Thần niệm tuy vô hình vô chất, là vật lúc ẩn lúc hiện, nhưng hai đại cao thủ này đều là bậc công tham tạo hóa, thần niệm đều được ngưng luyện thành thực chất, sự đối kháng nhau của loại thần thức niệm lực này, cũng không hề thua kém sự đối kháng giữa pháp bảo của người tu đạo bình thường, trận cuồng phong xé nát dòng khí lưu do không khí tạo thành, rồi bắn loạn xạ tứ phía, trong nhất thời những tiếng rít quái lạ không ngừng vang bên tai, dòng khí lưu bắn loạn xạ tứ phía kiếm khí vô cùng sắc bén, ập về phía mọi người đang có mặt. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh lùi liền 3 bước, vẫn còn dư sức, thấy tình huống như thế, tay áo của chiếc áo lông vũ phất sang, không khí ở bốn phương tám hướng mau chóng ngưng tụ lại, dinh dính như chất dịch, giống như rút củi dưới đáy nồi vậy, không có không khí lưu động, dòng khí lưu bắn loạn xạ ấy liền biến mất, dung hòa vào không khí. Xung quanh trở lại như bình thường, cơn gió nhẹ thoảng qua, thỉnh thoảng có mây trắng bay ngang qua mọi người, một luồng không khí hoạt bát linh động, tràn đầy sinh khí.
Càn Cơ lão đạo tóc đen râu dài lại không được ung dung thoải mái như Chu Thanh, đóa sen xanh dưới chân kêu lạo xạo như xào đậu vậy, chắc sắp tàn rồi, vị chưởng giáo Côn Lôn này, Càn Cơ lão đạo người đứng đầu trong bốn đại tông sư có vẻ hơi nhếch nhác, trên tay nhíp lại thành pháp quyết, gom thanh khí sắp tan dưới chân lại, đóa sen xanh hồi phục thành nguyên dạng. Đôi mắt vốn già nua lờ mờ của Càn Cơ lão đạo trở nên vô cùng sắc bén, thần sắc trên mặt lúc tỏ lúc mờ, nhìn trừng trừng dò xét Chu Thanh, cũng không nói gì, không biết đang nghĩ cái gì. Đôi nam nữ trên đóa sen xanh bên cạnh thấy tình hình như thế đã thất kinh, trong đầu không hiểu đang xảy ra chuyện gì, trong nhất thời không nói nên lời.
Thần niệm hai người đụng nhau, vừa tiếp xúc đã dội ra ngay, xem tình hình dường như Chu Thanh đã chiếm thế thượng phong, kỳ thật Chu Thanh đứng trên Long Châu, chiếc thuyền rồng bảy màu này vốn đã là một pháp khí cực tốt, lại thêm chuyên được dùng để vận chuyển, đã từng chịu nhiều lực đạo mạnh, Chu Thanh đứng trên đó như đứng trên một bàn thạch vững chắc, được thuận lợi mà chế ngự lại đạo lực, Càn Cơ lão đạo thân lại ở hư không, đóa sen xanh dưới chân chẳng qua là do pháp thuật biến hóa thành, chứ không phải là pháp bảo gì, lực đạo đương nhiên không chỗ nào để ngự, những người bên cạnh nhìn không ra, còn hai người thì tự biết trong lòng, trận đấu này vẫn là thực lực ngang nhau. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh thần sắc không hề thay đổi, mặt tương đối bình hòa, cứ như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, gập đầu với Càn Cơ lão đạo, giọng sang sảng nói: “Bần đạo là Chu Thanh của Thiên Đạo tông ở hải ngoại xin chào Côn Lôn chưởng giáo Càn Cơ chân nhân.” Bên ngoài Chu Thanh nói những câu văn chương hay, bên trong lại cười thầm lạnh lùng, “Quả nhiên là phàm sự cũng phải giữ lại chút bản lĩnh, những cao thủ tông sư này tuy nói là tu vi ở Hóa Thần hậu kỳ, thật ra đã là chuyện cũ của ba mươi mấy năm trước rồi, 30 năm nay mà không có tiến bộ nào, có ma mới tin.”
