Giọng nói vừa dứt, thuyền rồng bảy màu đã phóng vù tới, đỗ lại cách chỗ hai phe người ngựa không xa là bao, người đang nói là một cô gái độ tuổi khoảng chừng hai ba mươi tuổi gì đó, khoác trên người bộ trang phục trong cung cổ điển, toàn thân trên dưới toát ra khí tức hết sức trang nhã cao quý.
Cô gái ánh mắt đưa đảo, mỉm cười khoái trá đưa ánh mắt về phía đám người Chu Thanh đang được bao bọc trong một ngũ thải quang tráo, không thể mường tượng nổi quang tráo là một loại bảo vật quý giá đến mức độ nào, vốn là pháp bảo năm xưa đảo chủ Hãm Không đảo dùng để chống đỡ lại Cửu Thiên Lôi Kiếp, thần diệu biết làm sao, Hiên Viên pháp vương khi đưa cho Chu Thanh cũng không có tồn tại toan tính gì hết, vốn dĩ là muốn mượn Hóa Huyết thần đao của Chu Thanh để mở Trường Bình phong ấn, sau khi giành được Mãnh Quỷ Quân Hồn sẽ ra tay hạ sát để cướp lại, ai nào có biết rằng sự tình có biến số, cuối cùng đả khai không gian bỏ chạy lại khiến Chu Thanh được hưởng lộc.
Cô gái ăn mặc như trong cung điện vận hết mục lực cũng không thể nào nhìn ra tướng mạo của những người bên trong, chỉ loáng thoáng trông thấy bên trong có mấy người trẻ tuổi, còn có cả một cô gái bé bỏng nữa, cô gái liền cười như nắc nẻ nói: "Chân Linh, Tây Vực Ngũ Tán Nhân các người không an phận ở Tây Vực cướp của nhà lành, lại có thời gian rỗi hơi đến nội địa để làm trò à?"
Lão đạo sỹ cầm đầu đương nhiên chính là vị đạo nhân mà cô gái này nhắc tới, lúc này sắc mặt của lão trông khó coi hết sức, nhếch mép khinh khỉnh lạnh lùng nói với cô gái: "Thất Thái tiên tử, ngươi nhiều lần nhũng nhiễu này nọ với bọn ta, niệm tình ngươi mang danh phận nữ lưu hậu bối, ta không thèm so đo lặt vặt với ngươi, đỡ mang tiếng sau này, nhưng hiện giờ đã vào nội địa, ngươi cũng đến phá bĩnh, không lẽ ngươi nghĩ Ngũ Tán Nhân bọn ta sợ cái lũ Đại Tự Tại cung các ngươi ư?" Truyện "Phật Đạo "
Chân Linh, Chân Quảng, Chân Không vốn dĩ là tu đạo nhân của Hoa Sơn phái, ba mươi năm trước, cuộc chiến Đạo Ma nổ ra, tuy rằng phe Đạo môn toàn thắng, nhưng thương vong cũng không phải là nhỏ, sư phụ của ba người bị chết trong tay của Ma môn. Hoa Sơn phái trước nay rất neo người, chỉ có bốn người bọn họ, chiếm cứ một đạo quan bé nhỏ, sư phụ vừa chết, ba người chưa học được chân truyền, đạo thống của Hoa Sơn phái từ đây thất truyền, có điều vận khí của ba người cũng không tệ, vào lúc khởi bước vi kiên (con đường bôn ba hành tẩu gặp nhiều khó khăn trắc trở) bỗng nhiên phát hiện ra động phủ của thượng cổ tu hành chi sĩ Hoa Dương chân nhân Đào Hoằng Cảnh, lưu chép lại được một cuốn Hoa Dương kinh khắc trên thạch bích của động phủ, thêm nữa trong lò luyện đan tìm thấy vài viên cực phẩm đan dược.
"Duyệt tẫn chương thai quy tâm khởi, tam phân tửu lực thư hoa dương", vị Hoa Dương chân nhân Đào Hoằng Cảnh này không những là một người đạo sĩ đạo hạnh cao thâm khó lường, mà còn là một vị thi nhân tài tử phong nhã, đạo thư đan dược lưu giữ lại đều không phải thứ tầm thường, ba người bỗng đâu chỉ trong vòng hai chục năm đã nhảy lên tu tới Hóa Thần kỳ.
