Bốn cái chân to như cái cột trụ ngoại cỡ nằm ngổn ngang trên mặt đất, dễ phải cao đến hai trượng, những móng vuốt dưới bốn cái chân bằng chừng cái rổ, thò đầu ra, bên ngoài mọc ra 6 đôi mắt to bành, kích cỡ ngang với cái bát loa, ba cái miệng mở ra đầy máu me, gầm lên một tiếng giống như sét động ngang trời.
Cái lưỡi màu lục bích thò ra từ trong miệng, dài như một con Giao Long xà, cuộn hướng về phía Chu Thanh, cơ thể của con cóc bị Chu Thanh áp chế, không thể nhúc nhích nổi, pháp lực chân nguyên toàn thân cũng không dám thể hiện, sợ tiêm nhiễm phải nghiệp lực, nên chỉ biết thè cái lưỡi dài ra ve vẩy.
Lại một tiếng động ầm trời vang lên, ngọn đính phong bị dội ngược nện xuống mặt cát, khiến cho một bãi hoang mạc bị vùi sập ầm ầm, Cóc sáu mắt lúc này đâu còn thời gian suy nghĩ tới việc cố kỵ pháp bảo của mình, vận khởi hết sức bình sinh vật lộn không thôi.
Chu Thanh dùng tám loại binh khí áp chế trên người con cóc, không dám buông lơi, con cóc không ngừng giãy dụa, toàn bộ cơ thể bóng nhầy trơn loáng va chạm với đống binh khí, vang lên những âm thanh chát chúa như kim loại đập vào nhau, không giống như là da thịt bình thường, Chu Thanh biết rằng con Cóc sáu mắt này đã trải qua nhiều lần tôi luyện với thiên kiếp, nên nhục thân đã sắp đến cảnh giới viên mãn, may là hắn đã ngưng luyện pháp thân, đã trải qua quá nhiều lần luyện tập rèn dũa, rồi còn dùng nghiệp hỏa luyện thử một lần trong Đại Tự Tại Cung, muốn hàng phục con cóc này vẫn còn rất cam go.
"Đến hay lắm!" Chu Thanh nhìn thấy cái lưỡi dài luồn ra phía sau mình, không hề hoảng sợ, Thất Bảo Diệu Thụ đang đứng trong không trung quấn chặt lại với cái lưỡi màu lục bích, từ trên hạ xuống dưới, xoay một vòng quanh cái đầu con cóc sáu mắt, cái lưỡi dài cũng vòng lên trên cổ một vòng, rất là trơn láng, khiến cho con cóc lúc này không động đậy được, ngay cả kêu cũng không kêu nổi nữa.
"Đạo hữu, ngài gian khổ tu luyện ngàn năm, gần như đã sắp đạt tới đại đạo, cần gì phải cố chấp như thế, tu vi tiêu tán, thần hình hủy diệt, khổ biết làm sao, huống hồ bần đạo có nghiệp lực hộ thể, ngài chữa lợn lành thành lợn què, khôn quá hóa vụng, không thể làm thương nổi ta, ngược lại hồn phách của mình vĩnh viễn không được nhập kiếp luân hồi, đời đời kiếp kiếp trộn lẫn với đám bụi hồng trần, há chẳng phải quá đau khổ sao, trong Ngọc trụ tiên phủ của ta, linh dược vô số, pháp bảo biến ảo, chỉ cần ngài tĩnh tâm dưỡng tính, bần đạo sẽ không làm khó cho ngài. Thủ đoạn của bần đạo, chắc hẳn ngài cũng đã hiểu rõ, mười hai can Đô Thiên Minh Vương Kỳ của bần đạo vẫn còn khiếm khuyết vô số những nguyền thần linh hồn." Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh thấy Cóc sáu mắt có đôi mắt màu bích lục, lúc này đã trở nên đỏ ngầu, nhìn chằm chặp về phía mình, để lộ ra sát khí ngút ngàn, nguyên thần bị trấn áp trong cơ thể bạo chuyển không ngừng, không cam chịu nhục nhã, muốn bạo phát nguyên thần để thoát ra, Chu Thanh phải cố gắng hết sức mới giữ chặt được, Chu Thanh không lường trước được những thủ đoạn của con cóc, nhưng cũng không nỡ giết nó, nếu thu phục được nó thì con cóc đó sẽ là một trợ thủ đắc lực, nên hắn rất nóng lòng dùng biện pháp nửa cứng nửa mềm để dụ dỗ.
"Đông tử! Muốn giết cứ giết, ta xem ngươi có thể trấn áp được mấy hồi, chỉ cần ngươi lơi là buông lỏng pháp lực một chút thôi, thì ta sẽ liều mình chết chung với ngươi!" Cóc sáu mắt không thể nói thành lời, chỉ có thể dùng thần niệm để truyền đạt ý nghĩ.
"Hừ! Đúng là đồ không biết tốt xấu! Còn nghĩ rằng bần đạo không làm được gì ngươi, bần đạo chỉ là tiếc nuối cho một kẻ đã tu hành ngàn năm, pháp lực cao thâm thôi, nếu ngươi đã không chấp nhận quy thuận, vậy thì bần đạo sẽ dùng Đô Thiên Thần đại trận phân ly nguyên thần và thần thức của ngươi, giữ lại nguyên thần và nhục thân của ngươi, rồi sau đó đem ý thức của ngươi phong ấn bên trong pháp bảo, ngày ngày dùng lửa ma nung đốt, khiến ngươi muốn sống không nổi, muốn chết không xong."
Chu Thanh thấy con cóc không chịu hàng phục, nhất thời đại nộ, "Bần đạo có thừa thủ đoạn và thời gian, sau khi có được nguyên thần và nhục thân không có ý thức của ngươi, bần đạo sẽ bắt mấy cái âm hồn nhập vào trong, tu luyện mười mấy năm, thần thông quảng đại không thua gì ngươi, nhưng sẽ biết điều hơn rất nhiều, nói về thủ đoạn độc ác với ta, thì ngươi còn chưa đủ tư cách đâu, bần đạo chỉ không muốn phí thời gian, lại thấy ngươi tu vi không tệ, lại thêm việc có lòng nhân đức, nên mới mất công khuyên bảo ngươi, nếu ngươi vẫn cứ ngoan cố cứng đầu không theo, thì bần đạo sẽ cho ngươi nếm chịu hậu quả của mình!"
"Muốn chết! Rơi vào trong tay bần đạo, chỉ e là ngươi sẽ không được toại nguyện dễ dàng đâu." Chu Thanh thấy cóc sáu mắt vẫn chưa khuất phục, vẫn liên tục giãy dụa, dồn từng chút chân nguyên trong cơ thể để cho nguyên thần nổ tung, định sẽ chết chung với hắn, nên nhất thời đã không còn hứng thú thu phục nó nữa, một tiếng hét lớn vang lên, toàn lực đè nén, chỉ nghe một tiếng dội trời, con cóc gục cứng trên mặt đất, tứ chi xoãi ra, không còn chút sức lực, suýt nữa thôi là đã bị ép thành bánh tráng.
Chu Thanh vận dụng pháp thân dùng toàn lực của mình, cho dù là tiên nhân trên trời hạ phàm, cũng khó mà chiếm được lợi thế với hắn, con cóc làm sao đủ sức chống lại, sức lực nãy giờ tụ tập chân nguyên phản kháng lại giờ đây bị tản mác tan rã trong chốc lát. Chu Thanh cũng mặc kệ không thèm để tâm, lẩm bẩm niệm thần chú, lấy ra một phù triện màu vàng dán lên mặt con cóc, Thất Bảo Diệu Thụ lơ lửng trên đầu, phóng ra xạ quang, giữ chặt con cóc sáu mắt, không để cho nguyên thần của nó có biến hóa gì hết.
Một can Minh Vương Kỳ từ dưới đất trồi lên, Chu Thanh chỉ tay vào, lửa ma đen sệt đặc quánh từ trên lá cờ phát ra, phân hóa mấy đạo, rồi chui vào trong miệng và mắt của con cóc sáu mắt, thâm nhập vào tử phủ, tìm ra nguyên thần bị áp chế, liền mạnh mẽ viêm luyện, lửa ma luyện thần, nỗi đau đớn đó còn lớn hơn nỗi đau thể xác gấp trăm ngàn lần, lúc thì người tê dại cứng đờ, lúc thì lại như bị trăm ngàn mũi kim châm vào, nhất là nó tác động trực tiếp vào nguyên thần, không thể hôn mê được, đúng là cầu sống không được, cầu chết không xong.
Con cóc đau đớn vạn phần, sắc mặt dữ tợn, Thất Bảo Diệu Thụ trấn áp nguyên thần, lưỡi dài được thu lại, nhưng lúc này con cóc không thể động đậy, cơ thể có lúc biến thành màu đỏ oạch, có lúc lại biến thành màu xanh lục, màu sắc biến đổi không ngừng, giống như con thằn lằn vậy, Chu Thanh biết là do con cóc chịu đựng không nổi lửa ma, toàn thân lại không thể động đậy, khí huyết chân nguyên quay cuồng đảo lộn nên mới dẫn ra tình trạng như vậy.
Trông thấy đại cục đã định, Chu Thanh thu hồi lại pháp thân, nhìn vào con cóc lúc này nằm im bất động, thần niệm dữ dằn trong nỗi quằn quại khổ đau, liền thở dài một tiếng, quát lên với một giọng não nề sầu thảm như vào ngày tận thế: "Đạo hữu cóc sáu mắt, thiên số đã vậy, tuy rằng đạo hữu độ qua sáu đại thiên kiếp, tu vi thần thông, nhưng nghiệp lực nghiệt duyên vẫn chưa được cởi bỏ, cửu thiên lôi kiếp không làm gì nổi đạo hữu, ông trời bèn mượn tay của bần đạo để độ hóa đạo hữu, chỉ là ngài bị nghiệp lực làm lu mờ lý trí, đi theo bần đạo tu thành chính quả, hoặc không thì bản thân bị rơi xuống A Tỳ địa ngục vô bờ vô bến chìm vào trong cõi trầm luân, quả thực là rất bi thương! Điều này cũng không trách cứ được ai cả, chỉ là do trong số mệnh của đạo hữu có nghiệt kiếp này."
