha ha, ha ha, ta chưa chết, làm sao mà ta chết được." Tâm thần nhất động, Thư Hùng kiếm phóng ra từ đỉnh đầu hắn.
" Ha ha, ha ha, không ngờ ta lại may mắn như thế, công lực đã thế còn tăng tiến thêm nhiều, Thư Hùng kiếm bây giờ đã có thể sử dụng thành thạo, hừ, hai kẻ tiện nhân Thiên Đạo tông kia, ta cho các ngươi không được chết yên ổn." Địa Linh Tử bỗng nhiên nhớ lại chuyện hôm trước, bắt đầu phát cuồng, hắn phóng một đường kiếm lao vun vút về một cột trụ ở đình nghỉ mát.
Chu Thanh đang đứng sau lưng Địa Linh Tử, trông thấy Địa Linh Tử vừa tỉnh lại đã có hành động như vậy thì khẽ lắc đầu nguầy nguậy nói: "Kẻ này e rằng thần chí vẫn chưa được tỉnh táo lắm, liệu có phải khi nãy ta đã tổn thương tới nguyên thần của hắn nhỉ? Không có lý nào, thử xem sao đã." Ngón tay hắn chỉ lên, trong không trung xuất hiện một cành sen màu vàng óng, chặn đứng kiếm chiêu của hắn.
Uỳnh! Kiếm của Địa Linh Tử xé nát cành sen, nhưng kiếm thế bị chậm đi rõ rệt, Địa Linh Tử thấy vậy thì kinh hãi, vội vã thu lại Thư Hùng kiếm, hắn mới sực tỉnh ngộ, liền quay người lại, vừa hay nhìn thấy Chu Thanh đang cầm một cành cây trên tay, dáng vẻ đạo mạo, mang khí khái của một cao nhân, Địa Linh Tử chột dạ, khi nãy Chu Thanh dùng pháp lực huyễn hóa kim liên, chỉ một cành sen vàng đã có thể ngăn chặn được phát chém của Thư Hùng kiếm, loại thủ đoạn này, e là ngay cả sư phụ của hắn cũng không làm nổi.
"Dám hỏi tiền bối là ai, liệu có phải chính tiền bối đã cứu tại hạ?" Địa Linh Tử chắp tay kính lễ khom người chào Chu Thanh, nhìn dáng độ thì chắc là thành tâm thật, hắn suýt tí nữa thì bị chém tung đầu, bây giờ lại được tỉnh lại, hồi tưởng mọi chuyện mà toàn thân rùng mình ớn lạnh, đương nhiên không dám ngông cuồng, khi nói năng cũng có phần giữ kẽ.
"Bần đạo chính là Thiên Đạo tông tông chủ, nơi này là Đại Tự Tại cung động thiên, chính bần đạo đã cứu các hạ." Chu Thanh mỉm cười nói, cũng không dấu diếm, cứ nói thẳng nói thật để dò xét thái độ của Địa Linh Tử.
"Thiên Đạo tông tông chủ!" Địa Linh Tử nghe thấy lời này, trong nội tâm lập tức hỏa nộ xung thiên, điên tiết nói: "Chính là đồ đệ của ngươi đã chém đứt đầu của ta! Thật là lũ ác đạo, Không Đồng pháikhông độngông đội trời chung với các người." Địa Linh Tử tức giận xì ra khói, nộ hỏa bay tứ tung, linh đài bị nộ hỏa thiêu trụi sạch, hắn dốc toàn lực phóng xuất Thư Hùng kiếm, kiếm nhanh như điện, trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Chu Thanh, khiến cho Vân Hà tiên tử đang đứng xem đằng xa cũng phải giật thót mình, suýt chút nữa thì thét lên.
Chu Thanh đương nhiên không thể không biết trước được hành động quái chiêu này của Địa Linh Tử, đương nhiên không cho hắn được toại nguyện, Thất Bảo Diệu Thụ quét qua, đã đẩy Thư Hùng kiếm gạt sang một bên: "Địa Linh Tử, ngươi thật không hiểu đạo lý là gì cả, không đa tạ ơn cứu mạng của bần đạo, mà lại còn muốn lấy tính mạng của bần đạo, khó trách nghiệp lực quá sâu, khó tránh khỏi số kiếp, đúng là hạng người trời đánh cái nết không chừa."