Lúc nãy khi thần niệm hai người đấu nhau, Chu Thanh tuy không dùng hết thực lực, nhưng đã thử ra được tu vi của Càn Cơ lão đạo này vừa bước vào cảnh giới Phản Hư.
Khoảng cách giữa hai cảnh giới Hóa Thần và Phản Hư nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng chẳng nhỏ, chỉ nói đến sức chiến đấu, không có có sự cách biệt về pháp bảo, một người tu đạo vừa vào cảnh giới Phản Hư, có thể đồng thời đối phó với 3 đến 4 nhân vật trong cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, đương nhiên không tính đến chuyện đối phương đã bố trí trận pháp trước. Hai bên đấu pháp, không chỉ có sự cao thấp của cảnh giới, lớn mạnh của chân nguyên, còn có cao thấp của pháp bảo, thế trận, đạo pháp nữa, cách vận dụng cũng khác nhau.
Người tu đạo trong thời kỳ Dẫn Khí, mượn nguyên khí của đất trời để tôi luyện thân xác, khiến nó mạnh mẽ không gì sánh được, thời kỳ Hóa Thần người tu đạo ngưng luyện nguyên thần, tiêu trừ nghiệt chướng, ở hậu kỳ chú trọng về hợp nhất giữa nguyên thần và thân xác, thành công thì có thể đột phá cảnh giới Phản Hư, nghịch chuyển thân xác, đạt đến bước bất tử, cũng chính là tiên mà người đời thường gọi. Nói là bất tử, kỳ thật chỉ là tương đối thôi, trong dòng chảy vĩnh hằng của thời gian, không có thứ gì có thể gọi là vĩnh hằng bất diệt được.
Trong kỳ Dẫn Khí nếu người tu đạo không xảy ra sự cố gì, ít ra cũng được thọ từ 100 đến 200 tuổi, còn người tu đạo đến kỳ Hóa Thần thọ cao gấp đôi, huống chi, người tu đạo đến kỳ Hóa Thần chỉ cần đạt đến trung kỳ, ngưng luyện nguyên thần, cho dù thân xác có bị thối nát, vẫn còn hai cách để duy trì nguyên thần, một là binh giải trùng tu, phải có tu sĩ hộ pháp đạo hạnh cao thâm, vì chuyển thế trùng tu nguy hiểm vô cùng, đồng thời ký ức của kiếp trước sẽ bị xóa sạch, cần một tu sĩ đạo hạnh cao thâm để dẫn đường, tu vi của mình sau khi đạt đến một cảnh giới nhất định, dưới sự giúp đỡ của hộ pháp thì có thể lấy lại được toàn bộ ký ức của kiếp trước. Phương pháp này nửa lợi nửa hại, điểm hay của nó là chuyển thế trùng tu có thể tiêu trừ nghiệt chướng, khiến nguyên thần càng ngưng luyện hơn, tu vi của kiếp thứ hai càng dễ dàng hơn.
Điểm yếu của nó là chuyển thế trùng tu này vô cùng phiền phức, trước khi binh giải, phải chuẩn bị đầy đủ, tích lũy công đức thiên tâm, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát, đã từng có những tu sĩ trước lúc binh giáp trùng tu, không tích lũy đủ công đức thiên tâm, nên khi chuyển thế không được làm người, mà hóa thành súc sinh, cũng có người hóa thành cỏ cây, hoàn toàn không có trí lực, vô cùng thê thảm.