Cóc sáu mắt bị lửa ma luyện thần, cảm giác được từng chút một lửa ma đang ăn mòn dần nguyên thần của mình, đang dần dần bóc tách nguyên thần và ý thức của mình, đang vận khởi toàn bộ tinh thần chống đỡ lại, làm gì còn để dành tinh thần nghe Chu Thanh nói chuyện, nhưng Chu Thanh đã dùng huyền công ép cho lời nói đi vào trong, nghe thấy con cóc suýt nữa thì phọt máu ra đằng mồm, thần chí đại loạn, trong nháy mắt đã bị lửa ma phân tách ra một phần nhỏ ý thức.
Chu Thanh lại bắt lấy một con rết lưng sắt, thần niệm nhất động, thu nhỏ thành kích cỡ một hạt bụi, lọt vào trong miệng của con cóc, chỉ phút chốc đã chui vào được bên trong Tử Phủ linh đài. trong lúc xung quanh nguyên thần đang bị bóc tách dần dần, nó chỉ đợi lửa ma tách rời hẳn ý thức khỏi nhục thể là sẽ chiếm dụng nguyên thần và nhục thân.
Biết được dụng ý và thủ đoạn của Chu Thanh, cóc sáu mắt bây giờ mới luống cuống tay chân, sáu con mắt lộ ra thần sắc khiếp đảm, Chu Thanh thấy vậy, vội vàng nói: "Đạo hữu còn không quy y, còn đợi đến khi nào nữa, đợi khi lửa ma phát động toàn bộ, con rết nuốt lấy nguyên thần, vậy thì có hối cũng đã muộn rồi, bần đạo nhượng bộ lần nữa, đợi đạo hữu tỉnh ngộ, đạo hữu tu vi cao cường, ngàn vạn lần không nên dùng cảm tính hành sự, niệm cực trời cao có đức hiếu sinh, đến lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ không diệt nguyên thần, bần đạo đại thiên hành phạt, thay trời hành đạo, cũng không hy vọng đẩy đạo hữu vào kết cục bi thảm, mong đạo hữu suy nghĩ cho kỹ! Tu hành ngàn năm, để rồi tiêu tan trong phút chốc, đạo hữu lẽ nào không cảm thấy tiếc nuối sao?"
Chu Thanh không ngừng rỏ lời vào tai, nhấn mạnh tới thiên số đạo lý, luân hồi nhân quả, lại có lửa ma luyện viêm, rết thộn thần. Cóc sáu mắt bị dày vò tới mức chết đi sống lại nhiều lần, không thể nào chết luôn cho xong, chỉ đành bất lực nhắm chặt đôi mắt.
Chu Thanh thấy con cóc đã khuất phục, trong lòng vui lắm, vội vã tắt lửa ma, thu lại con rết, nhưng vẫn không bỏ Thất Bảo Diệu Thụ và phù triện, chỉ là liên tục thúc động pháp quyết, thiết lập Cấm Chế trong nguyên thần của con cóc, rồi lấy ra một cái vòng màu vàng sáng lóa, bên trên treo một cái chuông, theo gió dao động, rồi đặt vào cổ con cóc, bám chặt vào trong da thịt, không có một chút khe hở, rồi còn buộc một sợi dây thủy hỏa lên trên cái vòng, ánh sáng lấp lánh, kéo ở trên tay.
"Nghiệp lực của ngươi quá nặng, để đề phòng ngươi bị lu mờ tâm trí, nhất thời quá khích, lại gây nên tội nghiệt, rồi cuối cùng phải lạc vào cõi trầm luân A Tỳ địa ngục, nên bần đạo đã thiết đặt Cấm Chế trên nguyên thần của ngươi, ngươi cũng đã biết tu vi của bần đạo, chỉ cần ngươi đi theo bần đạo tu hành, tích lũy công quả, tiêu trừ nghiệt chướng, thì khi bần đạo phá vỡ hư không, phi thăng thiên giới, nhất định sẽ gỡ bỏ Cấm Chế cho ngươi, để ngươi cùng bần đạo đi lên thiên giới Tiêu Dao, nếu như nghiệt chướng của ngươi được giải trừ, nhưng Cấm Chế vẫn khó tiêu tan, thì đó lại là thiên số, ngươi hãy nhớ lấy."
Chu Thanh một tay cầm Bảo Thụ, một tay kéo sợi tơ thủy hỏa, khuôn mặt rất nghiêm túc, đạo mạo thản nhiên, trong ngôn ngữ ẩn tàng những điều kiện, đưa cho con cóc một chút hi vọng: "Cấm Chế này không hề ảnh hưởng tới pháp lực và pháp bảo khi ngươi thi triển, cái vòng đó chỉ khiến ngươi không thể biến hóa nhân thân, đợi khi ngươi cùng bần đạo đi tiêu trừ nghiệt chướng, thì ta sẽ giúp ngươi bỏ nó ra, cần nhớ rằng, tích lũy công quả càng nhiều, thì ngươi càng nhanh thoát thân, hưởng thụ Cực Lạc đại đạo, ở chốn Thiên giới Tiêu Dao, không phải vất vả lăn lộn sống gấp như ở nơi hồng trần."
Con cóc không nói được gì, cũng không muốn hao phí thần niệm truyền đạt ý tứ, chỉ khe khẽ gật gật cái đầu, há rộng miệng ngáp ngáp như muốn nói đã đồng ý.
Chu Thanh mừng thầm, lúc này mới quan sát tình hình trận chiến ở những chỗ khác.
Ôn Lam Tân có đệ nhị nguyên thần, Thần Ma tương trợ trận, cộng thêm công lực đạo hạnh vốn đã cao ngang với Không Động tứ đạo, ma công của nàng nhiều vô cùng tận, ném ra từng đợt ma hỏa Lục Vân lớn, Không Động tứ lão hợp thành 1 thể, kiến chiêu thì sát chiêu, không hề phản công, phòng thủ đẹp mắt không chê vào đâu được, Ôn Lam Tân thấy có chút sơ xuất, liền dùng phi kiếm phản kích, tạm thời thế trận đang ngang bằng.
Hiên Viên pháp vương gầm thét không ngừng, thỉnh thoảng lại gầm gào long trời lở đất, bị kim khuyên của Đại Tự Tại cung chủ, Phan Thiên ấn của Chu Nghi, hồ lô của tiểu hồ ly bám riết không ngừng, không còn một chút thảnh thơi để rảnh tay đáp trả, muốn xông lên trước đánh giáp lá cà, cành dương liễu của Đại Tự Tại cung chủ quét qua, tạo nên những đợt mây mù Cam Lộ chặn lại, thiên quỷ bị trói buộc không thể nhúc nhích, hiện lại nguyên hình.
Còn Đại Lực Hùng Vương bị Hóa Huyết đao của Lam Thần làm cho xoay trở liên tục, huyết quang của Hóa Huyết đao và những làn khói lạnh của U Hồn bạch cốt phiên đan xen, vốn dĩ công lực Lam Thần ngang với hắn, cộng thêm sự trợ giúp của Khổn Tiên Tác của Vân Hà tiên tử, việc bắt trói chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chu Thanh nhìn tình cảnh thì thấy nhẹ nhõm hơn, chuẩn bị lên trước trợ trận, bỗng nhiên nghe thấy Lam Thần răng rắc mấy tiếng, biến hóa thành một thiên quỷ cao lớn, ngửa mặt lên trời gầm thét, huyết quang của Hóa Huyết đao đại thịnh, khói lạnh hắc khí của U Hồn bạch cốt phiên bị tiêu giải bằng hết, hiện ra thần sắc kinh khủng của Đại Lực Hùng Vương, Vân Hà tiên tử thấy cơ hội đã tới, chỉ lên pháp quyết, Khổn Tiên Tác chui vào trong, trói chặt Đại Lực Hùng Vương, Đại Lực Hùng Vương bị mất U Hồn bạch cốt phiên, cố gắng giãy dụa liên hồi, Vân Hà tiên tử lại niệm thần chú, Khổn Tiên Tác lại siết chặt hơn nữa, Đại Lực Hùng Vương vốn là một con gấu bắc cực toàn thân lông lá trắng toát, cao khoảng hai trượng, dài khoảng 3 trượng, to và đồ sộ hơn một con trâu gấp mấy lần.
"Lam Thần, ngừng tay!" Thấy Lam Thần vận khởi Hóa Huyết đao chém bổ về phía Đại Lực Hùng Vương đang lao nhào xuống dốc, Chu Thanh vội vã quát giật giọng ngăn lại.
Lam Thần nghe vậy, không dám trái lệnh, nhìn về phía Chu Thanh, bỗng nhiên cả kinh hét lên: "Tông chủ cẩn thận!"
"Đông tử, ngươi đi chết đi!" Một luồng thần niệm khổng lồ truyền tới, con cóc mọc thêm tâm nhãn, nhìn thấy Chu Thanh phân thần, biết rằng đây chính là cơ hội tốt, liền há rộng miệng, phun ra một đạo lục quang, chính là ngọn đính phong của nó, ầm ầm đột kích vào phía sau Chu Thanh.
"Hảo nghiệt chướng!" Chu Thanh trong lòng biết rất rõ, đương nhiên biết con cóc khẩu phục tâm không phục, cố tình tương kế tựu kế, khi khởi đầu không hề ra tay độc ác, sau đó lại ra sức giày vò hắn, để khiến cho con cóc mất hết nhân tính, bieets con cóc nhất định sẽ lén lút động thủ, nên đã phòng bị từ trước. Chu Thanh quét Thất Bảo Diệu Thụ ra phía sau, chặn lại ngọn đính phong, thân hình của mình cũng bị lui lại một bước, trong lòng thầm thất kinh: "Thủ đoạn của con cóc này quả nhiên lợi hại, uổng cho ta hao phí bao tâm huyết!"
Con cóc thấy đánh lén không có hiệu quả, liền thay đổi suy nghĩ, tế khởi sơn phong nện tới, Chu Thanh dùng Thất Bảo Diệu Thụ kết thành tường vân, sơn phong chỉ lượn lờ ở phía trên, không thể bổ xuống được.