Chu Thanh phóng mắt nhìn thẳng vào mắt Địa Linh Tử, cặp mắt lóe lên những quang mang quỷ dị, thì ra hắn đang thi triển Thất Khiếu Khóa Phách đại pháp, pháp thuật này trong lúc bất tri bất giác mới có thể ảnh hưởng tới tâm thần của người bị thụ thuật, thần trí của Địa Linh Tử vừa tỉnh táo lại, không hề có bất cứ cảnh giác nào, Chu Thanh trước đó cũng đã chôn hạt giống vào trong nguyên thần của hắn, Địa Linh Tử nào đâu đủ sức để chống lại. Tay hắn bỗng mềm nhũn, Thư Hùng kiếm bất động trong không trung.
"Đúng vậy, đạo trưởng đã cứu mạng tôi, đáng lẽ ra nên cảm tạ ơn cứu mạng trước mới đúng." Nguyên thần Địa Linh Tử tê loạn, sắc mặt mơ màng mông lung, không thể làm chủ được suy nghĩ, Chu Thanh cũng rất cẩn thận, không nói nhiều thêm, để cho tâm lý của hắn tự xung đột, thầm điều khiển những thần niệm nằm ẩn sâu trong nguyên thần của Địa Linh Tử, lo rằng Địa Linh Tử sẽ phát hiện ra mánh khóe của mình.
Vốn dĩ Chu Thanh có thể chế luyện Địa Linh Tử thành phân thân của mình, nhưng như vậy thì sẽ mất đi hoàn toàn ý thức của mình, và nếu thế thì chắc chắn sẽ không thể qua mắt được đám trưởng lão Không Đồng, Thấkhông độngóa Phách đại pháp này dùng mới là thượng sách, nó rất khó bị phát hiện, gây trồng hạt giống thần phục bản thân ở trong nội tâm sâu kín của Địa Linh Tử, không ai có thể phát giác nổi, đợi đến khi Địa Linh Tử lên lãnh chức Không Đồng chưởkhông độngì lúc đó Không Đồng pháikhông độngong tay của Chu Thanh, chiêu này đúng là vô cùng thâm độc, bởi vậy, Chu Thanh còn rút một ít công lực ra để giúp đỡ cho Địa Linh Tử gia tăng công lực thêm một bậc.
"Chó chết, đồ đệ của ngươi làm thương ta, tại sao ta phải tạ ơn ngươi?" Địa Linh Tử lắc đầu nguầy nguậy, thần chí tỉnh táo lại đôi chút, trông thấy Chu Thanh nở nụ cười khó hiểu, thì lại càng điên lên, một kiếm đâm tới, Chu Thanh nhìn vào thần sắc của Địa Linh Tử càng lúc càng mơ hồ, trong lòng mừng thầm, Thất Bảo Diệu Thụ lóe sáng rồi cuộn tròn, nhấc Thư Hùng kiếm lên từ từ, mặc cho Địa Linh Tử có niệm pháp quyết thế nào thì nó cũng không hề động đậy.
"Ngọc Thụ trong tay có thể giữ kiếm, Địa Linh có đại duyên với ta rồi." Quang mang trong mắt Chu Thanh lại lóe lên: "Trong quãng đời của ngươi có một đại kiếp nạn, bần đạo chính là muốn hóa giải nghiệt duyên cho ngươi mà tới, sư thúc của ngươi đã trở về Không Đồng, ba không độngsư phụ của ngươi sẽ tới đây đón ngươi về."
"Hả, ngươi nói thật đấy chứ?" Thấy Địa Linh Tử đã bắt đầu bị mê hoặc, Chu Thanh thu lại thái quang, Thư Hùng kiếm được Địa Linh Tử thu hồi, nhưng hắn cũng không phóng phéng linh tinh nữa. Truyện "Phật Đạo "
"Bần đạo việc gì phải lừa gạt ngươi, rồi còn tổn hao chân nguyên để giúp ngươi đề thăng đạo hạnh, Thiên Đạo và Không Đồng vốn không độngt nhà, chi tiết thế nào thì ta cũng không tiện nói cho ngươi rõ, đợi khi sư phụ của ngươi tới, thì sẽ nói rõ sự tình." Chu Thanh không một chút nào dám thả lỏng đôi mắt, luôn nhìn chằm chặp vào Địa Linh Tử.
"Uhm, cũng đúng, đạo hạnh của ta hình như đã đột phá tới Hóa Thần trung kỳ!" Địa Linh Tử nhìn vào đôi mắt của Chu Thanh, nguyên thần lại càng bị mê hoặc thêm, mấy giây sau hắn liền thu lại Thư Hùng kiếm, khom người về phía Chu Thanh bái tạ: "Thì ra mọi chuyện là vậy, Địa Linh Tử đa tạ tiền bối đã giúp đỡ."
