Ầm! Khi cây pháp kỳ cuối cùng cắm trên mặt đất, ngay cả đại địa dường như cũng hơi rung rung. Chu Thanh, Hiên Viên pháp vương, Ôn Lam Tân phiêu phù ở trên cao, nhìn xuống đại địa mông lung trong bóng đêm tối đen dưới chân, đều có một loại cảm giác vô cùng quái dị, giống như là dưới chân không phải là đại địa, mà là một con cự thú có thể cắn người vậy.
Có điều ba kẻ này cũng đều là nhân vật có số má, một kẻ là lão yêu ngàn năm, một là Ma trung chi ma, Chu Thanh tuy rằng công lực đạo hạnh cùng danh vọng không so được với hai người kia, nhưng mà luận gian xảo thì có khi còn vượt trên rất nhiều. Thân thể Chu Thanh đột nhiên run lên, phân hóa ra thành một kẻ giống hệt như mình, chính là nguyên thần thứ hai. Thanh âm của Ôn Lam Tân mang theo chút kinh ngạc nói: "Nguyên thần thứ hai? Không thể tưởng được bây giờ còn có người tu thành được thành cái này, khó trách ta vẫn luôn nghĩ vì sao ngươi còn ít tuổi mà đã tu được tới Hóa Thần kỳ, hóa ra là do thứ này tác quái!"
Chu Thanh vung tay lấy Cực Quang tráo bao lấy bản thể, nói từ xa xa: "Còn phải nhờ hai vị tiền bối hỗ trợ giúp ta một tay, một mình ta không thôi động được uy lực của Thần Sát đại trận!" Giao tiếp với hai ma đầu yêu quái này, Chu Thanh vô cùng thiếu yên tâm. May mắn là nguyên thần thứ hai của mình tương đương với một 'mình' thứ hai, có thể thi triển được tất cả pháp thuật, pháp bảo của mình. Bản thể của mình đương nhiên là phải chạy đi càng xa càng tốt, tránh cho hai con yêu ma kia đâm sau lưng mình, vậy thì xác định chắc chắn là sẽ chết rất 'oanh liệt'.
Thấy Chu Thanh hành sự cẩn thận như vậy, Ôn Lam Tân và Hiên Viên pháp vương mặc dù không có ý đồ muốn 'xọc' sau lưng hắn, cũng đều phải âm thầm tán thưởng hắn có tâm tư tinh tế cẩn thận. Hai người liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, đều đặt một bàn tay lên trên nguyên thần thứ hai của Chu Thanh.
Hai đạo chân nguyên mênh mông cuồn cuộn khổng lồ, giống như Trường Giang cuộn sóng, giống như là ánh nắng gay gắt giữa trời quang vô cùng vô tận vọt vào trong cơ thể của nguyên thần thứ hai của Chu Thanh. Một cỗ thần niệm do Chu Thanh phân ra chỉ cảm thấy rằng bên trong nguyên thần thứ hai như là muốn bành trướng nứt ra. Bùm bùm! Nguyên thần thứ hai của Chu Thanh cao vọt lên tới hơn trượng, cơ thể trần trụi cứng rắn như thép tản mát ra những quang mang màu vàng nhu hòa. Sau lưng xoạt xoạt vươn ra đôi cánh dài tới hai ba trượng, vỗ một cái, một luồng khí nóng rực phát ra từ đôi cánh, không khí giống như bị vặn vẹo, dần dần sau lưng lại có thêm hai chỗ cơ bắp bắt đầu hở ra.
Rắc! Một tiếng giống như gà con thoát khỏi vỏ trứng, hai cơ bắp trên lưng nhanh chóng nứt ra, đột nhiên lại duỗi ra thêm một đôi cánh màu vàng, có điều lại nhỏ hơn một chút so với đôi cánh kia. Bốn đôi cánh cùng nhau vẫy, nhiệt độ xung quanh lập tức gia tăng lên hơn cả gấp đôi. Không gian càng lúc càng uốn khúc, cuối cùng đột nhiên bị ánh sáng cực nóng đốt cho trở nên mơ hồ. Chu Thanh cảm thấy rằng hình tượng lúc này của mình đột nhiên lại giống như Thiên sứ trong huyền thoại phương Tây, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười. "Mặc kệ nó, dù sao đó chỉ là nguyên thần chứ không phải bản thể, hình dạng nào cũng được, uy lực càng lớn càng tốt là được!"