Niệm động chân nguyên, khiến cho sợi dây thủy hỏa gắn trên cái vòng đeo trên cổ của con cóc rung lên, nó liền mạnh mẽ siết chặt, hơn nữa nguyên thần của con cóc vẫn đang bị Chu Thanh Cấm Chế, không thể độn thoát, cũng không thể phản kháng, chỉ còn biết ngơ ngáo đứng nhìn chiếc vòng siết chặt vào cổ, khiến cho nó thở không ra hơi, cái lưỡi xanh lè thò ra dài một đoạn, lăn lộn trên đất một hồi, mặt cát bị xới tung, từng đợt từng đợt, giống như sóng biển dâng trào từng cơn.
"Hảo nghiệt chướng, ta thành tâm đãi ngươi, ngươi ngược lại dùng thủ đoạn ám toán ta, xem ra nghiệp lực của ngươi quá nặng, không biết tiến thoái, đến giờ này vẫn còn lạc trong cõi u mê, đáng tiếc đáng tiếc, bần đạo vẫn còn tấm lòng từ bi đại độ, nên cũng không nỡ giết ngươi, chỉ khiến ngươi chịu cảm giác đau đớn một chút, vẫn phải tìm người quản chế ngươi." Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh kiếm lấy một cái cớ thích hợp, không ngừng sử dụng thần chú, lại khiến cho con cóc chịu cảnh sống không bằng chết, giày vò như vậy nhiều lần, sẽ khiến cho con cóc từ bỏ ý nghĩ cứng đầu, ngoan ngoãn quy phục hắn.
"Vốn là định để ngươi đi cùng bần đạo tu hành, nhưng ngươi lại hung hãn như vậy, không chịu nghe lời giáo đạo, không phục quản giáo, bần đạo cũng hết cách rồi." Chu thanh trông thấy vẻ mặt đau đớn vạn phần của con cóc, đã ngừng niệm chú, rồi rải ra bốn đạo phù triện, đặt con cóc nằm trên mặt đất, không thể nói năng gì, cũng không thể nhúc nhích, lúc này thì không phải để tâm đến nó nữa, Chu Thanh yên tâm bay về phía trận chiến nổ ra.
"Vân Hà, nàng đi giúp sư phụ trợ trận, muốn hạ sát thủ, tên lão yêu Hiên Viên pháp vương kia thủ đoạn đa đoan, đừng để hắn phản kích, Lam Thần, ngươi đi bắt Ôn Lam Tân, đừng để ả bị thương." Chu Thanh dặn dò, rồi móc ra một cái vòng giống như cái vòng đã thắt vào cổ con cóc khi nãy, đặt lên trên cổ Đại Lực Hùng Vương, rồi cũng dùng sợi tơ thủy hỏa siết chặt, Cấm Chế nguyên thần, Vân Hà tiên tử gật đầu, thu lại Khổn Tiên Tác, cùng cung chủ, tiểu hồ ly, Chu Nghi nhất tề tấn công Hiên Viên pháp vương.
Chu Thanh nhấc Đại Lực Hùng Vương lên, ném xuống dưới bãi cát, cách chỗ con cóc nằm không xa, lại nói: "Đại Lực Hùng Vương, ngươi nên chịu quy y theo ta đi."
Đại Lực Hùng Vương hiện nguyên hình, miệng không nói thành lời, chỉ dùng thần niệm truyền ngữ, hắn nhìn thấy bộ dạng của con cóc, biết rằng đã bị Chu Thanh xử lý tả tơi, bây giờ dù sao đã rơi vào tay người ta rồi, không việc gì phải chịu thêm đau đớn nữa, nên chỉ còn biết chấp nhận, Chu Thanh thấy Đại Lực Hùng Vương đã thông hiểu, nên không làm khó hắn, rải phù triện ấn định hắn như với con cóc.
Thân thể Lam Thần ở hư không lúc ẩn lúc hiện, rồi thoắt tới trước mặt Ôn Lam Tân, thực lực hai người không cùng cấp với nhau, Lam Thần lại là đánh lén, còn có tứ lão Không Động trợ lực, kéo bàn tay to ráp xanh lè, giữ lấy Ôn Lam Tân đẩy vào trong hư không, thu lấy đệ nhị nguyên thần và Vạn Ma phiên, bị mất chủ nhân, con ma thần bị tan rã thành làn mây đen, trở về cái phiên.
"Ôn đạo hữu, bần đạo với nàng cũng có vài phần giao tình, lần trước ở địa đạo Trường Bình, nàng ám toán ta, ta không tính toán với nàng, hôm nay nàng đến, cũng là để gây bất lợi cho bần đạo, bần đạo đối phó lại các người, cũng là điều hợp đạo lý, đều là thiên lý luân hồi, có chút định số, bần đạo không làm khó nàng, chỉ cần nàng quy y Thiên Đạo tông ta, bần đạo thu nàng làm đồ đệ, ở trong tiên phủ dưới biển hưởng thụ thanh tịnh cực lạc, thế nào?" Chu Thanh cũng đưa ra điều kiện giống như với con cóc và Đại Lực Hùng Vương, dùng lời ngon ngọt dụ dỗ ma nữ đang thất thế kia.
Ôn Lam Tôn bị Lam Thần khống chế, toàn thân không thể cử động, chỉ có thể nói được, nghe thấy Chu Thanh nói vậy, lại nhìn tình cảnh của con cóc và Đại Lực Hùng Vương, biết rằng thực lực của mình so với Chu Thanh thì chỉ như một hạt cát, không đáng nhắc đến, nghĩ ngợi một lát, nàng liền mở miệng nói: "Kỳ thực giữa chúng ta không hề có ân oán thù hận sâu nặng gì cả, nên chỉ cần Chu chân nhân đáp ứng một chuyện này cho ta, thì việc ta làm môn hạ Thiên đạo tông của ngài, cũng không thể không được."
"Ừ, đạo hữu có chuyện gì vậy?" Cứ nói ra đi." Ôn Lam Tân là một nữ nhân, Chu Thanh cũng không tiện dùng thủ đoạn giày vò, khiến cho Vân Hà tiên tử cảm thấy khó chịu, tiên lễ hậu binh, cứ nói năng bình thường trước đã, nếu như không biết điều, thì mới dùng thủ đoạn cũng chưa muộn, vả lại hai bên cũng chẳng có thâm thù gì hết, cho dù đã đấu với nhau vài trận, nhưng đều là do Hiên Viên pháp vương chỉ đâu đánh đó mà thôi.
"Nguyên thần của Côn Lôn chưởng giáo Càn Cơ đang nằm trong tay Hiên Viên pháp vương, chỉ cần Chu chân nhân đem nó cho ta là được!" Ôn Lam Tân nói giọng vài phần thương cảm.
"Chuyện này thì dễ thôi!" Chu Thanh nghe vậy, thị ý bảo Lam Thần bỏ Cấm Chế ra, Ôn Lam Tân hoạt động lại một chút ngọc thủ, nhận lấy Vạn Ma phiên, thu lại đệ nhị nguyên thần, quả nhiên không hề động thủ, với hai đại cao thủ Chu Thanh và Ôn Lam Thần trước mặt mình, thì dù là thần tiên cũng phải thất thế, huống hồ là nàng chứ, vả lại Ôn Lam Tân phiêu bạt bao năm, từ sau khi Ma đạo bị tiêu diệt, không hề có lấy một ngày yên tĩnh, quả thực đã cảm thấy mệt mỏi rồi, trong lòng cũng không muốn đi theo gót Hiên Viên pháp vương, Chu Thanh thực lực cường đại, thủ đoạn độc ác, nếu đi theo dưới trướng của hắn, thì thanh thế sẽ mạnh hơn Hiên Viên pháp vương nhiều.
Bốn Không Động lão đạo phi thân tới, trông thấy bên dưới cồn cát là Đại Lực Hùng Vương và Cóc sáu mắt, lại nhìn về phía Chu Thanh, suýt chút nữa thì mắt rơi khỏi tròng, Không Động trước đây luôn xuất thế, cũng không hiểu về con người Ôn Lam Tân cho lắm, đánh nhau suốt nửa ngày, chỉ biết rằng nữ tử này ma công vô cùng lợi hại, thấy Chu Thanh muốn thu phục nàng, cũng không dám mạnh mồm ra lệnh trừ gian diệt bạo, trảm yêu trừ ma gì đó, dù sao Chu Thanh lúc nào cũng luôn miệng trời xanh có đức hiếu sinh, bọn họ không có lý do phản bác, huống hồ thực lực Thiên Đạo tông cũng đã được chứng kiến tận mắt, bốn Không Động lão đạo chỉ biết chúc mừng, chứ làm gì còn tâm trạng phản đối này nọ.
"Đạo hữu có thể bái làm môn hạ của Chu chân nhân, đúng là một đại phúc phận, bỏ ác theo thiện. Từ ma nhập đạo, thành tựu sau này của đạo hữu sẽ là vô lượng!" Chưởng môn Huyền Thần lão đạo chắp tay về phía Ôn Lam Tân, nói lời thực lòng, hắn cũng rất bội phục ma công của nữ tử này.
Ôn Lam Tân đáp lại một lễ, định mở lời nhưng không dám, liền nhìn về phía Chu Thanh, Chu Thanh hiểu ý, đang định nói thì giọng của Vân Hà tiên tử: "Ái!" Truyện "Phật Đạo "
Bốn người liên thủ, pháp vô cùng lợi hại, Hiên Viên pháp vương chật vật chống đỡ một hồi, nên cuối cùng cũng để lộ ra sơ hở, bị Khổn Tiên Tác quấn chặt khít như thể gói bánh chưng, tiểu hồ ly thấy đối phương bị trói chặt, liền thu lại hồ lô, không hạ sát thủ nữa, dù sao lời giáo huấn lần trước vẫn còn vang vọng trong đầu.
Chu Nghi và Đại Tự Tại cung chủ cũng thu lại pháp bảo, Hiên Viên pháp vương hùng hùng hổ hổ, mạnh miệng gào thét: "Đông tử, hôm nay lão tổ bị lật thuyền trong khe, rơi vào tay các ngươi, nhưng các ngươi đừng mong lão tổ này quy phục, bất kể là dùng cực hình gì với ta."
"Pháp vương sao lại như vậy, ngài dù gì cũng là đại nhân vật của ngàn năm trước, để ngài quy hàng với ta, thì ta cũng không thể nào nhận được, huống hồ ngài lấy máu nhuộm Côn Lôn, nếu như Côn Lôn tới đây trả thù, thì cũng phiền hà lắm." Chu Thanh đương nhiên sẽ không thu nhận Hiên Viên pháp vương, lão yêu này không phải nhân vật tầm thường, tốt nhất nên dùng hắn để kiềm chế Côn Lôn.