Lúc này sắc trời đã sáng rõ, sao Hôm lặn, sao Kim mọc, cả một vùng trời ngập tràn sắc đỏ, ánh sáng chói mắt lấp lóa rọi nhẹ, khiến cho người ta có thể nhìn trực tiếp được, hồng quang chiếu lên trên những bãi cát vàng óng ả, ánh lên sắc vàng lung linh, trông rất diễm lệ, khiến con người như chìm vào trong một giấc mộng, Tiểu hồ ly và chu nghi đều bị cảnh sắc đó khiến cho mê mẩn, những mệt nhọc trong lòng dường như tan biến, đến Lam Thần cũng phải thầm cảm thán trong lòng, ba người không ai nói gì, lặng lẽ hồi tưởng lại một số sự việc.
Sau khi Chu Thanh thu lại pháp bảo, cũng không nói gì cả, để mặc ba người đứng trơ giữa sa mạc, phải một hồi sau, khi mặt trời đã lên cao, thời tiết cũng bắt đầu có chút nóng nực bức bối, thì Lam Thần mới giật mình thót tỉnh, trông thấy Tiểu hồ ly và chu nghi vẫn đang đứng như trời trồng, vội nói: "Hai vị tiểu thư, chuyện này đã xong rồi, tông chủ xử lý như vậy ắt có lý của mình, hai vị tiểu thư không cần phải bận tâm suy nghĩ nữa, với sự sủng ái của tông chủ với san san tiểu thư thì chắc cũng sẽ không trách tội hai người đâu." Lam Thần thấy Chu Thanh thu lại pháp bảo hồ lô của Tiểu hồ ly, nghĩ rằng chắc là Chu Thanh đang không hài lòng với hai nữ nhân này, nên liền tiến tới nói giọng an ủi.
Tiểu hồ ly bỗng chợt thức tỉnh, nghe chu nghi nói vậy thì đột nhiên mỉm cười, dung nhan như nước, dung mạo như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, đến Lam Thần tu vi như vậy nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi một phút xao xuyến, hắn kịp tỉnh táo lại rồi thầm tán thưởng: "Mị công quả nhiên lợi hại!"
Rồi hắn lại đưa mắt nhìn chu nghi, vẫn là một khuôn mặt thánh khiết, không thể khinh nhẹ, Tảo Hà Tiên y khoác trên người rực rỡ kim tuyến, khiến cho người khác nhìn vào không dám khinh nhờn, thuần khiết tôn quý.
"Chúc mừng nhị vị tiểu thư đạo hạnh đại tăng." Trong lòng Lam Thần lúc này sáng tỏ, không ngớt cúi đầu khâm phục thủ đoạn của Chu Thanh.
"Các con mau về gặp ta!" Giọng nói của Chu Thanh bất chợt vang lên, Lam Thần vội đưa hai nàng độn tiến vào trong hư không, chưa hết một nhịp thở đã đang đứng trong Đại Tự Tại cung động thiên, đi tới lương đình phía ngoài, nhìn thấy Chu Thanh , Vân Hà tiên tử đang ngồi ở bên trong, thi thể của Địa Linh Tử đang đặt ở chính giữa, trên người dán vô số những phù triện kim sắc, có điều khuôn mặt vẫn trắng bợt như tờ giấy trắng, đôi môi thâm đen, toàn thân cứng ngắc, không nhận thấy chút nào của sự sống.
"Hai đứa các con đã hiểu chưa?" Chu Thanh trông thấy hai nữ nhân bước vào, không thèm giải thích, độp ngay một câu khó hiểu ra như vậy.
Tiểu hồ ly bỗng dưng bật cười nói: "Con hiểu rồi ạ, sư phụ." chu nghi cũng mỉm cười trả lời, hai nàng phong tình vạn chủng, nụ cười mê đắm nghiêng nước nghiêng thành, khác hẳn so với lúc trước.
"Ừ, vậy thì ta yên tâm rồi, yêu tộc của các con có trí tuệ cao hơn loài người, tuy rằng hồ tộc đắc thiên độc hậu(được hưởng sự ưu ái như vậy), nhưng số năm tu hành của các con vẫn chưa nhiều,loài người tu hành mấy chục năm là có thể thượng thể thiên tâm, vận chuyển thiên đạo, còn yêu tộc các con thì phải mất mấy trăm năm khổ công mới làm được, nếu các con đều hiểu cả, thì ta cũng không cần phải nói nhiều nữa."
