“Hay! Hay! Hay! Quả nhiên là thiên địa tạo hóa chi! Không ngờ lại có thứ pháp bảo thần kỳ như vậy! Bần đạo hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi!” Chu Thanh thấy vậy, trong lòng kinh ngạc không thôi, nếu muốn cho cây khô có thể chợt sinh sôi nảy nở như khi xuân đến, mặc dù năng lực của mình có thể làm được, nhưng tuyệt đối không thể nào nhanh chóng như vậy, cũng không thể tạo ra hiệu ứng bao quát trên diện rộng như thế này. Pháp bảo của Từ Hàng đạo nhân trong Thập nhị tiên, quả thật có một chút phong vị đặc sắc.
Chu Thanh tu thành Thiên Tiên vị, lại tham chiếu Bát Cửu Huyền Công và thượng cổ Hồng Hoang Đại Vu Ma Thần lưu truyền, luyện thành Vô Kiếp Vô Lượng Kim Thân. Vì chưa bao giờ được gặp tiên nhân chân chính nên hắn vẫn chưa rõ bây giờ thực lực của mình thế nào, nhưng Chu Thanh biết so với sát thần Bạch Khởi thì có lẽ mình vẫn còn thua kém một chút.
“Bạch Khởi kia là cái đồ biến thái, lấy lực lượng của một người mà tru diệt 40 vạn thiên binh! Gay cả Chân Vũ Bắc Đẩu Đãng Ma Đại Đế cũng phải nhờ tới Sơn Hà Xã Tắc đồ mới có thể vây không được người này! Ta e rằng cũng phải dùng tới Đô Thiên Minh Vương kỳ mới có thể giữ vững an toàn trước hắn được! Mà không biết Thập nhị chân tiên so với Chân Vũ Đại Đế kia ai cao ai thấp nhỉ? Bọn họ đều là nhân vật nổi bật trong Tam Thanh, nếu không đánh nhau một trận thì cũng khó mà biết được kết quả!”
Chẳng biết vì sao, đột nhiên Chu Thanh nhớ tới chuyện mà Bạch Khởi đã nhờ cậy tới hắn. Muốn xuống dưới đáy Đông Hải để tìm một người, bây giờ dùng Tị Thủy thần châu thì Chu Thanh có thể xuống sâu đến hơn vạn trượng. Nhưng hắn cảm thấy không ổn nên liền bỏ đi ý nghĩ này.
“Theo như lời chân nhân vừa nói thì đây là chính là pháp bảo của thiên địa tạo hóa, thế mà lại rơi vào tay của Vô Chân lão ni, quả thực là phí của trời! À đúng rồi, kế hoạch tiến Côn Lôn của ngài định khi nào thì thực hiện? Bổn cung đã muốn chiêm ngưỡng Ngọc Hư cung từ lâu rồi!”
Chu Thanh tâm thần chợt động, cười nói: “Chuyện này không vội, thiên hạ Đạo môn bây giờ đều ở trong tay ta. Ôn Lam Tân, con mau ra ngoài nghênh đón Lam Thần và hai sư muội, chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng mà đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện rồi, Lam Thần này quả thật cũng có mấy phần bản lĩnh!”
Cung chủ và Ôn Lam Tân vừa nghe, liền vội vận lên thần niệm, xuyên thấu qua động thiên, càn quét mấy trăm dặm nhưng vẫn không thấy tăm hơi.
Biết thực lực mình không thể so sánh được với Chu Thanh, Ôn Lam Tân mới bay ra động thiên, nhấc độn quang phóng lên không trung. Mãi hơn một canh giờ sau mới nhìn thấy quang mang âm thầm ẩn theo những cơn gió đang bay tới. Nàng biết đó là tỉ muội Tiểu hồ ly và Lam Thần, trong lòng không khỏi kinh ngạc: “Với tốc độ của bọn họ thì một canh giờ có thể phi hành không dưới 4000-5000 dặm, thế mà thần niệm ngay từ khi nãy sư phụ đã có thể phát hiện ra sao? Quả thật hết sức kinh khủng, chẳng lẽ đây chính là thực lực của Thiên Tiên?”
“Đại tiểu thư, có chuyện gì thế?” Lam Thần đã sớm nhìn thấy Ôn Lam Tân đang treo mình trên không trung nên vội vàng dừng độn quang lại, khom người một cái để chào hỏi. Sau đó Tiểu hồ ly, Chu Nghi cũng cưỡi Con cóc và Đại Lực Hùng Vương bay đến.