Chu Thanh thu lại phù chú, dùng Thất Bảo Diệu Thụ cuốn Cóc sáu mắt lên, Cóc sáu mắt trông thấy Hiên Viên pháp vương bị trói chặt, vội vã vận khởi thần niệm, chuyển lời tới cho Chu Thanh: "Chu chân nhân, chỉ cần ngài thả đại ca của ta ra, ta cam nguyện thành tâm quy y ngài, vĩnh viễn không bội phản."
Hiên Viên pháp vương thấy Chu Thanh làm cho con cóc phải hiện nguyên hình, cũng đại kinh thất sắc: "Tứ đệ, là đại ca đã hại đệ, tiểu tử, ngươi muốn thế nào đây, xin đừng làm hại tới tính mạng tứ đệ của ta, ta chấp nhận quy thuận theo ngươi!"
"Đại ca, đừng làm vậy, đại ca từng là thống soái thiên hạ yêu tộc, uy phong lẫy lừng, làm sao có thể chịu nỗi ô nhục này!" Cóc sáu mắt lại dùng thần niệm chuyển âm tới cho Hiên Viên pháp vương, người khác không hề cảm nhận được, Chu Thanh thì nghe rõ từng câu chữ một.
"Được được, hai vị đúng là tình cảm sâu nặng, huynh đệ tình thâm, bần đạo vô cùng khâm phục, Hiên Viên đạo hữu, chuyện này vốn là ngài gây sự trước, muốn bắt tỷ muội Vân Hà để uy hiếp bần đạo, nên mới dẫn tới nỗi nghiệt duyên này, có câu: "Thiên gây nghiệt thì chống lại được, nhưng tự tác nghiệt thì không thể sống, có thể thấy Thiên Đạo luân hồi, nhất trác nhất ẩm, đều có định số, hôm nay huynh đệ ngài phải chịu kiếp nạn này cũng là thiên mệnh."
Những câu nói này nói ra khiến cho Không Động tứ vị lão đạo gật đầu không thôi, Chu Thanh lại nói: "Cóc sáu mắt đạo hữu thành tâm quy y chúng ta, đại đạo của bần đạo cũng có thể truyền cho nó, không được khói bụi hồng trần như ngài sao? Thường thấy trong họa có phúc, ngài không chịu quy y ta, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cần sau này ngài không đến quấy nhiễu đạo hữu ở Đại Tự Tại Cung, nói không chừng huynh đệ các người còn có ngày gặp mặt sau này, Ôn đạo hữu cũng quy y theo chúng ta, nói rằng muốn có nguyên thần của Càn Cơ lão đạo, ngài đưa cho nàng, bần đạo có thể cởi trói cho ngài!"
Nói rồi, bảo Vân Hà tiên tử cởi bỏ Khổn Tiên Tác, dù sao xung quanh cũng đã bố trí Đô Thiên đại trận, cũng không sợ hắn chạy thoát, huống chi Cóc sáu mắt còn đang nằm trong tay Chu Thanh, không lo việc hắn trở mặt làm loạn.
"Được được được! Chu chân nhân, thủ đoạn của ngài lão tổ coi như đã được mở mang, ngài không làm hại tới tính mạng tứ đệ của ta, thì sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa, hơn nữa lại còn trở thành môn hạ của Thiên Đạo tông các người, lão tổ do vậy cũng không làm khó nữa, Ôn tiểu nữu, đây là nguyên thần mà ngươi muốn, cầm lấy đi." Hiên Viên pháp vương giương tay đưa ra một đạo huyết quang, bên trong bọc một nhân ảnh nhàn nhạt, Chu Thanh lấy Thất Bảo Diệu Thụ nhận lấy, thái quang bao bọc lấy nguyên thần, nhận ra nguyên thần của Càn Cơ lão đạo hai mắt vô thần, có chút đờ đẫn, không hề giống với bộ dạng trước kia nữa.
"Hắn bị ta dùng thu hồn đại pháp phân cách ý thức, nên trở thành bộ dạng này, tứ đệ, đệ hãy bảo trọng, sẽ có một ngày, chúng ta lại được tương phùng" Hiên Viên pháp vương nói xong, hóa thành một đạo huyết quang phi độn, phía trước bỗng xuất hiện một can Minh Vương kỳ chặn đường đi.
"Hiên Viên pháp vương xin hãy dừng bước, ngài không có pháp khí phòng thân, lại kết thành cừu hận với Côn Lôn, không hề dễ dàng đối phó, thiên quỷ của ngài ta giữ lại một cái, sáu cái còn lại giao cho ngài phòng thân!" Đại Tự Tại cung chủ thu Cam Lộ, buông ra sáu đầu thiên quỷ, Chu Thanh gom lại mấy trăm thanh phi kiếm dưới mặt đất, tặng cho Hiên Viên pháp vương.
Hiên Viên pháp vương trên mặt không biểu lộ sắc thái, thu lại pháp bảo, quay đầu bỏ đi, lần này Chu Thanh không ngăn trở hắn nữa, nhìn huyết quang trong nháy mắt bay xa, Chu Thanh thở phào nhẹ nhõm, giao nguyên thần cho Ôn Lam Tân, trông thấy bộ dạng của Càn Cơ lão đạo nguyên thần, Ôn Lam Tân sắc mặt cũng lạnh tanh không đổi, Chu Thanh không thể nhìn ra nàng đang nghĩ điều gì.
"Bái kiến sư phụ!" Ôn Lam Tân bỗng nhiên hướng về Chu Thanh hành lễ, rồi khi đang định khấu đầu nhận sư thì bị Chu Thanh dùng Thất Bảo Diệu Thụ ngăn cản: "Gia nhập Thiên Đạo tông của ta, thì không cần tuân thủ nhiều quy tắc rườm rà như vậy, con làm đệ tử của ta, cũng coi như là một niềm vui của ta, sau này con chính là đại sư tỉ của bọn chúng, che chở đùm bọc cho chúng là được rồi." Chu Thanh gọi Tiểu hồ ly và Chu Nghi lại để chúng gặp mặt với vị đại sư tỉ Ôn Lam Tân.
"Nguyên thần này đã bị mất 99 phần ký ức, sư phụ có thể hộ nguyên thần chuyển thế, nếu như con không muốn, sư phụ cũng có an bài, đem nguyên thần này đả nhập vào thiên quỷ, dần dần khôi phục thần thức, nhưng để khôi phục lại ký ức ban đầu thì là điều không thể, phải làm lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới, thì còn có khả năng, con hãy coi nó như là đứa trẻ mà nuôi nấng trưởng thành đi." Chu thanh nhìn thấy một chút đầu mối.
Ôn Lam Tân gật gật đầu, Chu Thanh dùng Thất Bảo Diệu Thụ độ hóa hồn phách bên trong Thiên quỷ, đem nguyên thần của Càn Cơ đả nhập vào bên trong, Ôn Lam Tân ôm lấy nữ đồng thiên quỷ bộ dạng tuổi lên 8 lên 9 vào lòng, trong lòng có chút chua xót.
"Bị thu hồn đại pháp luyện qua, thần chí trở về thời kỳ của một đứa trẻ, con yên tâm, tâm trí của nó sẽ từ từ thành thục, lại thêm thân hình Thiên quỷ, có tính thần thông thiên bẩm, sau này thành tựu không thể hạn lượng, ký ức ngày trước, coi như là một giấc chiêm bao đi." Chu Thanh thở dài nói.
Giọng nói của Chu Thanh thổn thức cảm khái, thể hiện một tấm lòng khoáng đạt rộng rãi hiểu rõ thế thái, không biết thế nào, từ khi pháp tướng kim thân bị nghiệp hỏa tôi luyện, chân nguyên pháp lực của Chu Thanh đề thăng tới đỉnh điểm, cũng có thể nói là bình cảnh, tiến thêm một bước nữa, sẽ là một thiên tiên đại đạo vô kiếp vô lượng, những tình cảm của cõi thế tục cũng dần dần phai nhạt đi nhiều, không tính toán nhỏ mọn chi li như hồi xưa cũ.
Mối quan hệ giữa Ôn Lam Tân và Càn Cơ lão đạo, Chu Thanh xuất kỳ không dám hỏi rõ ngọn ngành, chắc là cũng không thoát ra được tình duyên nam nữ, thân tình cha mẹ con cái, không có nhiều hứng thú lắm, chuyện duy nhất hắn quan tâm lúc này chỉ là vấn đề Ôn Lam Tân nói sẽ đi âm tào địa phủ mua bán sinh tử bạc.
Âm thần cường đại ở địa phủ, Chu Thanh cũng đã được chứng kiến, còn có thập điện Diêm La, vô số pháp quan vô thường, ngay cả mạnh mẽ như Chu Thanh, cũng không có bất kỳ sự đảm bảo nào cả, còn về Côn Lôn phái, tuy rằng có trảm tiên phi đao, Ngọc Hư Hạnh Hoàng kỳ, một loại pháp khí phong thần trong tay, Chu Thanh cũng chẳng thèm để tâm tới, dù sao hắn đã có chuẩn bị từ trước, trong sa mạc đã bố trí Thiên Hỏa đại trận, Đô Thiên Thần Sát đại trận, mặc cho chúng tới ùn ùn thế nào, cũng sẽ chỉ có vào mà không có ra.
Huống hồ khi nãy thu phục được Cóc sáu mắt và Đại Lực Hùng Vương, Ôn Lam Tân cũng đã trở thành đệ tử của hắn, cộng thêm Lam Thần và hắn vào nữa, rồi còn cả Đại Tự Tại cung chủ, Vân Hà, muốn tiêu diệt một môn phái thì dễ như trở bàn tay, chỉ là Chu Thanh không muốn để sự việc gây xáo động ngoài tầm kiểm soát của hắn, và trong lòng cũng không có ý nghĩ tiêu diệt cả một môn phái nào đó, ai biết được rằng, một số thế lực đạo môn nhân gian và thiên giới có một mối quan hệ thiên ti vạn lũ, giống như hai yêu nữ ở trong tiên phủ dưới đáy biển lần trước, thực lực cường đại, e là không phải người trên thế gian nào cũng bằng được, Chu Thanh không thể không đánh nương tay, tích lũy thực lực, ẩn giấu bản thân. Trong tối đánh lén, mới là an toàn nhất, và cũng là thủ đoạn hữu hiệu nhất.