Chu Thanh mượn dùng chân nguyên của Ôn Lam Tân cùng Hiên Viên pháp vương hai đại cao thủ, lấy việc công làm việc tư muốn lợi dụng để nguyên thần Kim tằm của mình đột phá lên bốn cánh. Xem thấy uy thế như vậy, trong lòng Chu Thanh thấy hơi thoải mái. "Có lợi không xúc thì có còn là ta nữa hay không?" Chu Thanh trong lòng vô cùng cảm tạ hai cái kẻ phung phí không biết tiếc của kia. Hiên Viên pháp vương hai người mặc dù biết rõ là Chu Thanh mượn chân nguyên của bọn họ để ưu đãi cho chính hắn, nhưng mà lại chẳng có biện pháp nào, ai bảo bọn họ không thể phát động ra Đô Thiên Thần Sát đại trận chứ? Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "
Cảm giác được chân nguyên khổng lồ bên trong cơ thể, Chu Thanh hít một hơi thật dài, cánh chim ngừng vỗ, luồng nhiệt cũng biến mất. "Ma hỗn Tam giới! Tiên Phật lui xa, Đô Thiên Thần Sát, chúng sinh đều sát!" Hai tay chà xát một cái, một quả huyết cầu to cỡ cái đấu hiện lên trên không trung. Khối huyết cầu kia không ngừng nhúc nhích, giống như là một cái bào thai hung dữ nhất quả đất. Khí tức thô bạo, xác cơ tiêu điều, hung ác ngang ngược, quỷ dị lập tức bao phủ phạm vi không gian ba mươi dặm, hết thảy sinh vật cảm nhận được cỗ khí tức này đều trở nên câm lặng, giống như là đại nạn đang ở trước mặt, ngày tận thế sắp đến vậy.
Không gian tĩnh mịch trầm lặng! "Lên!" Chu Thanh lại hét lớn một tiếng. Ầm! Huyết cầu bị nổ vỡ ra, vô số mưa máu bắn ra bốn phía. Hiên Viên pháp vương cùng Ôn Lam Tân đều đình chỉ chuyển vận chân nguyên, tới tấp tạo ra bên người mình một màng lực đạo vô hình để tránh mưa máu bay vào người mình. Đây chính là Lục Đạo ma huyết được hình thành bởi thiên địa nguyên khí hấp thu bởi Hóa Huyết thần đao, cho dù là với công lực của bọn họ chỉ cần dính một chút xíu e rằng cũng không chịu nổi. Những kẻ công lực thấp một chút chỉ sợ rằng sẽ trực tiếp rơi luôn vào lục đạo luân hồi. Chu Thanh công lực bạo tăng, cũng đã có thể khống chế được một chút hiệu dụng của Hóa Huyết thần đao. Truyện "Phật Đạo "
Mưa máu ở giữa không trung hấp thu thiên địa nguyên khí, đột nhiên lại càng lúc càng nhiều, cuối cùng rơi đầy xuống phạm vi mặt đất tới ba mươi dặm. Hai tay Chu Thanh liên tục tạo ra những pháp quyết biến ảo, Hiên Viên pháp vương cùng Ôn Lam Tân đều căng mắt nhìn xuống động tĩnh ở dưới đất. Một lát sau, mặt đất lại nhẹ nhàng chấn động, mười hai cây cột màu đỏ thô ráp không biết dài bao nhiêu dựng lên cùng một hướng, giống như là xuyên qua mặt đất mà lên vậy, mười hai cái cột máu này mọc lên theo một quỹ tích quỷ dị mà thong thả. Chu Thanh hét lớn: "Mau tìm vị trí của phong ấn, ta duy trì không được bao lâu!"