Chu Thanh lại lấy ra hồ lô khi nãy, niệm mấy câu thần chú, phù triện sáng vụt rồi tắt, Chu Thanh nói: "Nếu đã như vậy, pháp bảo này sẽ lại được giao cho con, khi nãy ta đã phong ấn lên trên, cho nên uy lực của nó chưa phát huy ra ngoài nhiều, bây giờ không còn bị kìm hãm nữa, chỉ cần bị pháp bảo này nhắm tới thì dù là người thế nào cũng khó tránh thoát khỏi số kiếp, nhất tề trảm sát cả nguyên thần nhục thân, con hãy đi tế luyện lại từ đầu đi, hồ tộc các con có một loại công pháp riêng, kết hợp với thuật thần thức tôi luyện của ta chắc chắn sẽ có những tiến bộ thần tốc."
Chu Thanh lại lấy ra một ấn triện kích cỡ chừng ba tấc vuông, màu xanh lục bích, dưới đáy có khắc hai chữ triện văn: Phiên thiên. "Phiên Thiên Ấn này tuy rằng không phải là chân phẩm, nhưng cũng là phong đầu thượng cổ thần sơn Thủ Dương Sơn chế luyện được Vân Trung Tử cóp nhặt, uy lực của nó chỉ cách chân phẩm một chút xíu, uy lực có thể nói là vô cùng lớn, Thần Thần, con lấy nó để tế luyện, ngoài ra, ta đưa luôn cả Ngũ Độc phiên này cho con."
Chu Thanh vẫy Minh Vương kỳ một cái, lập tức Ngũ Độc phiên rơi ra, Chu Thanh vẩy một luồng kim quang qua đó, chỉ kịp nghe những tiếng vang cập keng liên hồi, rồi sau đó cấm chế trên mặt Ngũ Độc phiên đã hoàn toàn biến mất. Chu Thanh lại nói: "Chiếc phiên này tụ hội năm loại ngũ độc khí, vô cùng tàn ác, Huyền Linh lão đạo kia vẫn chưa nhập môn, ngũ độc khí mà luyện đến cảnh giới cao nhất thì sẽ không màu không vị, giết người một cách vô hình, chứ không giống như cách hắn làm khiến cho khói màu mù mịt dễ nhận biết như vậy."
Dạ, sư phụ, con biết rồi ạ, đánh không lại đối phương thì phải hạ độc thủ, thứ này dùng là quá thích hợp rồi." Lúc này Ngũ Độc phiên đã được Chu Thanh ngưng luyện thành 3 phần khác nhau, vô cùng tinh xảo, sau khi đưa nó qua tay cho chu nghi, Chu Thanh lại dùng thuật tế luyện, lấy thanh Thư Hùng kiếm từ trong tay chu nghi ra.
Hai tỉ muội chu nghi Tiểu hồ ly đã đi tìm chỗ để tế luyện, lần này hai nàng chắc sẽ không dám đi lung tung nữa, mà đi tìm một khoảnh núi yên tĩnh để tu luyện.
"Phu quân thật là dày công tâm huyết, qua lần giáo huấn này, cộng cả mấy pháp bảo cho đi nữa, thật sự là đã chịu thiệt thòi quá nhiều, đúng rồi phu quân, Địa Linh Tử kia phải làm sao đây, bị chặt đứt đầu rồi chả nhẽ lại có thể cứu sống lại được ư?" Vân Hà tiên tử nghĩ Chu Thanh chắc đã có dự tính trước, liền hỏi.
"Tại sao không chứ, Trảm Tiên phi đao của San San đã được ta phong ấn, không thể trảm sát nguyên thần, chỉ là không thể khiến hắn độn xuất đào thoát, bị giam trong Tử Phủ, rồi còn bị ta dùng phù chú bao quanh, cho dù toàn bộ nhục thân bị hủy, thì cũng không tới mức bị tiêu tan/" Chu Thanh mỉm cười nói: "Hắc hắc, đừng nghĩ là chém đứt đầu thì người sẽ không sống lại được, ta sẽ có cách kéo hắn ra khỏi lục đạo luân hồi, kẻ này là đệ tử cưng của Không Đồng chưởkhông độngó khả năng trở thành chưởng giáo tương lai, như vậy chẳng phải rất có giá trị lợi dụng với ta sao? Dù gì thì cũng không thể tiêu diệt được sạch sẽ tất cả bọn chúng, ai mà biết được Quảng Thành Tử sau khi biết chuyện lại đến tìm ta gây sự thì sao."
Vân Hà tiên tử nghe vậy liền hỏi: "Lẽ nào phu quân muốn thu phục hắn, tên này tính cách đồi bại, chỉ e là hắn sẽ giở trò."