Chẳng hiểu tại sao ba người lại muốn quang đại môn mi (môn mi: họa tiết được khắc trên đỉnh của cửa vào một ngôi đền, chùa, ở đây ý nói mở rộng thanh thế), nảy sinh xung đột với vài đệ tử Ngũ Hành tông tại Hoa Sơn, mấy người chỉ vì một gốc cây Tử Chi trăm năm mà xuất thủ, rốt cuộc thì ba huynh đệ võ nghệ cao thâm, đạo pháp tiên thuật của Hoa Dương chân nhân Đào Hoằng Cảnh cũng có uy lực rất khủng khiếp, đã dùng một đòn sét đánh chết tươi tại trận một người đệ tử, mấy người còn lại trọng thương bỏ chạy, từ đây ba huynh đệ và Ngũ Hành tông kết thành mối thâm thù, nếu như có thời cơ nhất định Ngũ Hành tông trưởng lão Thiên Nhất đạo nhân sẽ đích thân xuất thủ truy sát ba người.
Thiên Nhất lão đạo đã thành công bước vào Hóa Thần hậu kỳ, so với tứ đại tông sư cũng không kém là bao, nhất là một thân Ngũ Hành pháp thuật quả thực là tu luyện đến đỉnh phong, ba người lúc đó còn mới chân ướt chân ráo bước vào Hóa Thần kỳ, làm sao là đối thủ của Thiên Nhất lão đạo được, may mắn cho họ là trong số pháp bảo mà Hoa Dương chân nhân Đào Hoằng Cảnh để lại có một loại độn thuật (kiểu như thuật tàng hình) tên là Thái Ất Phi Thiên huyễn ảnh, nên ba người mới giữ nổi tính mạng, rong ruổi tới tận Tây Vực để lánh nạn.
Về phần hai hòa thượng Tuệ Vân, Tuệ Hải trước kia vốn là đệ tử phật gia của Pháp môn tự, do có mưu đồ cướp đoạt Chỉ Cốt Xá Lợi (tro xương ngón tay) mà Phật tổ khi Niết Bàn để lại, bị sư môn phát giác, liền hoảng hốt đào thoát, đầu nhập vào cung điện Bố Lạp Đạt. Phật môn tuy nói rằng là vùng đất thanh tịnh, nhưng cũng có tranh đấu giáo phái, phật giáo ở nội địa Trung Nguyên chính là Thiền tông mà Đạt ma tổ sư khi đó nhất hoa khai ngũ diệp truyền xuống, còn Tây Vực lại là Mật tông. Hai tông giáo mỗi tông giáo lại có giáo nghĩa khác nhau, tuy không thể nói thế như nước với lửa, nhưng cũng có xu thế cả đời không giao du với nhau. Truyện "Phật Đạo "
Tuệ Vân, Tuệ Hải đầu nhập cung điện Bố Lạp Đạt cũng thanh tịnh suốt mấy năm, nhưng hai người vốn không phải là những người chịu an phận, lén học lỏm Phật pháp Hoan Hỉ thiền cấm kỵ của Mật tông, bị Gia Đề đại trưởng lão cung điện Bố Lạp Đạt phát giác, muốn gạt bỏ hai người, hai người ban đầu gia nhập Thiền tông, sau đó lại gia nhập Mật tông, lại học lỏm được không ít pháp thuật cấm kỵ, đạo hạnh không hề kém cỏi, trong lúc chủ quan không đề phòng, Gia Đề đại trưởng lão cũng bị đả thương, hai người nhân cơ hội đào tẩu, vừa hay gặp được ba huynh đệ Chân Linh trên đường bôn tẩu tới Tây Vực lánh nạn, năm người này kết thành một bọn, ở Tây Vực làm không biêt bao nhiêu vụ cướp bóc.