Cái lưỡi màu lục bích thò ra từ trong miệng, dài như một con Giao Long xà, cuộn hướng về phía Chu Thanh, cơ thể của con cóc bị Chu Thanh áp chế, không thể nhúc nhích nổi, pháp lực chân nguyên toàn thân cũng không dám thể hiện, sợ tiêm nhiễm phải nghiệp lực, nên chỉ biết thè cái lưỡi dài ra ve vẩy.
Lại một tiếng động ầm trời vang lên, ngọn đính phong bị dội ngược nện xuống mặt cát, khiến cho một bãi hoang mạc bị vùi sập ầm ầm, Cóc sáu mắt lúc này đâu còn thời gian suy nghĩ tới việc cố kỵ pháp bảo của mình, vận khởi hết sức bình sinh vật lộn không thôi.
Chu Thanh dùng tám loại binh khí áp chế trên người con cóc, không dám buông lơi, con cóc không ngừng giãy dụa, toàn bộ cơ thể bóng nhầy trơn loáng va chạm với đống binh khí, vang lên những âm thanh chát chúa như kim loại đập vào nhau, không giống như là da thịt bình thường, Chu Thanh biết rằng con Cóc sáu mắt này đã trải qua nhiều lần tôi luyện với thiên kiếp, nên nhục thân đã sắp đến cảnh giới viên mãn, may là hắn đã ngưng luyện pháp thân, đã trải qua quá nhiều lần luyện tập rèn dũa, rồi còn dùng nghiệp hỏa luyện thử một lần trong Đại Tự Tại Cung, muốn hàng phục con cóc này vẫn còn rất cam go.
"Đến hay lắm!" Chu Thanh nhìn thấy cái lưỡi dài luồn ra phía sau mình, không hề hoảng sợ, Thất Bảo Diệu Thụ đang đứng trong không trung quấn chặt lại với cái lưỡi màu lục bích, từ trên hạ xuống dưới, xoay một vòng quanh cái đầu con cóc sáu mắt, cái lưỡi dài cũng vòng lên trên cổ một vòng, rất là trơn láng, khiến cho con cóc lúc này không động đậy được, ngay cả kêu cũng không kêu nổi nữa.
"Đạo hữu, ngài gian khổ tu luyện ngàn năm, gần như đã sắp đạt tới đại đạo, cần gì phải cố chấp như thế, tu vi tiêu tán, thần hình hủy diệt, khổ biết làm sao, huống hồ bần đạo có nghiệp lực hộ thể, ngài chữa lợn lành thành lợn què, khôn quá hóa vụng, không thể làm thương nổi ta, ngược lại hồn phách của mình vĩnh viễn không được nhập kiếp luân hồi, đời đời kiếp kiếp trộn lẫn với đám bụi hồng trần, há chẳng phải quá đau khổ sao, trong Ngọc trụ tiên phủ của ta, linh dược vô số, pháp bảo biến ảo, chỉ cần ngài tĩnh tâm dưỡng tính, bần đạo sẽ không làm khó cho ngài. Thủ đoạn của bần đạo, chắc hẳn ngài cũng đã hiểu rõ, mười hai can Đô Thiên Minh Vương Kỳ của bần đạo vẫn còn khiếm khuyết vô số những nguyền thần linh hồn." Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh thấy Cóc sáu mắt có đôi mắt màu bích lục, lúc này đã trở nên đỏ ngầu, nhìn chằm chặp về phía mình, để lộ ra sát khí ngút ngàn, nguyên thần bị trấn áp trong cơ thể bạo chuyển không ngừng, không cam chịu nhục nhã, muốn bạo phát nguyên thần để thoát ra, Chu Thanh phải cố gắng hết sức mới giữ chặt được, Chu Thanh không lường trước được những thủ đoạn của con cóc, nhưng cũng không nỡ giết nó, nếu thu phục được nó thì con cóc đó sẽ là một trợ thủ đắc lực, nên hắn rất nóng lòng dùng biện pháp nửa cứng nửa mềm để dụ dỗ.
"Đông tử! Muốn giết cứ giết, ta xem ngươi có thể trấn áp được mấy hồi, chỉ cần ngươi lơi là buông lỏng pháp lực một chút thôi, thì ta sẽ liều mình chết chung với ngươi!" Cóc sáu mắt không thể nói thành lời, chỉ có thể dùng thần niệm để truyền đạt ý nghĩ.
"Hừ! Đúng là đồ không biết tốt xấu! Còn nghĩ rằng bần đạo không làm được gì ngươi, bần đạo chỉ là tiếc nuối cho một kẻ đã tu hành ngàn năm, pháp lực cao thâm thôi, nếu ngươi đã không chấp nhận quy thuận, vậy thì bần đạo sẽ dùng Đô Thiên Thần đại trận phân ly nguyên thần và thần thức của ngươi, giữ lại nguyên thần và nhục thân của ngươi, rồi sau đó đem ý thức của ngươi phong ấn bên trong pháp bảo, ngày ngày dùng lửa ma nung đốt, khiến ngươi muốn sống không nổi, muốn chết không xong."
Chu Thanh thấy con cóc không chịu hàng phục, nhất thời đại nộ, "Bần đạo có thừa thủ đoạn và thời gian, sau khi có được nguyên thần và nhục thân không có ý thức của ngươi, bần đạo sẽ bắt mấy cái âm hồn nhập vào trong, tu luyện mười mấy năm, thần thông quảng đại không thua gì ngươi, nhưng sẽ biết điều hơn rất nhiều, nói về thủ đoạn độc ác với ta, thì ngươi còn chưa đủ tư cách đâu, bần đạo chỉ không muốn phí thời gian, lại thấy ngươi tu vi không tệ, lại thêm việc có lòng nhân đức, nên mới mất công khuyên bảo ngươi, nếu ngươi vẫn cứ ngoan cố cứng đầu không theo, thì bần đạo sẽ cho ngươi nếm chịu hậu quả của mình!"
"Muốn chết! Rơi vào trong tay bần đạo, chỉ e là ngươi sẽ không được toại nguyện dễ dàng đâu." Chu Thanh thấy cóc sáu mắt vẫn chưa khuất phục, vẫn liên tục giãy dụa, dồn từng chút chân nguyên trong cơ thể để cho nguyên thần nổ tung, định sẽ chết chung với hắn, nên nhất thời đã không còn hứng thú thu phục nó nữa, một tiếng hét lớn vang lên, toàn lực đè nén, chỉ nghe một tiếng dội trời, con cóc gục cứng trên mặt đất, tứ chi xoãi ra, không còn chút sức lực, suýt nữa thôi là đã bị ép thành bánh tráng.
Chu Thanh vận dụng pháp thân dùng toàn lực của mình, cho dù là tiên nhân trên trời hạ phàm, cũng khó mà chiếm được lợi thế với hắn, con cóc làm sao đủ sức chống lại, sức lực nãy giờ tụ tập chân nguyên phản kháng lại giờ đây bị tản mác tan rã trong chốc lát. Chu Thanh cũng mặc kệ không thèm để tâm, lẩm bẩm niệm thần chú, lấy ra một phù triện màu vàng dán lên mặt con cóc, Thất Bảo Diệu Thụ lơ lửng trên đầu, phóng ra xạ quang, giữ chặt con cóc sáu mắt, không để cho nguyên thần của nó có biến hóa gì hết.
Một can Minh Vương Kỳ từ dưới đất trồi lên, Chu Thanh chỉ tay vào, lửa ma đen sệt đặc quánh từ trên lá cờ phát ra, phân hóa mấy đạo, rồi chui vào trong miệng và mắt của con cóc sáu mắt, thâm nhập vào tử phủ, tìm ra nguyên thần bị áp chế, liền mạnh mẽ viêm luyện, lửa ma luyện thần, nỗi đau đớn đó còn lớn hơn nỗi đau thể xác gấp trăm ngàn lần, lúc thì người tê dại cứng đờ, lúc thì lại như bị trăm ngàn mũi kim châm vào, nhất là nó tác động trực tiếp vào nguyên thần, không thể hôn mê được, đúng là cầu sống không được, cầu chết không xong.
Con cóc đau đớn vạn phần, sắc mặt dữ tợn, Thất Bảo Diệu Thụ trấn áp nguyên thần, lưỡi dài được thu lại, nhưng lúc này con cóc không thể động đậy, cơ thể có lúc biến thành màu đỏ oạch, có lúc lại biến thành màu xanh lục, màu sắc biến đổi không ngừng, giống như con thằn lằn vậy, Chu Thanh biết là do con cóc chịu đựng không nổi lửa ma, toàn thân lại không thể động đậy, khí huyết chân nguyên quay cuồng đảo lộn nên mới dẫn ra tình trạng như vậy.
Trông thấy đại cục đã định, Chu Thanh thu hồi lại pháp thân, nhìn vào con cóc lúc này nằm im bất động, thần niệm dữ dằn trong nỗi quằn quại khổ đau, liền thở dài một tiếng, quát lên với một giọng não nề sầu thảm như vào ngày tận thế: "Đạo hữu cóc sáu mắt, thiên số đã vậy, tuy rằng đạo hữu độ qua sáu đại thiên kiếp, tu vi thần thông, nhưng nghiệp lực nghiệt duyên vẫn chưa được cởi bỏ, cửu thiên lôi kiếp không làm gì nổi đạo hữu, ông trời bèn mượn tay của bần đạo để độ hóa đạo hữu, chỉ là ngài bị nghiệp lực làm lu mờ lý trí, đi theo bần đạo tu thành chính quả, hoặc không thì bản thân bị rơi xuống A Tỳ địa ngục vô bờ vô bến chìm vào trong cõi trầm luân, quả thực là rất bi thương! Điều này cũng không trách cứ được ai cả, chỉ là do trong số mệnh của đạo hữu có nghiệt kiếp này."