"Không lo, ta sẽ đặt một đạo Cấm Chế vào nguyên thần của hắn, chỉ cần hắn dám chống lại ý muốn của ta, thì ta sẽ cho hắn bị thần hồn diệt vong, đày xuống dưới chốn Cửu U, vĩnh viễn không được siêu sinh." Lam Thần đứng ở bên cạnh, nghe những lời của Chu Thanh như vậy thì tim đập chân run, toát mồ hôi lạnh, thấy Chu Thanh không dặn thêm gì nữa, liền thưa một tiếng rồi cũng khúm núm núp vào trong Hư Không để tu luyện.
" Tiểu tử này thảm rồi, không biết tông chủ sẽ dùng phương pháp gì để cải tử hoàn sinh cho hắn, dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, mình không nên xem thì hơn." Lam Thần lẩm nhẩm.
"Chu chân nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Một thiếu nữ tuyệt sắc tay cầm cành liễu, đạp mây bay tới, thì ra là Đại Tự Tại cung chủ, Vân Hà tiên tử vội chào người đó với danh sư phụ, rồi cầm tay cung chủ, kể hết sự tình cho người nghe." Chuyện này, chỉ e sẽ vấp phải rắc rối, Không Đồng là mkhông động phái, tổ sư Quảng Thành của họ cùng xuất thân từ một môn phái giống như tổ sư Từ Hành của bọn ta, môn hạ là một người pháp lực rất cao cường, Chu chân nhân cũng có thực lực rất đáng nể, chắc hẳn đã có định hướng sẵn, ta chỉ muốn hỏi xem chân nhân sẽ dùng biện pháp gì thôi." Cung chủ ngẫm nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, hiển nhiên nàng cũng không để tâm quá nhiều, ngược lại còn rất háo hức muốn biết thủ đoạn mà Chu Thanh sắp sử dụng, đúng là rất hợp ý của Chu Thanh.
"Nếu cung chủ đã có nhã hứng như vậy, thì đương nhiên tại hạ cũng không dám dấu diếm gì cả. Thủ cấp của Địa Linh Tử tuy rằng đã bị tại hạ dùng pháp lực nối gân, nhưng vẫn chưa hoàn thiện, cần hao phí thêm chút linh đan thủ đoạn, cung chủ đến thật đúng lúc, cành liễu Thanh Tịnh mà người cầm trên tay có thể vẩy ra Cam Lộ, chính là một loại tiên dược dùng để chữa lành vết thương, nối gân liền cốt, nếu có sự giúp đỡ của cung chủ thì tại hạ sẽ tiết kiệm được khá nhiều thời gian." Chu Thanh bỗng nhiên nghĩ tới lai lịch cành liễu trên tay của cung chủ.
"Điều đó là đương nhiên, bản cung gieo quẻ bói thấy trước vài hôm nữa sẽ gặp phiền toái lớn, cần chân nhân phải ra tay giúp đỡ, lần này có thể phụ giúp được chân nhân một tay thì cũng coi như là đã trọn nghĩa ân tình rồi." Đại Tự Tại cung chủ bỗng nhiên lại nói ra những lời như vậy, Chu Thanh tuy có tu vi cao thâm, nhưng lại không biết chút gì về thuật số bói toán, và cũng không ham muốn học, cho dù là thật sự có thiên mệnh, thì Chu Thanh cũng phải thay đổi nó, vả lại dù sao thì thuật bói toán này cũng có lúc nói không chính xác, chỉ có một số thông tin mơ hồ như vậy thì e khó tránh khỏi nhầm lẫn.
"Sư phụ, người gặp phải phiền phức gì, Đại Tự Tại cung chúng ta đâu có kẻ thù nào đâu." Vân Hà tiên tử nghi hoặc không hiểu hỏi.
"Điều này, cụ thể thế nào thì ta cũng không biết, chỉ là một thời thần trước, sau khi tế luyện xong thuần dương pháp bảo, đột nhiên tâm huyết dâng trào liền bói một quẻ, quẻ rất mơ hồ, thiên cơ khó đoán!" Đại Tự Tại cung chủ không nói rõ được đó là điều gì.
"Thủ đoạn của cung chủ quả nhiên khó mà lường được, bần đạo đã được gặp qua rồi." Chu Thanh khom người hướng về phía Đại Tự Tại cung chủ, cành liễu trong tay cung chủ khẽ lay động, lúc này có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ phát ra từ cơ thể Địa Linh Tử.