Ôn Lam Tân trầm mặc không nói gì, vung tay lên, một lá cờ màu đen hiện lên trong hư không. Bên trên lá cờ là vô số yêu ma quỷ quái, những khuôn mặt dữ tợn ẩn ẩn hiện lên, những tiếng quỷ kêu chít chít thỉnh thoảng truyền tới. Ôn Lam Tân nắm lấy cán cờ múa một hồi, gió âm nổi lên, yêu ma quỷ quái toàn bộ thoát khỏi sự trói buộc của lá cờ, tới tấp bay về phía mặt đất. Mà Hiên Viên pháp vương sau khi liếc mắt tán thưởng nhìn Ôn Lam Tân một cái, thì toàn thân chợt như nổ ra, hai mắt đỏ ngầu chớp động, thần niệm mạnh mẽ phát ra sau mà tới trước, từng tấc từng tấc tìm tòi trong phạm vi ba mươi dặm trên mặt đất, dùng Thiên Thị Địa Thính đại pháp! Hai người đều đã trổ ra tài năng, nhưng xem ra Hiên Viên pháp vương có vẻ mạnh hơn một chút.
Chu Thanh đầu đầy mồ hôi, thân thể trần trụi cứng như sắt thép cũng không ngừng run run, mồ hôi như mưa tuôn ra từ trong cơ thể, dường như đã sử ra toàn bộ sức lực từ lúc bú sữa mẹ tới bây giờ. Hai tay Chu Thanh đẩy một cái, mười hai cây cột máu kia lại từ từ chuyển động. Thấy bộ dáng cố gắng hết sức của Chu Thanh, Hiên Viên pháp vương còn một chút dư lực liền nhấc tay lên, lại thêm một đạo chân nguyên tưới vào trong cơ thể nguyên thần của Chu Thanh. Hai tay Chu Thanh lại mạnh mẽ đẩy về phía trước, những cột máu kia chuyển động nhanh hơn một chút!
Chợt, đồng thời với lúc những cột máu tăng tốc, ở phía dưới mặt đất đột nhiên chợt lóe lên thanh quang, một cỗ pháp lực dao động mỏng manh đến đến cực điểm thoáng ẩn hiện một chút, rồi lại trở về vô hình. Hiên Viên pháp vương cùng Ôn Lam Tân đều là những nhân vật thuộc cấp độ chí tôn của Tu Đạo giới đương đại, so với Ngũ đại tông sư còn phải hơn cả một bậc, lại đang dùng toàn lực xem xét sao có thể không phát hiện ra được, đều đồng thời lao xuống mặt đất, tốc độ nhanh đến mức khiến cho Chu Thanh giật nảy mình.
"Thế này chẳng phải là qua cầu rút ván hay sao?" Chu Thanh thu công, mười hai cái cột máu kia không còn chân nguyên duy trì đều biến mất thành hư vô, thân thể của Chu Thanh nhoáng lên một cái thu lại nguyên thần, cũng lao tới đó.
Ba người tới một cái sơn cốc nho nhỏ chỉ có một lối ra, bốn phía là núi vờn quanh. Chu Thanh nói: "Đây là núi Khô Lâu, còn vài dặm phía trước chính là miếu Khô Lâu để tưởng niệm Triệu Quát. Nơi đó có rất nhiều người, chúng ta phải cẩn thận hành sự, tránh gây ra động tĩnh."
Ôn Lam Tân cười duyên một tiếng, trong thanh âm mang theo phong tình vạn chủng. Chu Thanh thầm vận Bát Cửu Huyền Công, tay kết Bất Động Minh Vương ấn mới chịu nổi tiếng cười mị hoặc đó. Thấy Chu Thanh mang bộ dáng giống như là gặp đại địch, Ôn Lam Tân cười hí hí, sau đó hừ lạnh: "Yên tâm đi, sơn cốc này đã bị Vạn Ma phiên (chính là cái cờ có mấy con yêu ma vừa rùi đó) của ta phong tỏa rồi, cho dù là mấy tên trâu bò năm đó cũng không vào được, huống chi là người thường!"
Hiên Viên pháp vương cẩn thận quan sát trung tâm sơn cốc, ở đó lộ ra một khối đá. Khối đá đó vô cùng bình thường, nhìn thế nào cũng thấy giống như một khối đá Huyền Vũ sinh ra từ trong núi. Chu Thanh nhìn trái nhìn phải, thần niệm quét qua một lượt, vẫn chẳng phát hiện ra cái gì kì quái. Hiên Viên pháp vương đánh giá một lát, rồi chỉ tay vào khối đá kia: "Phong ấn ở chỗ đó, chúng ta tập trung công lực để làm nổ cái khối đá đó đi!"