Cóc sáu mắt bị lửa ma luyện thần, cảm giác được từng chút một lửa ma đang ăn mòn dần nguyên thần của mình, đang dần dần bóc tách nguyên thần và ý thức của mình, đang vận khởi toàn bộ tinh thần chống đỡ lại, làm gì còn để dành tinh thần nghe Chu Thanh nói chuyện, nhưng Chu Thanh đã dùng huyền công ép cho lời nói đi vào trong, nghe thấy con cóc suýt nữa thì phọt máu ra đằng mồm, thần chí đại loạn, trong nháy mắt đã bị lửa ma phân tách ra một phần nhỏ ý thức.
Chu Thanh lại bắt lấy một con rết lưng sắt, thần niệm nhất động, thu nhỏ thành kích cỡ một hạt bụi, lọt vào trong miệng của con cóc, chỉ phút chốc đã chui vào được bên trong Tử Phủ linh đài. trong lúc xung quanh nguyên thần đang bị bóc tách dần dần, nó chỉ đợi lửa ma tách rời hẳn ý thức khỏi nhục thể là sẽ chiếm dụng nguyên thần và nhục thân.
Biết được dụng ý và thủ đoạn của Chu Thanh, cóc sáu mắt bây giờ mới luống cuống tay chân, sáu con mắt lộ ra thần sắc khiếp đảm, Chu Thanh thấy vậy, vội vàng nói: "Đạo hữu còn không quy y, còn đợi đến khi nào nữa, đợi khi lửa ma phát động toàn bộ, con rết nuốt lấy nguyên thần, vậy thì có hối cũng đã muộn rồi, bần đạo nhượng bộ lần nữa, đợi đạo hữu tỉnh ngộ, đạo hữu tu vi cao cường, ngàn vạn lần không nên dùng cảm tính hành sự, niệm cực trời cao có đức hiếu sinh, đến lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ không diệt nguyên thần, bần đạo đại thiên hành phạt, thay trời hành đạo, cũng không hy vọng đẩy đạo hữu vào kết cục bi thảm, mong đạo hữu suy nghĩ cho kỹ! Tu hành ngàn năm, để rồi tiêu tan trong phút chốc, đạo hữu lẽ nào không cảm thấy tiếc nuối sao?"
Chu Thanh không ngừng rỏ lời vào tai, nhấn mạnh tới thiên số đạo lý, luân hồi nhân quả, lại có lửa ma luyện viêm, rết thộn thần. Cóc sáu mắt bị dày vò tới mức chết đi sống lại nhiều lần, không thể nào chết luôn cho xong, chỉ đành bất lực nhắm chặt đôi mắt.
Chu Thanh thấy con cóc đã khuất phục, trong lòng vui lắm, vội vã tắt lửa ma, thu lại con rết, nhưng vẫn không bỏ Thất Bảo Diệu Thụ và phù triện, chỉ là liên tục thúc động pháp quyết, thiết lập Cấm Chế trong nguyên thần của con cóc, rồi lấy ra một cái vòng màu vàng sáng lóa, bên trên treo một cái chuông, theo gió dao động, rồi đặt vào cổ con cóc, bám chặt vào trong da thịt, không có một chút khe hở, rồi còn buộc một sợi dây thủy hỏa lên trên cái vòng, ánh sáng lấp lánh, kéo ở trên tay.
"Nghiệp lực của ngươi quá nặng, để đề phòng ngươi bị lu mờ tâm trí, nhất thời quá khích, lại gây nên tội nghiệt, rồi cuối cùng phải lạc vào cõi trầm luân A Tỳ địa ngục, nên bần đạo đã thiết đặt Cấm Chế trên nguyên thần của ngươi, ngươi cũng đã biết tu vi của bần đạo, chỉ cần ngươi đi theo bần đạo tu hành, tích lũy công quả, tiêu trừ nghiệt chướng, thì khi bần đạo phá vỡ hư không, phi thăng thiên giới, nhất định sẽ gỡ bỏ Cấm Chế cho ngươi, để ngươi cùng bần đạo đi lên thiên giới Tiêu Dao, nếu như nghiệt chướng của ngươi được giải trừ, nhưng Cấm Chế vẫn khó tiêu tan, thì đó lại là thiên số, ngươi hãy nhớ lấy."
Chu Thanh một tay cầm Bảo Thụ, một tay kéo sợi tơ thủy hỏa, khuôn mặt rất nghiêm túc, đạo mạo thản nhiên, trong ngôn ngữ ẩn tàng những điều kiện, đưa cho con cóc một chút hi vọng: "Cấm Chế này không hề ảnh hưởng tới pháp lực và pháp bảo khi ngươi thi triển, cái vòng đó chỉ khiến ngươi không thể biến hóa nhân thân, đợi khi ngươi cùng bần đạo đi tiêu trừ nghiệt chướng, thì ta sẽ giúp ngươi bỏ nó ra, cần nhớ rằng, tích lũy công quả càng nhiều, thì ngươi càng nhanh thoát thân, hưởng thụ Cực Lạc đại đạo, ở chốn Thiên giới Tiêu Dao, không phải vất vả lăn lộn sống gấp như ở nơi hồng trần."
Con cóc không nói được gì, cũng không muốn hao phí thần niệm truyền đạt ý tứ, chỉ khe khẽ gật gật cái đầu, há rộng miệng ngáp ngáp như muốn nói đã đồng ý.
Chu Thanh mừng thầm, lúc này mới quan sát tình hình trận chiến ở những chỗ khác.
Ôn Lam Tân có đệ nhị nguyên thần, Thần Ma tương trợ trận, cộng thêm công lực đạo hạnh vốn đã cao ngang với Không Động tứ đạo, ma công của nàng nhiều vô cùng tận, ném ra từng đợt ma hỏa Lục Vân lớn, Không Động tứ lão hợp thành 1 thể, kiến chiêu thì sát chiêu, không hề phản công, phòng thủ đẹp mắt không chê vào đâu được, Ôn Lam Tân thấy có chút sơ xuất, liền dùng phi kiếm phản kích, tạm thời thế trận đang ngang bằng.
Hiên Viên pháp vương gầm thét không ngừng, thỉnh thoảng lại gầm gào long trời lở đất, bị kim khuyên của Đại Tự Tại cung chủ, Phan Thiên ấn của Chu Nghi, hồ lô của tiểu hồ ly bám riết không ngừng, không còn một chút thảnh thơi để rảnh tay đáp trả, muốn xông lên trước đánh giáp lá cà, cành dương liễu của Đại Tự Tại cung chủ quét qua, tạo nên những đợt mây mù Cam Lộ chặn lại, thiên quỷ bị trói buộc không thể nhúc nhích, hiện lại nguyên hình.
Còn Đại Lực Hùng Vương bị Hóa Huyết đao của Lam Thần làm cho xoay trở liên tục, huyết quang của Hóa Huyết đao và những làn khói lạnh của U Hồn bạch cốt phiên đan xen, vốn dĩ công lực Lam Thần ngang với hắn, cộng thêm sự trợ giúp của Khổn Tiên Tác của Vân Hà tiên tử, việc bắt trói chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chu Thanh nhìn tình cảnh thì thấy nhẹ nhõm hơn, chuẩn bị lên trước trợ trận, bỗng nhiên nghe thấy Lam Thần răng rắc mấy tiếng, biến hóa thành một thiên quỷ cao lớn, ngửa mặt lên trời gầm thét, huyết quang của Hóa Huyết đao đại thịnh, khói lạnh hắc khí của U Hồn bạch cốt phiên bị tiêu giải bằng hết, hiện ra thần sắc kinh khủng của Đại Lực Hùng Vương, Vân Hà tiên tử thấy cơ hội đã tới, chỉ lên pháp quyết, Khổn Tiên Tác chui vào trong, trói chặt Đại Lực Hùng Vương, Đại Lực Hùng Vương bị mất U Hồn bạch cốt phiên, cố gắng giãy dụa liên hồi, Vân Hà tiên tử lại niệm thần chú, Khổn Tiên Tác lại siết chặt hơn nữa, Đại Lực Hùng Vương vốn là một con gấu bắc cực toàn thân lông lá trắng toát, cao khoảng hai trượng, dài khoảng 3 trượng, to và đồ sộ hơn một con trâu gấp mấy lần.
"Lam Thần, ngừng tay!" Thấy Lam Thần vận khởi Hóa Huyết đao chém bổ về phía Đại Lực Hùng Vương đang lao nhào xuống dốc, Chu Thanh vội vã quát giật giọng ngăn lại.
Lam Thần nghe vậy, không dám trái lệnh, nhìn về phía Chu Thanh, bỗng nhiên cả kinh hét lên: "Tông chủ cẩn thận!"
"Đông tử, ngươi đi chết đi!" Một luồng thần niệm khổng lồ truyền tới, con cóc mọc thêm tâm nhãn, nhìn thấy Chu Thanh phân thần, biết rằng đây chính là cơ hội tốt, liền há rộng miệng, phun ra một đạo lục quang, chính là ngọn đính phong của nó, ầm ầm đột kích vào phía sau Chu Thanh.
"Hảo nghiệt chướng!" Chu Thanh trong lòng biết rất rõ, đương nhiên biết con cóc khẩu phục tâm không phục, cố tình tương kế tựu kế, khi khởi đầu không hề ra tay độc ác, sau đó lại ra sức giày vò hắn, để khiến cho con cóc mất hết nhân tính, bieets con cóc nhất định sẽ lén lút động thủ, nên đã phòng bị từ trước. Chu Thanh quét Thất Bảo Diệu Thụ ra phía sau, chặn lại ngọn đính phong, thân hình của mình cũng bị lui lại một bước, trong lòng thầm thất kinh: "Thủ đoạn của con cóc này quả nhiên lợi hại, uổng cho ta hao phí bao tâm huyết!"
Con cóc thấy đánh lén không có hiệu quả, liền thay đổi suy nghĩ, tế khởi sơn phong nện tới, Chu Thanh dùng Thất Bảo Diệu Thụ kết thành tường vân, sơn phong chỉ lượn lờ ở phía trên, không thể bổ xuống được.
Niệm động chân nguyên, khiến cho sợi dây thủy hỏa gắn trên cái vòng đeo trên cổ của con cóc rung lên, nó liền mạnh mẽ siết chặt, hơn nữa nguyên thần của con cóc vẫn đang bị Chu Thanh Cấm Chế, không thể độn thoát, cũng không thể phản kháng, chỉ còn biết ngơ ngáo đứng nhìn chiếc vòng siết chặt vào cổ, khiến cho nó thở không ra hơi, cái lưỡi xanh lè thò ra dài một đoạn, lăn lộn trên đất một hồi, mặt cát bị xới tung, từng đợt từng đợt, giống như sóng biển dâng trào từng cơn.