"Tiếp theo đến lượt chân nhân xuất ra thủ đoạn của mình rồi!" Đáp lại một lễ, cung chủ kéo tay Vân Hà tiên tử đi ra ngoài đình, đứng ở một vị trí khá xa để quan sát.
Chu Thanh cũng không đáp lại, liên tục xuất ra ba thủ quyết, ngậm một ngụm chân khí, chân khí có màu sắc vàng chói, trước mặt Địa Linh Tử phân thành bảy phần, trông giống như bảy con kim xà nhỏ, chúng lách luồn liên tục, trong nháy mắt đã chui vào bên trong thất khiếu của Địa Linh Tử, khuôn mặt của Địa Linh Tử lúc này bỗng biến sắc thành màu vàng nhạt, toàn thân của hắn bị bao bọc bởi một tầng kim quang mỏng manh, cùng với thủ quyết của Chu Thanh, kim quang càng lúc càng nồng đậm, cuối cùng hình thành nên một cái kén to màu kim sắc, ôm trọn lấy toàn bộ thân thể của Địa Linh Tử, khẽ nhìn thấy cử động, trông giống như con nhộng vậy.
Chu Thanh theo đó đưa tay ra, đặt Thư Hùng kiếm trên mặt đất, không biết hắn dùng thủ đoạn gì, hào quang trên Thư Hùng kiếm trở nên sáng lóe lên rồi vụt tắt ngay sau đó, gầm dài lên một tiếng, trực tiếp tiến vào trong luồng kim quang, Chu Thanh liên tục sử dụng thủ quyết, hành động khá chậm chạp, giống như đang kéo theo cả ngàn cân bên người, cơ thể hơi gồng lên, mặt hơi nhăn nhó, thở khó nhọc liên tục, mồ hôi cũng không ngừng tuôn ra từ trán.
"Vân Hà, đây chính là phu quân tam thế của con sao? Thủ đoạn thật tàn độc, dám dùng cả Thất Khiếu Khóa Phách đại pháp, sau này tên Địa Linh Tử kia cũng chỉ như một con rối, suốt đời suốt kiếp bị kẻ khác khống chế, ngay cả chuyển kiếp đầu thai cũng không thể được, thậm chí đến cả sống chết của bản thân cũng không nằm trong tay hắn." Đại Tự Tại cung chủ quan sát Chu Thanh niệm chân quyết, cơ thể cũng run lên rần rật, không nén được đành cất tiếng hỏi.
Vân Hà tiên tử chợt chau chau cặp lông mày: "Phu quân ắt đã có chủ trương, chúng ta chỉ cần sát cánh bên nhau là đủ, cần gì phải quan tâm nhiều thứ đến vậy."
Cung chủ kinh ngạc nhìn Vân Hà tiên tử nói: "Vân Hà, con thay đổi quá nhiều rồi."
Vân Hà tiên tử mỉm cười, đang định đáp lại thì bỗng nghe thấy những âm thanh lách tách, cái kén lớn bao xung quanh cơ thể Địa Linh Tử bỗng nhiên vỡ tan, những luồng kim quang chui vào trong cơ thể của Địa Linh Tử, Thư Hùng kiếm cũng biến mất không nhìn thấy đâu. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh điều hòa hơi thở một chút, Thất Khiếu Khóa Phách đại pháp chính là một pháp thuật của Ngưu Đầu Âm Thần, so với khống chế Lam Thần thì cách thức khác nhau nhưng đều có chung một kết quả, có điều tàn độc hơn rất nhiều, không những có thể thao túng sinh sử của kẻ đó bất cứ khi nào, mà còn có thể dùng thần thức của mình để điều khiển thần thức của đối phương trong lúc vô thức, khiến đối phương ngoan ngoãn chấp nhận sự điều khiển của mình, chỉ có điều trong quá trình triển khai pháp thuật, đối phương sẽ không được có bất kỳ sự phản kháng nào, nếu không sẽ thất bại ngay lập tức, với công lực hiện tại của Chu Thanh thì cũng đã tổn hao không ít công lực.
Được một lát, Chu Thanh dùng tay chỉ vào trán của Địa Linh Tử, Địa Linh Tử từ từ mở mắt ra, đầu tiên còn hơi lơ mơ, sau đó mới tỉnh táo đôi chút, hét toáng lên: "Đây là nơi nào, chẳng phải ta đã chết rồi sao?" Hắn hét xong rồi còn dùng tay véo vào cơ thể của mình, khi thấy cảm giác đau nhói thì lập tức cười giống như kẻ điên: "Ha ha, ha ha, ta chưa chết, làm sao mà ta chết được." Tâm thần nhất động, Thư Hùng kiếm phóng ra từ đỉnh đầu hắn.