Có điều ba kẻ này cũng đều là nhân vật có số má, một kẻ là lão yêu ngàn năm, một là Ma trung chi ma, Chu Thanh tuy rằng công lực đạo hạnh cùng danh vọng không so được với hai người kia, nhưng mà luận gian xảo thì có khi còn vượt trên rất nhiều. Thân thể Chu Thanh đột nhiên run lên, phân hóa ra thành một kẻ giống hệt như mình, chính là nguyên thần thứ hai. Thanh âm của Ôn Lam Tân mang theo chút kinh ngạc nói: "Nguyên thần thứ hai? Không thể tưởng được bây giờ còn có người tu thành được thành cái này, khó trách ta vẫn luôn nghĩ vì sao ngươi còn ít tuổi mà đã tu được tới Hóa Thần kỳ, hóa ra là do thứ này tác quái!"
Chu Thanh vung tay lấy Cực Quang tráo bao lấy bản thể, nói từ xa xa: "Còn phải nhờ hai vị tiền bối hỗ trợ giúp ta một tay, một mình ta không thôi động được uy lực của Thần Sát đại trận!" Giao tiếp với hai ma đầu yêu quái này, Chu Thanh vô cùng thiếu yên tâm. May mắn là nguyên thần thứ hai của mình tương đương với một 'mình' thứ hai, có thể thi triển được tất cả pháp thuật, pháp bảo của mình. Bản thể của mình đương nhiên là phải chạy đi càng xa càng tốt, tránh cho hai con yêu ma kia đâm sau lưng mình, vậy thì xác định chắc chắn là sẽ chết rất 'oanh liệt'.
Thấy Chu Thanh hành sự cẩn thận như vậy, Ôn Lam Tân và Hiên Viên pháp vương mặc dù không có ý đồ muốn 'xọc' sau lưng hắn, cũng đều phải âm thầm tán thưởng hắn có tâm tư tinh tế cẩn thận. Hai người liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, đều đặt một bàn tay lên trên nguyên thần thứ hai của Chu Thanh.
Hai đạo chân nguyên mênh mông cuồn cuộn khổng lồ, giống như Trường Giang cuộn sóng, giống như là ánh nắng gay gắt giữa trời quang vô cùng vô tận vọt vào trong cơ thể của nguyên thần thứ hai của Chu Thanh. Một cỗ thần niệm do Chu Thanh phân ra chỉ cảm thấy rằng bên trong nguyên thần thứ hai như là muốn bành trướng nứt ra. Bùm bùm! Nguyên thần thứ hai của Chu Thanh cao vọt lên tới hơn trượng, cơ thể trần trụi cứng rắn như thép tản mát ra những quang mang màu vàng nhu hòa. Sau lưng xoạt xoạt vươn ra đôi cánh dài tới hai ba trượng, vỗ một cái, một luồng khí nóng rực phát ra từ đôi cánh, không khí giống như bị vặn vẹo, dần dần sau lưng lại có thêm hai chỗ cơ bắp bắt đầu hở ra.
Rắc! Một tiếng giống như gà con thoát khỏi vỏ trứng, hai cơ bắp trên lưng nhanh chóng nứt ra, đột nhiên lại duỗi ra thêm một đôi cánh màu vàng, có điều lại nhỏ hơn một chút so với đôi cánh kia. Bốn đôi cánh cùng nhau vẫy, nhiệt độ xung quanh lập tức gia tăng lên hơn cả gấp đôi. Không gian càng lúc càng uốn khúc, cuối cùng đột nhiên bị ánh sáng cực nóng đốt cho trở nên mơ hồ. Chu Thanh cảm thấy rằng hình tượng lúc này của mình đột nhiên lại giống như Thiên sứ trong huyền thoại phương Tây, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười. "Mặc kệ nó, dù sao đó chỉ là nguyên thần chứ không phải bản thể, hình dạng nào cũng được, uy lực càng lớn càng tốt là được!"