Tây Vực cũng được coi là một chốn bảo địa, đến nay vẫn còn rất nhiều danh sơn chưa được khai phá, chứ không như nội địa Trung Nguyên, thế tục chi khí dày đặc. Đó cũng là một nơi thanh tịnh để tu hành, cũng có không ít người tán tu tu hành ở Tây Vực, năm người không cướp gì khác ngoài việc chuyên đi cướp đạo thư pháp bảo, thuật pháp tu hành của những tu sĩ, Lạt Ma. Rình rập những người thế lực yếu, hoặc thậm chí tìm tới tận sơn môn của người khác để cướp giật, thực lực của năm người đều là cao thủ Hóa Thần kỳ, cho nên chưa bao giờ bị thất thủ, một thời gian là nỗi khiếp sợ bất an của các tu sĩ Tây Vực, những đạo sĩ đơn độc ở Tây Vực mà nghe tới danh của Tây Vực Ngũ Tán Nhân thì đều phải rùng mình sởn gáy. Truyện "Phật Đạo " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Ngay cả các đại môn đại phái như Côn Lôn, cung điện Bố Lạp Đạt cũng không làm gì nổi, không phải là thực lực không đủ, mà là năm người này quá đỗi giảo hoạt, không có địa điểm cố định, thay đổi địa điểm trú đóng liên tục, độn thuật Thái Ất Phi Thiên huyễn ảnh cao minh vô cùng, chỉ cần hơi cảm thấy có động tĩnh khác thường là đã chạy không thấy tăm hơi hành tung đâu nữa.
Năm người cướp bóc nhiều năm, kiếm chác được cũng khá là phong phú, thiên tài địa bảo, pháp bảo đạo quyết tích cóp được không ít, Chân Linh ba tên đạo nhân cướp được nhiều thiên tài địa bảo tu luyện thành thuật Nguyên Thần Tế Luyện, thực lực của cả đám đều tăng vọt, khi hành sự lại càng không phải lo nghĩ e dè ai hết, đi dọc theo sông dài, tạo nên nỗi sợ hãi cho người dân, năm tên này dương dương tự đại tác oai tác quái, trong mắt lại càng không coi ai ra gì, cuối cùng tự coi mình là vô đối trên đời.
Đại Tự Tại cung, một môn phái vô cùng thần bí, lai lịch thế nào còn chưa rõ, luôn ẩn khuất ở Tây Vực, có điều xưa nay đều thần bí khó đoán, chưa bao giờ đặt chân vào Trung Nguyên, có điều tương truyền trong Đại Tự Tại cung đều chỉ toàn nữ tử xinh đẹp thanh nhất sắc (thanh nhất sắc: độc đáo, tuyệt hảo), cô gái mà được Chân Linh xưng là Thất Thái tiên tử kia chính là một trong mười hai thiên chủ ở trong Đại Tự Tại cung.
Lần đó năm người bọn Chân Linh vừa hay đụng độ với Thất Thái tiên tử, còn có cả 1 trong 12 Đại Tự Tại thiên chủ là Vân Hà tiên tử cùng xuất môn hành sự.
Ngũ Tán nhân không hề biết lai lịch của họ, Tuệ Vân, Tuệ Hải 2 lão man tăng vốn dĩ học lỏm Hoan Hỉ Thiện công, nhìn thấy một nữ tu sĩ trẻ trung quyến rũ như vậy, sắc tâm trỗi dậy, không thể kiềm chế được nữa. Năm người cùng lên, đã bị đòn công kích giáo huấn cho một bài học, dựa theo công lực, Thất Thái tiên tử và Vân Hà tiên tử chưa chắc đã cao hơn năm gã kia, bù lại uy lực pháp bảo Đại Tự Tại cung mạnh mẽ vô biên, Thất Thái Xá Lợi Bảo Tràng và Vân Hà Diệt Thần toa trong tay 2 người Thất Thái Vân Hà một chủ công, một chủ thủ, phối hợp một cách điệu nghệ, hai thứ đó đều là pháp bảo thượng cổ, cường đại hơn so với những thứ pháp bảo mà năm gã kia cướp được không biết bao nhiêu lần.
Sau khi năm gã bị ăn no đòn, biết không phải đối của bọn họ nên đành đánh bài chuồn thi triển độn pháp đào tẩu, không ngờ Thât Thái Vân Hà giở thuật Truy Tung, liên tục đi bám theo đuôi năm gã để quấy rối, khiến cho năm gã đầu to bằng cái đấu, phiền não thôi rồi! Để giờ phải lủi xuống Trung Nguyên đại lục, phần nhiều là vì muốn tránh sự truy sát của hai tiên tử, thật không ngờ vẫn bị bám theo dai như đỉa đói vậy, lúc này mà năm gã Ngũ Tán nhân này còn tỏ ra một khuôn mặt dễ chịu thì mới là lạ!