“Sư phụ bảo ta tới chỗ này để đón các người, tình hình mọi người thế nào rồi?”
Ôn Lam Tân âm thầm cảm thán, năm đó thời điểm mình thống soái Ma đạo thì cũng không thể có được loại khí phách này. Đầu tiên là dám lấy hải ngoại yêu vương làm vật cưỡi, sau đó lại tiêu diệt các chưởng môn trưởng lão của thiên hạ Đạo môn, đùa bỡn mọi thứ trong bàn tay mình. Có thể nói trong suốt mấy ngàn năm qua, cũng chỉ có một mình Chu Thanh này dám làm như vậy. Vô luận là đại yêu vương lợi hại đến mức nào cũng chưa bao giờ tiêu diệt được thiên hạ Đạo môn, ngược lại còn dẫn đến kết cục bị tu đạo chánh phái truy giết. Nếu không rơi vào cảnh thần hình câu diệt thì cũng bị kiếp phong ấn vĩnh viễn, không thể thoát ra ngoài được.
Mọi người bước vào trong động thiên, ra mắt Chu Thanh.
“Công việc tiến triển thế nào rồi?” Chu Thanh hỏi Lam Thần.
“Tông chủ anh minh, y theo kế hoạch của Tông chủ. Hiện giờ tất cả Đạo môn trong thiên hạ đều quy phục dưới trướng của Không Động rồi. Địa Linh Tử cùng hơn 100 đệ tử của không Động đang thu thập tàn cuộc. Thuộc hạ cùng hai vị tiểu thu trước bồi dưỡng đám đệ tử trong thế tục, đợi sau này cất nhắc bọn chúng lên làm trưởng môn thì sẽ không còn gì lo ngại nữa. Tổng cộng thu được hơn 3 vạn cuốn điển tịch các phái, trong đó có đạo thư, công pháp, phù pháp, kiếm tu, âm dương ngũ hành, kỳ môn độn giáp...Nếu tính luôn cả phần của Mật Tông Phật môn thì hết thảy đã tiêu diệt hơn 32 tên trưởng lão còn sót lại, lấy được 46 viên xá lợi, 63 cái nguyên thần, nhũng thú còn lại tất cả đều được Minh Vương kỳ hấp thu hết".
Lam Thần cung kính trả lời, sau đó giao ra 12 cái Minh Vương kỳ, điển tịch, xá lợi và nguyên thần. Chu Thanh nhận lấy, bỏ vào trong túi nói: “Làm rất tốt, bâ giờ tu vi cỉa ngươi đã đến giai đoạn tích tụ năng lượng để luyện hóa nguyên thần thành anh nhi. Hiện tại ở nhân gian giới linh khí rất thiếu thốn, nếu muốn đạt tới Thiên Tiên vị e là phải mất cả trăm năm khổ luyện nữa mới được. Nay ta ban thưởng cho ngươi tiên đan này vậy!”
Chu Thanh giơ tay lên, lập tức một viên tiên đan to như mắt rồng bay đến làm thành một vòng kim quang trên đỉnh đầu Lam Thần: “Kim quang này là niệm lực của ta, phối hợp với nội đan linh khí. Trong vòng không đầy một năm, nhất định ngươi có thể đạt thành Thiên Tiên đại đạo!” Thì ra Lam Thần vốn là Âm Thần, tu vi đã tương đương với tu đạo sĩ vượt qua chín lần đại Thiên Kiếp. Mặc dù hắn bị thương, đạo hạnh tổn hao nhiều nhưng sau khi quy thuận Chu Thanh đã thu được không ít chỗ tốt, công lực cũng đã dần dần khôi phục.
Đại trưởng lão của các môn phái hiện tại đã bị Lam Thần, Tiểu hồ ly và Chu Nghi giết sạch không còn một mống. Lớp già toàn bộ vong mạng, chỉ còn chừa lại lớp trẻ là nhưng đệ tử mặt búng ra sữa. Lam Thần liền chọn lựa trong số đó những tên có tâm cơ linh hoạt, tu vi không tồi ở lại làm môn hạ đệ tử của Không Động, sau đó lại dùng quyền lực của mình đưa bọn họ lên làm tân chưởng môn các phái. Cứ như thế, thiên hạ Đạo môn giờ đây chẳng khác nào là chi nhánh của Không Động, thậm chí đến cả đám hòa thượng Mật Tông trưởng lão cũng không tránh khỏi kiếp số. Tu đạo giới lần này quả thật đã trải qua một sự thay đổi khủng khiếp, nhưng điều quái lạ đến giờ phút này vẫn chưa thấy Hiên Viên pháp vương kia xuất hiện, không biết lão đã trốn vào xó xỉnh nào. Tuy nhiên ngày nay Chu Thanh không còn quá bận tâm về lão yêu đầu này nữa.