Chu Thanh mượn dùng chân nguyên của Ôn Lam Tân cùng Hiên Viên pháp vương hai đại cao thủ, lấy việc công làm việc tư muốn lợi dụng để nguyên thần Kim tằm của mình đột phá lên bốn cánh. Xem thấy uy thế như vậy, trong lòng Chu Thanh thấy hơi thoải mái. "Có lợi không xúc thì có còn là ta nữa hay không?" Chu Thanh trong lòng vô cùng cảm tạ hai cái kẻ phung phí không biết tiếc của kia. Hiên Viên pháp vương hai người mặc dù biết rõ là Chu Thanh mượn chân nguyên của bọn họ để ưu đãi cho chính hắn, nhưng mà lại chẳng có biện pháp nào, ai bảo bọn họ không thể phát động ra Đô Thiên Thần Sát đại trận chứ? Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "
Cảm giác được chân nguyên khổng lồ bên trong cơ thể, Chu Thanh hít một hơi thật dài, cánh chim ngừng vỗ, luồng nhiệt cũng biến mất. "Ma hỗn Tam giới! Tiên Phật lui xa, Đô Thiên Thần Sát, chúng sinh đều sát!" Hai tay chà xát một cái, một quả huyết cầu to cỡ cái đấu hiện lên trên không trung. Khối huyết cầu kia không ngừng nhúc nhích, giống như là một cái bào thai hung dữ nhất quả đất. Khí tức thô bạo, xác cơ tiêu điều, hung ác ngang ngược, quỷ dị lập tức bao phủ phạm vi không gian ba mươi dặm, hết thảy sinh vật cảm nhận được cỗ khí tức này đều trở nên câm lặng, giống như là đại nạn đang ở trước mặt, ngày tận thế sắp đến vậy.
Không gian tĩnh mịch trầm lặng! "Lên!" Chu Thanh lại hét lớn một tiếng. Ầm! Huyết cầu bị nổ vỡ ra, vô số mưa máu bắn ra bốn phía. Hiên Viên pháp vương cùng Ôn Lam Tân đều đình chỉ chuyển vận chân nguyên, tới tấp tạo ra bên người mình một màng lực đạo vô hình để tránh mưa máu bay vào người mình. Đây chính là Lục Đạo ma huyết được hình thành bởi thiên địa nguyên khí hấp thu bởi Hóa Huyết thần đao, cho dù là với công lực của bọn họ chỉ cần dính một chút xíu e rằng cũng không chịu nổi. Những kẻ công lực thấp một chút chỉ sợ rằng sẽ trực tiếp rơi luôn vào lục đạo luân hồi. Chu Thanh công lực bạo tăng, cũng đã có thể khống chế được một chút hiệu dụng của Hóa Huyết thần đao. Truyện "Phật Đạo "
Mưa máu ở giữa không trung hấp thu thiên địa nguyên khí, đột nhiên lại càng lúc càng nhiều, cuối cùng rơi đầy xuống phạm vi mặt đất tới ba mươi dặm. Hai tay Chu Thanh liên tục tạo ra những pháp quyết biến ảo, Hiên Viên pháp vương cùng Ôn Lam Tân đều căng mắt nhìn xuống động tĩnh ở dưới đất. Một lát sau, mặt đất lại nhẹ nhàng chấn động, mười hai cây cột màu đỏ thô ráp không biết dài bao nhiêu dựng lên cùng một hướng, giống như là xuyên qua mặt đất mà lên vậy, mười hai cái cột máu này mọc lên theo một quỹ tích quỷ dị mà thong thả. Chu Thanh hét lớn: "Mau tìm vị trí của phong ấn, ta duy trì không được bao lâu!"