Cô gái ánh mắt đưa đảo, mỉm cười khoái trá đưa ánh mắt về phía đám người Chu Thanh đang được bao bọc trong một ngũ thải quang tráo, không thể mường tượng nổi quang tráo là một loại bảo vật quý giá đến mức độ nào, vốn là pháp bảo năm xưa đảo chủ Hãm Không đảo dùng để chống đỡ lại Cửu Thiên Lôi Kiếp, thần diệu biết làm sao, Hiên Viên pháp vương khi đưa cho Chu Thanh cũng không có tồn tại toan tính gì hết, vốn dĩ là muốn mượn Hóa Huyết thần đao của Chu Thanh để mở Trường Bình phong ấn, sau khi giành được Mãnh Quỷ Quân Hồn sẽ ra tay hạ sát để cướp lại, ai nào có biết rằng sự tình có biến số, cuối cùng đả khai không gian bỏ chạy lại khiến Chu Thanh được hưởng lộc.
Cô gái ăn mặc như trong cung điện vận hết mục lực cũng không thể nào nhìn ra tướng mạo của những người bên trong, chỉ loáng thoáng trông thấy bên trong có mấy người trẻ tuổi, còn có cả một cô gái bé bỏng nữa, cô gái liền cười như nắc nẻ nói: "Chân Linh, Tây Vực Ngũ Tán Nhân các người không an phận ở Tây Vực cướp của nhà lành, lại có thời gian rỗi hơi đến nội địa để làm trò à?"
Lão đạo sỹ cầm đầu đương nhiên chính là vị đạo nhân mà cô gái này nhắc tới, lúc này sắc mặt của lão trông khó coi hết sức, nhếch mép khinh khỉnh lạnh lùng nói với cô gái: "Thất Thái tiên tử, ngươi nhiều lần nhũng nhiễu này nọ với bọn ta, niệm tình ngươi mang danh phận nữ lưu hậu bối, ta không thèm so đo lặt vặt với ngươi, đỡ mang tiếng sau này, nhưng hiện giờ đã vào nội địa, ngươi cũng đến phá bĩnh, không lẽ ngươi nghĩ Ngũ Tán Nhân bọn ta sợ cái lũ Đại Tự Tại cung các ngươi ư?" Truyện "Phật Đạo "
Chân Linh, Chân Quảng, Chân Không vốn dĩ là tu đạo nhân của Hoa Sơn phái, ba mươi năm trước, cuộc chiến Đạo Ma nổ ra, tuy rằng phe Đạo môn toàn thắng, nhưng thương vong cũng không phải là nhỏ, sư phụ của ba người bị chết trong tay của Ma môn. Hoa Sơn phái trước nay rất neo người, chỉ có bốn người bọn họ, chiếm cứ một đạo quan bé nhỏ, sư phụ vừa chết, ba người chưa học được chân truyền, đạo thống của Hoa Sơn phái từ đây thất truyền, có điều vận khí của ba người cũng không tệ, vào lúc khởi bước vi kiên (con đường bôn ba hành tẩu gặp nhiều khó khăn trắc trở) bỗng nhiên phát hiện ra động phủ của thượng cổ tu hành chi sĩ Hoa Dương chân nhân Đào Hoằng Cảnh, lưu chép lại được một cuốn Hoa Dương kinh khắc trên thạch bích của động phủ, thêm nữa trong lò luyện đan tìm thấy vài viên cực phẩm đan dược.
"Duyệt tẫn chương thai quy tâm khởi, tam phân tửu lực thư hoa dương", vị Hoa Dương chân nhân Đào Hoằng Cảnh này không những là một người đạo sĩ đạo hạnh cao thâm khó lường, mà còn là một vị thi nhân tài tử phong nhã, đạo thư đan dược lưu giữ lại đều không phải thứ tầm thường, ba người bỗng đâu chỉ trong vòng hai chục năm đã nhảy lên tu tới Hóa Thần kỳ.