"Hảo nghiệt chướng, ta thành tâm đãi ngươi, ngươi ngược lại dùng thủ đoạn ám toán ta, xem ra nghiệp lực của ngươi quá nặng, không biết tiến thoái, đến giờ này vẫn còn lạc trong cõi u mê, đáng tiếc đáng tiếc, bần đạo vẫn còn tấm lòng từ bi đại độ, nên cũng không nỡ giết ngươi, chỉ khiến ngươi chịu cảm giác đau đớn một chút, vẫn phải tìm người quản chế ngươi." Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh kiếm lấy một cái cớ thích hợp, không ngừng sử dụng thần chú, lại khiến cho con cóc chịu cảnh sống không bằng chết, giày vò như vậy nhiều lần, sẽ khiến cho con cóc từ bỏ ý nghĩ cứng đầu, ngoan ngoãn quy phục hắn.
"Vốn là định để ngươi đi cùng bần đạo tu hành, nhưng ngươi lại hung hãn như vậy, không chịu nghe lời giáo đạo, không phục quản giáo, bần đạo cũng hết cách rồi." Chu thanh trông thấy vẻ mặt đau đớn vạn phần của con cóc, đã ngừng niệm chú, rồi rải ra bốn đạo phù triện, đặt con cóc nằm trên mặt đất, không thể nói năng gì, cũng không thể nhúc nhích, lúc này thì không phải để tâm đến nó nữa, Chu Thanh yên tâm bay về phía trận chiến nổ ra.
"Vân Hà, nàng đi giúp sư phụ trợ trận, muốn hạ sát thủ, tên lão yêu Hiên Viên pháp vương kia thủ đoạn đa đoan, đừng để hắn phản kích, Lam Thần, ngươi đi bắt Ôn Lam Tân, đừng để ả bị thương." Chu Thanh dặn dò, rồi móc ra một cái vòng giống như cái vòng đã thắt vào cổ con cóc khi nãy, đặt lên trên cổ Đại Lực Hùng Vương, rồi cũng dùng sợi tơ thủy hỏa siết chặt, Cấm Chế nguyên thần, Vân Hà tiên tử gật đầu, thu lại Khổn Tiên Tác, cùng cung chủ, tiểu hồ ly, Chu Nghi nhất tề tấn công Hiên Viên pháp vương.
Chu Thanh nhấc Đại Lực Hùng Vương lên, ném xuống dưới bãi cát, cách chỗ con cóc nằm không xa, lại nói: "Đại Lực Hùng Vương, ngươi nên chịu quy y theo ta đi."
Đại Lực Hùng Vương hiện nguyên hình, miệng không nói thành lời, chỉ dùng thần niệm truyền ngữ, hắn nhìn thấy bộ dạng của con cóc, biết rằng đã bị Chu Thanh xử lý tả tơi, bây giờ dù sao đã rơi vào tay người ta rồi, không việc gì phải chịu thêm đau đớn nữa, nên chỉ còn biết chấp nhận, Chu Thanh thấy Đại Lực Hùng Vương đã thông hiểu, nên không làm khó hắn, rải phù triện ấn định hắn như với con cóc.
Thân thể Lam Thần ở hư không lúc ẩn lúc hiện, rồi thoắt tới trước mặt Ôn Lam Tân, thực lực hai người không cùng cấp với nhau, Lam Thần lại là đánh lén, còn có tứ lão Không Động trợ lực, kéo bàn tay to ráp xanh lè, giữ lấy Ôn Lam Tân đẩy vào trong hư không, thu lấy đệ nhị nguyên thần và Vạn Ma phiên, bị mất chủ nhân, con ma thần bị tan rã thành làn mây đen, trở về cái phiên.
"Ôn đạo hữu, bần đạo với nàng cũng có vài phần giao tình, lần trước ở địa đạo Trường Bình, nàng ám toán ta, ta không tính toán với nàng, hôm nay nàng đến, cũng là để gây bất lợi cho bần đạo, bần đạo đối phó lại các người, cũng là điều hợp đạo lý, đều là thiên lý luân hồi, có chút định số, bần đạo không làm khó nàng, chỉ cần nàng quy y Thiên Đạo tông ta, bần đạo thu nàng làm đồ đệ, ở trong tiên phủ dưới biển hưởng thụ thanh tịnh cực lạc, thế nào?" Chu Thanh cũng đưa ra điều kiện giống như với con cóc và Đại Lực Hùng Vương, dùng lời ngon ngọt dụ dỗ ma nữ đang thất thế kia.
Ôn Lam Tôn bị Lam Thần khống chế, toàn thân không thể cử động, chỉ có thể nói được, nghe thấy Chu Thanh nói vậy, lại nhìn tình cảnh của con cóc và Đại Lực Hùng Vương, biết rằng thực lực của mình so với Chu Thanh thì chỉ như một hạt cát, không đáng nhắc đến, nghĩ ngợi một lát, nàng liền mở miệng nói: "Kỳ thực giữa chúng ta không hề có ân oán thù hận sâu nặng gì cả, nên chỉ cần Chu chân nhân đáp ứng một chuyện này cho ta, thì việc ta làm môn hạ Thiên đạo tông của ngài, cũng không thể không được."
"Ừ, đạo hữu có chuyện gì vậy?" Cứ nói ra đi." Ôn Lam Tân là một nữ nhân, Chu Thanh cũng không tiện dùng thủ đoạn giày vò, khiến cho Vân Hà tiên tử cảm thấy khó chịu, tiên lễ hậu binh, cứ nói năng bình thường trước đã, nếu như không biết điều, thì mới dùng thủ đoạn cũng chưa muộn, vả lại hai bên cũng chẳng có thâm thù gì hết, cho dù đã đấu với nhau vài trận, nhưng đều là do Hiên Viên pháp vương chỉ đâu đánh đó mà thôi.
"Nguyên thần của Côn Lôn chưởng giáo Càn Cơ đang nằm trong tay Hiên Viên pháp vương, chỉ cần Chu chân nhân đem nó cho ta là được!" Ôn Lam Tân nói giọng vài phần thương cảm.
"Chuyện này thì dễ thôi!" Chu Thanh nghe vậy, thị ý bảo Lam Thần bỏ Cấm Chế ra, Ôn Lam Tân hoạt động lại một chút ngọc thủ, nhận lấy Vạn Ma phiên, thu lại đệ nhị nguyên thần, quả nhiên không hề động thủ, với hai đại cao thủ Chu Thanh và Ôn Lam Thần trước mặt mình, thì dù là thần tiên cũng phải thất thế, huống hồ là nàng chứ, vả lại Ôn Lam Tân phiêu bạt bao năm, từ sau khi Ma đạo bị tiêu diệt, không hề có lấy một ngày yên tĩnh, quả thực đã cảm thấy mệt mỏi rồi, trong lòng cũng không muốn đi theo gót Hiên Viên pháp vương, Chu Thanh thực lực cường đại, thủ đoạn độc ác, nếu đi theo dưới trướng của hắn, thì thanh thế sẽ mạnh hơn Hiên Viên pháp vương nhiều.
Bốn Không Động lão đạo phi thân tới, trông thấy bên dưới cồn cát là Đại Lực Hùng Vương và Cóc sáu mắt, lại nhìn về phía Chu Thanh, suýt chút nữa thì mắt rơi khỏi tròng, Không Động trước đây luôn xuất thế, cũng không hiểu về con người Ôn Lam Tân cho lắm, đánh nhau suốt nửa ngày, chỉ biết rằng nữ tử này ma công vô cùng lợi hại, thấy Chu Thanh muốn thu phục nàng, cũng không dám mạnh mồm ra lệnh trừ gian diệt bạo, trảm yêu trừ ma gì đó, dù sao Chu Thanh lúc nào cũng luôn miệng trời xanh có đức hiếu sinh, bọn họ không có lý do phản bác, huống hồ thực lực Thiên Đạo tông cũng đã được chứng kiến tận mắt, bốn Không Động lão đạo chỉ biết chúc mừng, chứ làm gì còn tâm trạng phản đối này nọ.
"Đạo hữu có thể bái làm môn hạ của Chu chân nhân, đúng là một đại phúc phận, bỏ ác theo thiện. Từ ma nhập đạo, thành tựu sau này của đạo hữu sẽ là vô lượng!" Chưởng môn Huyền Thần lão đạo chắp tay về phía Ôn Lam Tân, nói lời thực lòng, hắn cũng rất bội phục ma công của nữ tử này.
Ôn Lam Tân đáp lại một lễ, định mở lời nhưng không dám, liền nhìn về phía Chu Thanh, Chu Thanh hiểu ý, đang định nói thì giọng của Vân Hà tiên tử: "Ái!" Truyện "Phật Đạo "
Bốn người liên thủ, pháp vô cùng lợi hại, Hiên Viên pháp vương chật vật chống đỡ một hồi, nên cuối cùng cũng để lộ ra sơ hở, bị Khổn Tiên Tác quấn chặt khít như thể gói bánh chưng, tiểu hồ ly thấy đối phương bị trói chặt, liền thu lại hồ lô, không hạ sát thủ nữa, dù sao lời giáo huấn lần trước vẫn còn vang vọng trong đầu.
Chu Nghi và Đại Tự Tại cung chủ cũng thu lại pháp bảo, Hiên Viên pháp vương hùng hùng hổ hổ, mạnh miệng gào thét: "Đông tử, hôm nay lão tổ bị lật thuyền trong khe, rơi vào tay các ngươi, nhưng các ngươi đừng mong lão tổ này quy phục, bất kể là dùng cực hình gì với ta."
"Pháp vương sao lại như vậy, ngài dù gì cũng là đại nhân vật của ngàn năm trước, để ngài quy hàng với ta, thì ta cũng không thể nào nhận được, huống hồ ngài lấy máu nhuộm Côn Lôn, nếu như Côn Lôn tới đây trả thù, thì cũng phiền hà lắm." Chu Thanh đương nhiên sẽ không thu nhận Hiên Viên pháp vương, lão yêu này không phải nhân vật tầm thường, tốt nhất nên dùng hắn để kiềm chế Côn Lôn.