Chu Thanh tu thành Thiên Tiên vị, lại tham chiếu Bát Cửu Huyền Công và thượng cổ Hồng Hoang Đại Vu Ma Thần lưu truyền, luyện thành Vô Kiếp Vô Lượng Kim Thân. Vì chưa bao giờ được gặp tiên nhân chân chính nên hắn vẫn chưa rõ bây giờ thực lực của mình thế nào, nhưng Chu Thanh biết so với sát thần Bạch Khởi thì có lẽ mình vẫn còn thua kém một chút.
“Bạch Khởi kia là cái đồ biến thái, lấy lực lượng của một người mà tru diệt 40 vạn thiên binh! Gay cả Chân Vũ Bắc Đẩu Đãng Ma Đại Đế cũng phải nhờ tới Sơn Hà Xã Tắc đồ mới có thể vây không được người này! Ta e rằng cũng phải dùng tới Đô Thiên Minh Vương kỳ mới có thể giữ vững an toàn trước hắn được! Mà không biết Thập nhị chân tiên so với Chân Vũ Đại Đế kia ai cao ai thấp nhỉ? Bọn họ đều là nhân vật nổi bật trong Tam Thanh, nếu không đánh nhau một trận thì cũng khó mà biết được kết quả!”
Chẳng biết vì sao, đột nhiên Chu Thanh nhớ tới chuyện mà Bạch Khởi đã nhờ cậy tới hắn. Muốn xuống dưới đáy Đông Hải để tìm một người, bây giờ dùng Tị Thủy thần châu thì Chu Thanh có thể xuống sâu đến hơn vạn trượng. Nhưng hắn cảm thấy không ổn nên liền bỏ đi ý nghĩ này.
“Theo như lời chân nhân vừa nói thì đây là chính là pháp bảo của thiên địa tạo hóa, thế mà lại rơi vào tay của Vô Chân lão ni, quả thực là phí của trời! À đúng rồi, kế hoạch tiến Côn Lôn của ngài định khi nào thì thực hiện? Bổn cung đã muốn chiêm ngưỡng Ngọc Hư cung từ lâu rồi!”
Chu Thanh tâm thần chợt động, cười nói: “Chuyện này không vội, thiên hạ Đạo môn bây giờ đều ở trong tay ta. Ôn Lam Tân, con mau ra ngoài nghênh đón Lam Thần và hai sư muội, chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng mà đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện rồi, Lam Thần này quả thật cũng có mấy phần bản lĩnh!”
Cung chủ và Ôn Lam Tân vừa nghe, liền vội vận lên thần niệm, xuyên thấu qua động thiên, càn quét mấy trăm dặm nhưng vẫn không thấy tăm hơi.
Biết thực lực mình không thể so sánh được với Chu Thanh, Ôn Lam Tân mới bay ra động thiên, nhấc độn quang phóng lên không trung. Mãi hơn một canh giờ sau mới nhìn thấy quang mang âm thầm ẩn theo những cơn gió đang bay tới. Nàng biết đó là tỉ muội Tiểu hồ ly và Lam Thần, trong lòng không khỏi kinh ngạc: “Với tốc độ của bọn họ thì một canh giờ có thể phi hành không dưới 4000-5000 dặm, thế mà thần niệm ngay từ khi nãy sư phụ đã có thể phát hiện ra sao? Quả thật hết sức kinh khủng, chẳng lẽ đây chính là thực lực của Thiên Tiên?”
“Đại tiểu thư, có chuyện gì thế?” Lam Thần đã sớm nhìn thấy Ôn Lam Tân đang treo mình trên không trung nên vội vàng dừng độn quang lại, khom người một cái để chào hỏi. Sau đó Tiểu hồ ly, Chu Nghi cũng cưỡi Con cóc và Đại Lực Hùng Vương bay đến.
“Sư phụ bảo ta tới chỗ này để đón các người, tình hình mọi người thế nào rồi?”