Chẳng hiểu tại sao ba người lại muốn quang đại môn mi (môn mi: họa tiết được khắc trên đỉnh của cửa vào một ngôi đền, chùa, ở đây ý nói mở rộng thanh thế), nảy sinh xung đột với vài đệ tử Ngũ Hành tông tại Hoa Sơn, mấy người chỉ vì một gốc cây Tử Chi trăm năm mà xuất thủ, rốt cuộc thì ba huynh đệ võ nghệ cao thâm, đạo pháp tiên thuật của Hoa Dương chân nhân Đào Hoằng Cảnh cũng có uy lực rất khủng khiếp, đã dùng một đòn sét đánh chết tươi tại trận một người đệ tử, mấy người còn lại trọng thương bỏ chạy, từ đây ba huynh đệ và Ngũ Hành tông kết thành mối thâm thù, nếu như có thời cơ nhất định Ngũ Hành tông trưởng lão Thiên Nhất đạo nhân sẽ đích thân xuất thủ truy sát ba người.
Thiên Nhất lão đạo đã thành công bước vào Hóa Thần hậu kỳ, so với tứ đại tông sư cũng không kém là bao, nhất là một thân Ngũ Hành pháp thuật quả thực là tu luyện đến đỉnh phong, ba người lúc đó còn mới chân ướt chân ráo bước vào Hóa Thần kỳ, làm sao là đối thủ của Thiên Nhất lão đạo được, may mắn cho họ là trong số pháp bảo mà Hoa Dương chân nhân Đào Hoằng Cảnh để lại có một loại độn thuật (kiểu như thuật tàng hình) tên là Thái Ất Phi Thiên huyễn ảnh, nên ba người mới giữ nổi tính mạng, rong ruổi tới tận Tây Vực để lánh nạn.
Về phần hai hòa thượng Tuệ Vân, Tuệ Hải trước kia vốn là đệ tử phật gia của Pháp môn tự, do có mưu đồ cướp đoạt Chỉ Cốt Xá Lợi (tro xương ngón tay) mà Phật tổ khi Niết Bàn để lại, bị sư môn phát giác, liền hoảng hốt đào thoát, đầu nhập vào cung điện Bố Lạp Đạt. Phật môn tuy nói rằng là vùng đất thanh tịnh, nhưng cũng có tranh đấu giáo phái, phật giáo ở nội địa Trung Nguyên chính là Thiền tông mà Đạt ma tổ sư khi đó nhất hoa khai ngũ diệp truyền xuống, còn Tây Vực lại là Mật tông. Hai tông giáo mỗi tông giáo lại có giáo nghĩa khác nhau, tuy không thể nói thế như nước với lửa, nhưng cũng có xu thế cả đời không giao du với nhau. Truyện "Phật Đạo "
Tuệ Vân, Tuệ Hải đầu nhập cung điện Bố Lạp Đạt cũng thanh tịnh suốt mấy năm, nhưng hai người vốn không phải là những người chịu an phận, lén học lỏm Phật pháp Hoan Hỉ thiền cấm kỵ của Mật tông, bị Gia Đề đại trưởng lão cung điện Bố Lạp Đạt phát giác, muốn gạt bỏ hai người, hai người ban đầu gia nhập Thiền tông, sau đó lại gia nhập Mật tông, lại học lỏm được không ít pháp thuật cấm kỵ, đạo hạnh không hề kém cỏi, trong lúc chủ quan không đề phòng, Gia Đề đại trưởng lão cũng bị đả thương, hai người nhân cơ hội đào tẩu, vừa hay gặp được ba huynh đệ Chân Linh trên đường bôn tẩu tới Tây Vực lánh nạn, năm người này kết thành một bọn, ở Tây Vực làm không biêt bao nhiêu vụ cướp bóc.