" Ha ha, ha ha, không ngờ ta lại may mắn như thế, công lực đã thế còn tăng tiến thêm nhiều, Thư Hùng kiếm bây giờ đã có thể sử dụng thành thạo, hừ, hai kẻ tiện nhân Thiên Đạo tông kia, ta cho các ngươi không được chết yên ổn." Địa Linh Tử bỗng nhiên nhớ lại chuyện hôm trước, bắt đầu phát cuồng, hắn phóng một đường kiếm lao vun vút về một cột trụ ở đình nghỉ mát.
Chu Thanh đang đứng sau lưng Địa Linh Tử, trông thấy Địa Linh Tử vừa tỉnh lại đã có hành động như vậy thì khẽ lắc đầu nguầy nguậy nói: "Kẻ này e rằng thần chí vẫn chưa được tỉnh táo lắm, liệu có phải khi nãy ta đã tổn thương tới nguyên thần của hắn nhỉ? Không có lý nào, thử xem sao đã." Ngón tay hắn chỉ lên, trong không trung xuất hiện một cành sen màu vàng óng, chặn đứng kiếm chiêu của hắn.
Uỳnh! Kiếm của Địa Linh Tử xé nát cành sen, nhưng kiếm thế bị chậm đi rõ rệt, Địa Linh Tử thấy vậy thì kinh hãi, vội vã thu lại Thư Hùng kiếm, hắn mới sực tỉnh ngộ, liền quay người lại, vừa hay nhìn thấy Chu Thanh đang cầm một cành cây trên tay, dáng vẻ đạo mạo, mang khí khái của một cao nhân, Địa Linh Tử chột dạ, khi nãy Chu Thanh dùng pháp lực huyễn hóa kim liên, chỉ một cành sen vàng đã có thể ngăn chặn được phát chém của Thư Hùng kiếm, loại thủ đoạn này, e là ngay cả sư phụ của hắn cũng không làm nổi.
"Dám hỏi tiền bối là ai, liệu có phải chính tiền bối đã cứu tại hạ?" Địa Linh Tử chắp tay kính lễ khom người chào Chu Thanh, nhìn dáng độ thì chắc là thành tâm thật, hắn suýt tí nữa thì bị chém tung đầu, bây giờ lại được tỉnh lại, hồi tưởng mọi chuyện mà toàn thân rùng mình ớn lạnh, đương nhiên không dám ngông cuồng, khi nói năng cũng có phần giữ kẽ.
"Bần đạo chính là Thiên Đạo tông tông chủ, nơi này là Đại Tự Tại cung động thiên, chính bần đạo đã cứu các hạ." Chu Thanh mỉm cười nói, cũng không dấu diếm, cứ nói thẳng nói thật để dò xét thái độ của Địa Linh Tử.
"Thiên Đạo tông tông chủ!" Địa Linh Tử nghe thấy lời này, trong nội tâm lập tức hỏa nộ xung thiên, điên tiết nói: "Chính là đồ đệ của ngươi đã chém đứt đầu của ta! Thật là lũ ác đạo, Không Đồng pháikhông độngông đội trời chung với các người." Địa Linh Tử tức giận xì ra khói, nộ hỏa bay tứ tung, linh đài bị nộ hỏa thiêu trụi sạch, hắn dốc toàn lực phóng xuất Thư Hùng kiếm, kiếm nhanh như điện, trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Chu Thanh, khiến cho Vân Hà tiên tử đang đứng xem đằng xa cũng phải giật thót mình, suýt chút nữa thì thét lên.
Chu Thanh đương nhiên không thể không biết trước được hành động quái chiêu này của Địa Linh Tử, đương nhiên không cho hắn được toại nguyện, Thất Bảo Diệu Thụ quét qua, đã đẩy Thư Hùng kiếm gạt sang một bên: "Địa Linh Tử, ngươi thật không hiểu đạo lý là gì cả, không đa tạ ơn cứu mạng của bần đạo, mà lại còn muốn lấy tính mạng của bần đạo, khó trách nghiệp lực quá sâu, khó tránh khỏi số kiếp, đúng là hạng người trời đánh cái nết không chừa."