Ôn Lam Tân âm thầm cảm thán, năm đó thời điểm mình thống soái Ma đạo thì cũng không thể có được loại khí phách này. Đầu tiên là dám lấy hải ngoại yêu vương làm vật cưỡi, sau đó lại tiêu diệt các chưởng môn trưởng lão của thiên hạ Đạo môn, đùa bỡn mọi thứ trong bàn tay mình. Có thể nói trong suốt mấy ngàn năm qua, cũng chỉ có một mình Chu Thanh này dám làm như vậy. Vô luận là đại yêu vương lợi hại đến mức nào cũng chưa bao giờ tiêu diệt được thiên hạ Đạo môn, ngược lại còn dẫn đến kết cục bị tu đạo chánh phái truy giết. Nếu không rơi vào cảnh thần hình câu diệt thì cũng bị kiếp phong ấn vĩnh viễn, không thể thoát ra ngoài được.
Mọi người bước vào trong động thiên, ra mắt Chu Thanh.
“Công việc tiến triển thế nào rồi?” Chu Thanh hỏi Lam Thần.
“Tông chủ anh minh, y theo kế hoạch của Tông chủ. Hiện giờ tất cả Đạo môn trong thiên hạ đều quy phục dưới trướng của Không Động rồi. Địa Linh Tử cùng hơn 100 đệ tử của không Động đang thu thập tàn cuộc. Thuộc hạ cùng hai vị tiểu thu trước bồi dưỡng đám đệ tử trong thế tục, đợi sau này cất nhắc bọn chúng lên làm trưởng môn thì sẽ không còn gì lo ngại nữa. Tổng cộng thu được hơn 3 vạn cuốn điển tịch các phái, trong đó có đạo thư, công pháp, phù pháp, kiếm tu, âm dương ngũ hành, kỳ môn độn giáp...Nếu tính luôn cả phần của Mật Tông Phật môn thì hết thảy đã tiêu diệt hơn 32 tên trưởng lão còn sót lại, lấy được 46 viên xá lợi, 63 cái nguyên thần, nhũng thú còn lại tất cả đều được Minh Vương kỳ hấp thu hết".
Lam Thần cung kính trả lời, sau đó giao ra 12 cái Minh Vương kỳ, điển tịch, xá lợi và nguyên thần. Chu Thanh nhận lấy, bỏ vào trong túi nói: “Làm rất tốt, bâ giờ tu vi cỉa ngươi đã đến giai đoạn tích tụ năng lượng để luyện hóa nguyên thần thành anh nhi. Hiện tại ở nhân gian giới linh khí rất thiếu thốn, nếu muốn đạt tới Thiên Tiên vị e là phải mất cả trăm năm khổ luyện nữa mới được. Nay ta ban thưởng cho ngươi tiên đan này vậy!”
Chu Thanh giơ tay lên, lập tức một viên tiên đan to như mắt rồng bay đến làm thành một vòng kim quang trên đỉnh đầu Lam Thần: “Kim quang này là niệm lực của ta, phối hợp với nội đan linh khí. Trong vòng không đầy một năm, nhất định ngươi có thể đạt thành Thiên Tiên đại đạo!” Thì ra Lam Thần vốn là Âm Thần, tu vi đã tương đương với tu đạo sĩ vượt qua chín lần đại Thiên Kiếp. Mặc dù hắn bị thương, đạo hạnh tổn hao nhiều nhưng sau khi quy thuận Chu Thanh đã thu được không ít chỗ tốt, công lực cũng đã dần dần khôi phục.
Đại trưởng lão của các môn phái hiện tại đã bị Lam Thần, Tiểu hồ ly và Chu Nghi giết sạch không còn một mống. Lớp già toàn bộ vong mạng, chỉ còn chừa lại lớp trẻ là nhưng đệ tử mặt búng ra sữa. Lam Thần liền chọn lựa trong số đó những tên có tâm cơ linh hoạt, tu vi không tồi ở lại làm môn hạ đệ tử của Không Động, sau đó lại dùng quyền lực của mình đưa bọn họ lên làm tân chưởng môn các phái. Cứ như thế, thiên hạ Đạo môn giờ đây chẳng khác nào là chi nhánh của Không Động, thậm chí đến cả đám hòa thượng Mật Tông trưởng lão cũng không tránh khỏi kiếp số. Tu đạo giới lần này quả thật đã trải qua một sự thay đổi khủng khiếp, nhưng điều quái lạ đến giờ phút này vẫn chưa thấy Hiên Viên pháp vương kia xuất hiện, không biết lão đã trốn vào xó xỉnh nào. Tuy nhiên ngày nay Chu Thanh không còn quá bận tâm về lão yêu đầu này nữa.
/206
|