Tây Vực cũng được coi là một chốn bảo địa, đến nay vẫn còn rất nhiều danh sơn chưa được khai phá, chứ không như nội địa Trung Nguyên, thế tục chi khí dày đặc. Đó cũng là một nơi thanh tịnh để tu hành, cũng có không ít người tán tu tu hành ở Tây Vực, năm người không cướp gì khác ngoài việc chuyên đi cướp đạo thư pháp bảo, thuật pháp tu hành của những tu sĩ, Lạt Ma. Rình rập những người thế lực yếu, hoặc thậm chí tìm tới tận sơn môn của người khác để cướp giật, thực lực của năm người đều là cao thủ Hóa Thần kỳ, cho nên chưa bao giờ bị thất thủ, một thời gian là nỗi khiếp sợ bất an của các tu sĩ Tây Vực, những đạo sĩ đơn độc ở Tây Vực mà nghe tới danh của Tây Vực Ngũ Tán Nhân thì đều phải rùng mình sởn gáy. Truyện "Phật Đạo " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Ngay cả các đại môn đại phái như Côn Lôn, cung điện Bố Lạp Đạt cũng không làm gì nổi, không phải là thực lực không đủ, mà là năm người này quá đỗi giảo hoạt, không có địa điểm cố định, thay đổi địa điểm trú đóng liên tục, độn thuật Thái Ất Phi Thiên huyễn ảnh cao minh vô cùng, chỉ cần hơi cảm thấy có động tĩnh khác thường là đã chạy không thấy tăm hơi hành tung đâu nữa.
Năm người cướp bóc nhiều năm, kiếm chác được cũng khá là phong phú, thiên tài địa bảo, pháp bảo đạo quyết tích cóp được không ít, Chân Linh ba tên đạo nhân cướp được nhiều thiên tài địa bảo tu luyện thành thuật Nguyên Thần Tế Luyện, thực lực của cả đám đều tăng vọt, khi hành sự lại càng không phải lo nghĩ e dè ai hết, đi dọc theo sông dài, tạo nên nỗi sợ hãi cho người dân, năm tên này dương dương tự đại tác oai tác quái, trong mắt lại càng không coi ai ra gì, cuối cùng tự coi mình là vô đối trên đời.
Đại Tự Tại cung, một môn phái vô cùng thần bí, lai lịch thế nào còn chưa rõ, luôn ẩn khuất ở Tây Vực, có điều xưa nay đều thần bí khó đoán, chưa bao giờ đặt chân vào Trung Nguyên, có điều tương truyền trong Đại Tự Tại cung đều chỉ toàn nữ tử xinh đẹp thanh nhất sắc (thanh nhất sắc: độc đáo, tuyệt hảo), cô gái mà được Chân Linh xưng là Thất Thái tiên tử kia chính là một trong mười hai thiên chủ ở trong Đại Tự Tại cung.
Lần đó năm người bọn Chân Linh vừa hay đụng độ với Thất Thái tiên tử, còn có cả 1 trong 12 Đại Tự Tại thiên chủ là Vân Hà tiên tử cùng xuất môn hành sự.
Ngũ Tán nhân không hề biết lai lịch của họ, Tuệ Vân, Tuệ Hải 2 lão man tăng vốn dĩ học lỏm Hoan Hỉ Thiện công, nhìn thấy một nữ tu sĩ trẻ trung quyến rũ như vậy, sắc tâm trỗi dậy, không thể kiềm chế được nữa. Năm người cùng lên, đã bị đòn công kích giáo huấn cho một bài học, dựa theo công lực, Thất Thái tiên tử và Vân Hà tiên tử chưa chắc đã cao hơn năm gã kia, bù lại uy lực pháp bảo Đại Tự Tại cung mạnh mẽ vô biên, Thất Thái Xá Lợi Bảo Tràng và Vân Hà Diệt Thần toa trong tay 2 người Thất Thái Vân Hà một chủ công, một chủ thủ, phối hợp một cách điệu nghệ, hai thứ đó đều là pháp bảo thượng cổ, cường đại hơn so với những thứ pháp bảo mà năm gã kia cướp được không biết bao nhiêu lần.
Sau khi năm gã bị ăn no đòn, biết không phải đối của bọn họ nên đành đánh bài chuồn thi triển độn pháp đào tẩu, không ngờ Thât Thái Vân Hà giở thuật Truy Tung, liên tục đi bám theo đuôi năm gã để quấy rối, khiến cho năm gã đầu to bằng cái đấu, phiền não thôi rồi! Để giờ phải lủi xuống Trung Nguyên đại lục, phần nhiều là vì muốn tránh sự truy sát của hai tiên tử, thật không ngờ vẫn bị bám theo dai như đỉa đói vậy, lúc này mà năm gã Ngũ Tán nhân này còn tỏ ra một khuôn mặt dễ chịu thì mới là lạ!
/206
|