Ôn Lam Tân trầm mặc không nói gì, vung tay lên, một lá cờ màu đen hiện lên trong hư không. Bên trên lá cờ là vô số yêu ma quỷ quái, những khuôn mặt dữ tợn ẩn ẩn hiện lên, những tiếng quỷ kêu chít chít thỉnh thoảng truyền tới. Ôn Lam Tân nắm lấy cán cờ múa một hồi, gió âm nổi lên, yêu ma quỷ quái toàn bộ thoát khỏi sự trói buộc của lá cờ, tới tấp bay về phía mặt đất. Mà Hiên Viên pháp vương sau khi liếc mắt tán thưởng nhìn Ôn Lam Tân một cái, thì toàn thân chợt như nổ ra, hai mắt đỏ ngầu chớp động, thần niệm mạnh mẽ phát ra sau mà tới trước, từng tấc từng tấc tìm tòi trong phạm vi ba mươi dặm trên mặt đất, dùng Thiên Thị Địa Thính đại pháp! Hai người đều đã trổ ra tài năng, nhưng xem ra Hiên Viên pháp vương có vẻ mạnh hơn một chút.
Chu Thanh đầu đầy mồ hôi, thân thể trần trụi cứng như sắt thép cũng không ngừng run run, mồ hôi như mưa tuôn ra từ trong cơ thể, dường như đã sử ra toàn bộ sức lực từ lúc bú sữa mẹ tới bây giờ. Hai tay Chu Thanh đẩy một cái, mười hai cây cột máu kia lại từ từ chuyển động. Thấy bộ dáng cố gắng hết sức của Chu Thanh, Hiên Viên pháp vương còn một chút dư lực liền nhấc tay lên, lại thêm một đạo chân nguyên tưới vào trong cơ thể nguyên thần của Chu Thanh. Hai tay Chu Thanh lại mạnh mẽ đẩy về phía trước, những cột máu kia chuyển động nhanh hơn một chút!
Chợt, đồng thời với lúc những cột máu tăng tốc, ở phía dưới mặt đất đột nhiên chợt lóe lên thanh quang, một cỗ pháp lực dao động mỏng manh đến đến cực điểm thoáng ẩn hiện một chút, rồi lại trở về vô hình. Hiên Viên pháp vương cùng Ôn Lam Tân đều là những nhân vật thuộc cấp độ chí tôn của Tu Đạo giới đương đại, so với Ngũ đại tông sư còn phải hơn cả một bậc, lại đang dùng toàn lực xem xét sao có thể không phát hiện ra được, đều đồng thời lao xuống mặt đất, tốc độ nhanh đến mức khiến cho Chu Thanh giật nảy mình.
"Thế này chẳng phải là qua cầu rút ván hay sao?" Chu Thanh thu công, mười hai cái cột máu kia không còn chân nguyên duy trì đều biến mất thành hư vô, thân thể của Chu Thanh nhoáng lên một cái thu lại nguyên thần, cũng lao tới đó.
Ba người tới một cái sơn cốc nho nhỏ chỉ có một lối ra, bốn phía là núi vờn quanh. Chu Thanh nói: "Đây là núi Khô Lâu, còn vài dặm phía trước chính là miếu Khô Lâu để tưởng niệm Triệu Quát. Nơi đó có rất nhiều người, chúng ta phải cẩn thận hành sự, tránh gây ra động tĩnh."
Ôn Lam Tân cười duyên một tiếng, trong thanh âm mang theo phong tình vạn chủng. Chu Thanh thầm vận Bát Cửu Huyền Công, tay kết Bất Động Minh Vương ấn mới chịu nổi tiếng cười mị hoặc đó. Thấy Chu Thanh mang bộ dáng giống như là gặp đại địch, Ôn Lam Tân cười hí hí, sau đó hừ lạnh: "Yên tâm đi, sơn cốc này đã bị Vạn Ma phiên (chính là cái cờ có mấy con yêu ma vừa rùi đó) của ta phong tỏa rồi, cho dù là mấy tên trâu bò năm đó cũng không vào được, huống chi là người thường!"
Hiên Viên pháp vương cẩn thận quan sát trung tâm sơn cốc, ở đó lộ ra một khối đá. Khối đá đó vô cùng bình thường, nhìn thế nào cũng thấy giống như một khối đá Huyền Vũ sinh ra từ trong núi. Chu Thanh nhìn trái nhìn phải, thần niệm quét qua một lượt, vẫn chẳng phát hiện ra cái gì kì quái. Hiên Viên pháp vương đánh giá một lát, rồi chỉ tay vào khối đá kia: "Phong ấn ở chỗ đó, chúng ta tập trung công lực để làm nổ cái khối đá đó đi!"
/206
|