Chu Thanh phóng mắt nhìn thẳng vào mắt Địa Linh Tử, cặp mắt lóe lên những quang mang quỷ dị, thì ra hắn đang thi triển Thất Khiếu Khóa Phách đại pháp, pháp thuật này trong lúc bất tri bất giác mới có thể ảnh hưởng tới tâm thần của người bị thụ thuật, thần trí của Địa Linh Tử vừa tỉnh táo lại, không hề có bất cứ cảnh giác nào, Chu Thanh trước đó cũng đã chôn hạt giống vào trong nguyên thần của hắn, Địa Linh Tử nào đâu đủ sức để chống lại. Tay hắn bỗng mềm nhũn, Thư Hùng kiếm bất động trong không trung.
"Đúng vậy, đạo trưởng đã cứu mạng tôi, đáng lẽ ra nên cảm tạ ơn cứu mạng trước mới đúng." Nguyên thần Địa Linh Tử tê loạn, sắc mặt mơ màng mông lung, không thể làm chủ được suy nghĩ, Chu Thanh cũng rất cẩn thận, không nói nhiều thêm, để cho tâm lý của hắn tự xung đột, thầm điều khiển những thần niệm nằm ẩn sâu trong nguyên thần của Địa Linh Tử, lo rằng Địa Linh Tử sẽ phát hiện ra mánh khóe của mình.
Vốn dĩ Chu Thanh có thể chế luyện Địa Linh Tử thành phân thân của mình, nhưng như vậy thì sẽ mất đi hoàn toàn ý thức của mình, và nếu thế thì chắc chắn sẽ không thể qua mắt được đám trưởng lão Không Đồng, Thấkhông độngóa Phách đại pháp này dùng mới là thượng sách, nó rất khó bị phát hiện, gây trồng hạt giống thần phục bản thân ở trong nội tâm sâu kín của Địa Linh Tử, không ai có thể phát giác nổi, đợi đến khi Địa Linh Tử lên lãnh chức Không Đồng chưởkhông độngì lúc đó Không Đồng pháikhông độngong tay của Chu Thanh, chiêu này đúng là vô cùng thâm độc, bởi vậy, Chu Thanh còn rút một ít công lực ra để giúp đỡ cho Địa Linh Tử gia tăng công lực thêm một bậc.
"Chó chết, đồ đệ của ngươi làm thương ta, tại sao ta phải tạ ơn ngươi?" Địa Linh Tử lắc đầu nguầy nguậy, thần chí tỉnh táo lại đôi chút, trông thấy Chu Thanh nở nụ cười khó hiểu, thì lại càng điên lên, một kiếm đâm tới, Chu Thanh nhìn vào thần sắc của Địa Linh Tử càng lúc càng mơ hồ, trong lòng mừng thầm, Thất Bảo Diệu Thụ lóe sáng rồi cuộn tròn, nhấc Thư Hùng kiếm lên từ từ, mặc cho Địa Linh Tử có niệm pháp quyết thế nào thì nó cũng không hề động đậy.
"Ngọc Thụ trong tay có thể giữ kiếm, Địa Linh có đại duyên với ta rồi." Quang mang trong mắt Chu Thanh lại lóe lên: "Trong quãng đời của ngươi có một đại kiếp nạn, bần đạo chính là muốn hóa giải nghiệt duyên cho ngươi mà tới, sư thúc của ngươi đã trở về Không Đồng, ba không độngsư phụ của ngươi sẽ tới đây đón ngươi về."
"Hả, ngươi nói thật đấy chứ?" Thấy Địa Linh Tử đã bắt đầu bị mê hoặc, Chu Thanh thu lại thái quang, Thư Hùng kiếm được Địa Linh Tử thu hồi, nhưng hắn cũng không phóng phéng linh tinh nữa. Truyện "Phật Đạo "
"Bần đạo việc gì phải lừa gạt ngươi, rồi còn tổn hao chân nguyên để giúp ngươi đề thăng đạo hạnh, Thiên Đạo và Không Đồng vốn không độngt nhà, chi tiết thế nào thì ta cũng không tiện nói cho ngươi rõ, đợi khi sư phụ của ngươi tới, thì sẽ nói rõ sự tình." Chu Thanh không một chút nào dám thả lỏng đôi mắt, luôn nhìn chằm chặp vào Địa Linh Tử.
"Uhm, cũng đúng, đạo hạnh của ta hình như đã đột phá tới Hóa Thần trung kỳ!" Địa Linh Tử nhìn vào đôi mắt của Chu Thanh, nguyên thần lại càng bị mê hoặc thêm, mấy giây sau hắn liền thu lại Thư Hùng kiếm, khom người về phía Chu Thanh bái tạ: "Thì ra mọi chuyện là vậy, Địa Linh Tử đa tạ tiền bối đã giúp đỡ."
/206
|