Chu Thanh thu lại phù chú, dùng Thất Bảo Diệu Thụ cuốn Cóc sáu mắt lên, Cóc sáu mắt trông thấy Hiên Viên pháp vương bị trói chặt, vội vã vận khởi thần niệm, chuyển lời tới cho Chu Thanh: "Chu chân nhân, chỉ cần ngài thả đại ca của ta ra, ta cam nguyện thành tâm quy y ngài, vĩnh viễn không bội phản."
Hiên Viên pháp vương thấy Chu Thanh làm cho con cóc phải hiện nguyên hình, cũng đại kinh thất sắc: "Tứ đệ, là đại ca đã hại đệ, tiểu tử, ngươi muốn thế nào đây, xin đừng làm hại tới tính mạng tứ đệ của ta, ta chấp nhận quy thuận theo ngươi!"
"Đại ca, đừng làm vậy, đại ca từng là thống soái thiên hạ yêu tộc, uy phong lẫy lừng, làm sao có thể chịu nỗi ô nhục này!" Cóc sáu mắt lại dùng thần niệm chuyển âm tới cho Hiên Viên pháp vương, người khác không hề cảm nhận được, Chu Thanh thì nghe rõ từng câu chữ một.
"Được được, hai vị đúng là tình cảm sâu nặng, huynh đệ tình thâm, bần đạo vô cùng khâm phục, Hiên Viên đạo hữu, chuyện này vốn là ngài gây sự trước, muốn bắt tỷ muội Vân Hà để uy hiếp bần đạo, nên mới dẫn tới nỗi nghiệt duyên này, có câu: "Thiên gây nghiệt thì chống lại được, nhưng tự tác nghiệt thì không thể sống, có thể thấy Thiên Đạo luân hồi, nhất trác nhất ẩm, đều có định số, hôm nay huynh đệ ngài phải chịu kiếp nạn này cũng là thiên mệnh."
Những câu nói này nói ra khiến cho Không Động tứ vị lão đạo gật đầu không thôi, Chu Thanh lại nói: "Cóc sáu mắt đạo hữu thành tâm quy y chúng ta, đại đạo của bần đạo cũng có thể truyền cho nó, không được khói bụi hồng trần như ngài sao? Thường thấy trong họa có phúc, ngài không chịu quy y ta, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cần sau này ngài không đến quấy nhiễu đạo hữu ở Đại Tự Tại Cung, nói không chừng huynh đệ các người còn có ngày gặp mặt sau này, Ôn đạo hữu cũng quy y theo chúng ta, nói rằng muốn có nguyên thần của Càn Cơ lão đạo, ngài đưa cho nàng, bần đạo có thể cởi trói cho ngài!"
Nói rồi, bảo Vân Hà tiên tử cởi bỏ Khổn Tiên Tác, dù sao xung quanh cũng đã bố trí Đô Thiên đại trận, cũng không sợ hắn chạy thoát, huống chi Cóc sáu mắt còn đang nằm trong tay Chu Thanh, không lo việc hắn trở mặt làm loạn.
"Được được được! Chu chân nhân, thủ đoạn của ngài lão tổ coi như đã được mở mang, ngài không làm hại tới tính mạng tứ đệ của ta, thì sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa, hơn nữa lại còn trở thành môn hạ của Thiên Đạo tông các người, lão tổ do vậy cũng không làm khó nữa, Ôn tiểu nữu, đây là nguyên thần mà ngươi muốn, cầm lấy đi." Hiên Viên pháp vương giương tay đưa ra một đạo huyết quang, bên trong bọc một nhân ảnh nhàn nhạt, Chu Thanh lấy Thất Bảo Diệu Thụ nhận lấy, thái quang bao bọc lấy nguyên thần, nhận ra nguyên thần của Càn Cơ lão đạo hai mắt vô thần, có chút đờ đẫn, không hề giống với bộ dạng trước kia nữa.
"Hắn bị ta dùng thu hồn đại pháp phân cách ý thức, nên trở thành bộ dạng này, tứ đệ, đệ hãy bảo trọng, sẽ có một ngày, chúng ta lại được tương phùng" Hiên Viên pháp vương nói xong, hóa thành một đạo huyết quang phi độn, phía trước bỗng xuất hiện một can Minh Vương kỳ chặn đường đi.
"Hiên Viên pháp vương xin hãy dừng bước, ngài không có pháp khí phòng thân, lại kết thành cừu hận với Côn Lôn, không hề dễ dàng đối phó, thiên quỷ của ngài ta giữ lại một cái, sáu cái còn lại giao cho ngài phòng thân!" Đại Tự Tại cung chủ thu Cam Lộ, buông ra sáu đầu thiên quỷ, Chu Thanh gom lại mấy trăm thanh phi kiếm dưới mặt đất, tặng cho Hiên Viên pháp vương.
Hiên Viên pháp vương trên mặt không biểu lộ sắc thái, thu lại pháp bảo, quay đầu bỏ đi, lần này Chu Thanh không ngăn trở hắn nữa, nhìn huyết quang trong nháy mắt bay xa, Chu Thanh thở phào nhẹ nhõm, giao nguyên thần cho Ôn Lam Tân, trông thấy bộ dạng của Càn Cơ lão đạo nguyên thần, Ôn Lam Tân sắc mặt cũng lạnh tanh không đổi, Chu Thanh không thể nhìn ra nàng đang nghĩ điều gì.
"Bái kiến sư phụ!" Ôn Lam Tân bỗng nhiên hướng về Chu Thanh hành lễ, rồi khi đang định khấu đầu nhận sư thì bị Chu Thanh dùng Thất Bảo Diệu Thụ ngăn cản: "Gia nhập Thiên Đạo tông của ta, thì không cần tuân thủ nhiều quy tắc rườm rà như vậy, con làm đệ tử của ta, cũng coi như là một niềm vui của ta, sau này con chính là đại sư tỉ của bọn chúng, che chở đùm bọc cho chúng là được rồi." Chu Thanh gọi Tiểu hồ ly và Chu Nghi lại để chúng gặp mặt với vị đại sư tỉ Ôn Lam Tân.
"Nguyên thần này đã bị mất 99 phần ký ức, sư phụ có thể hộ nguyên thần chuyển thế, nếu như con không muốn, sư phụ cũng có an bài, đem nguyên thần này đả nhập vào thiên quỷ, dần dần khôi phục thần thức, nhưng để khôi phục lại ký ức ban đầu thì là điều không thể, phải làm lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới, thì còn có khả năng, con hãy coi nó như là đứa trẻ mà nuôi nấng trưởng thành đi." Chu thanh nhìn thấy một chút đầu mối.
Ôn Lam Tân gật gật đầu, Chu Thanh dùng Thất Bảo Diệu Thụ độ hóa hồn phách bên trong Thiên quỷ, đem nguyên thần của Càn Cơ đả nhập vào bên trong, Ôn Lam Tân ôm lấy nữ đồng thiên quỷ bộ dạng tuổi lên 8 lên 9 vào lòng, trong lòng có chút chua xót.
"Bị thu hồn đại pháp luyện qua, thần chí trở về thời kỳ của một đứa trẻ, con yên tâm, tâm trí của nó sẽ từ từ thành thục, lại thêm thân hình Thiên quỷ, có tính thần thông thiên bẩm, sau này thành tựu không thể hạn lượng, ký ức ngày trước, coi như là một giấc chiêm bao đi." Chu Thanh thở dài nói.
Giọng nói của Chu Thanh thổn thức cảm khái, thể hiện một tấm lòng khoáng đạt rộng rãi hiểu rõ thế thái, không biết thế nào, từ khi pháp tướng kim thân bị nghiệp hỏa tôi luyện, chân nguyên pháp lực của Chu Thanh đề thăng tới đỉnh điểm, cũng có thể nói là bình cảnh, tiến thêm một bước nữa, sẽ là một thiên tiên đại đạo vô kiếp vô lượng, những tình cảm của cõi thế tục cũng dần dần phai nhạt đi nhiều, không tính toán nhỏ mọn chi li như hồi xưa cũ.
Mối quan hệ giữa Ôn Lam Tân và Càn Cơ lão đạo, Chu Thanh xuất kỳ không dám hỏi rõ ngọn ngành, chắc là cũng không thoát ra được tình duyên nam nữ, thân tình cha mẹ con cái, không có nhiều hứng thú lắm, chuyện duy nhất hắn quan tâm lúc này chỉ là vấn đề Ôn Lam Tân nói sẽ đi âm tào địa phủ mua bán sinh tử bạc.
Âm thần cường đại ở địa phủ, Chu Thanh cũng đã được chứng kiến, còn có thập điện Diêm La, vô số pháp quan vô thường, ngay cả mạnh mẽ như Chu Thanh, cũng không có bất kỳ sự đảm bảo nào cả, còn về Côn Lôn phái, tuy rằng có trảm tiên phi đao, Ngọc Hư Hạnh Hoàng kỳ, một loại pháp khí phong thần trong tay, Chu Thanh cũng chẳng thèm để tâm tới, dù sao hắn đã có chuẩn bị từ trước, trong sa mạc đã bố trí Thiên Hỏa đại trận, Đô Thiên Thần Sát đại trận, mặc cho chúng tới ùn ùn thế nào, cũng sẽ chỉ có vào mà không có ra.
Huống hồ khi nãy thu phục được Cóc sáu mắt và Đại Lực Hùng Vương, Ôn Lam Tân cũng đã trở thành đệ tử của hắn, cộng thêm Lam Thần và hắn vào nữa, rồi còn cả Đại Tự Tại cung chủ, Vân Hà, muốn tiêu diệt một môn phái thì dễ như trở bàn tay, chỉ là Chu Thanh không muốn để sự việc gây xáo động ngoài tầm kiểm soát của hắn, và trong lòng cũng không có ý nghĩ tiêu diệt cả một môn phái nào đó, ai biết được rằng, một số thế lực đạo môn nhân gian và thiên giới có một mối quan hệ thiên ti vạn lũ, giống như hai yêu nữ ở trong tiên phủ dưới đáy biển lần trước, thực lực cường đại, e là không phải người trên thế gian nào cũng bằng được, Chu Thanh không thể không đánh nương tay, tích lũy thực lực, ẩn giấu bản thân. Trong tối đánh lén, mới là an toàn nhất, và cũng là thủ đoạn hữu hiệu nhất.
/206
|