Còn một cách khác, chính là Đoạt Xác chi thuật của ma đạo, người trong ma đạo, nghịch thiên hành sự, đừng nói đến chuyện tích lũy công đức thiên tâm, e là mỗi việc làm đều là tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất, đương nhiên là không thể dùng cách chuyển thế trùng tu, khi thân xác bị hư hại, liền dùng sức mạnh đoạt lấy thân xác của người khác, chuyển gởi nguyên thần, phương pháp này dễ làm và thực dụng, đồng thời cũng dễ dàng thành công, nhưng cũng rất tệ hại, không thể sử dụng thường xuyên, mỗi lần sử dụng, nguyên thần sẽ bị mài mòn phần nào, cho đến khi bị mai một dần, không tồn tại nữa. Trong cái mỹ mãn có cái khiếm khuyết, thể sự có sự lưỡng toàn, thiên đạo cũng vậy.
Một khi đã đạt đến cảnh giới Phản Hư, thân xác và nguyên thần hợp nhất, cơ thể sẽ đứng giữa thực chất và hư vô, hai cái này bổ sung hỗ trợ cho nhau, tuổi thọ đương nhiêu tăng cao, tuy không thể gọi là vĩnh hằng bất diệt, nhưng tuổi thọ cũng đã tăng gấp mấy trăm ngàn lần so với Hóa Thần kỳ. Có thể nói là, chỉ cần là đạo nhân đã bước chân vào cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, mới thật sự là người tu đạo. Từ Luyện Thần Phản Hư đến Luyện Hư Hợp Đạo là một quá trình rất dài và khó khăn, bên trong khó khăn trùng trùng, nhiều đại kiếp tiểu kiếp, tam tai cửu nạn, nhân duyên ma chướng, nghiệt duyên mười kiếp, ân ân oán oán trong ngàn năm chuyển thế luân hồi đều phải được giải quyết, có điều gì bất trắc thì thần hình sẽ bị diệt, vì nguyên thần và thân xác hợp nhất, một thịnh thì tất cả đều thịnh, một hại thì tất cả đều hại.
Đạo chi vô thượng, bất luận là tiên hay là phàm, cái họ mưu cầu chẳng qua chỉ là một chữ mà thôi. Từ Cổ chí kim, biết bao nhiêu tiên thánh đại hiền cũng chưa giải được rõ ràng, minh bạch, chuyện đã nói nhiều lần rồi, không cần thiết phải nói thêm nữa.
Một đòn tấn công, Chu Thanh đã thử được công lực của Càn Cơ lão đạo, trong lòng nắm chắc, Chu Thanh hiện giờ đang dùng thân xác để đối kháng, thần niệm tuy mạnh, nhưng lại không tiện để lộ ra, nên không thể có uy lực như Kim Thân Pháp Tướng. Nhưng đôi bên không thù không oán, lúc nãy so tài chỉ vì đôi bên thấy người cùng đạo mà nổi hứng, vẫn có một chút ý hữu hảo. Chu Thanh đương nhiên hiểu, nên không vì thế mà trở mặt. Vì muốn không khí hòa hoãn, Chu Thanh bèn tự giới thiệu tên mình trước, mà lại không biết, không báo tên hiệu thì còn may, vừa báo tên hiệu thì lại rước phiền phức vào thân.
Từ khi Chu Thanh bước ra khoang thuyền, đã bị Càn Cơ lão đạo hấp dẫn, hai người vừa gặp nhau, đã trợn to mắt như mắt bò, Chu Thanh không hề chú ý đến hai người đang đứng trên đóa sen xanh ở bên cạnh.
“Quả nhiên là ngươi, Chu Thanh !” Cô gái mặt đẹp như hoa, ăn mặc thời trang kêu to lên, khiến mọi người đều chú ý. Lúc này Chu Thanh mới chú ý đến cô gái, vừa nhìn, cũng bất giác giật mình, đến cả Liêu Tiểu Tiến đứng ở phía sau sắc mặt cũng trở nên khó coi
Chu Thanh lùi liền 3 bước, vẫn còn dư sức, thấy tình huống như thế, tay áo của chiếc áo lông vũ phất sang, không khí ở bốn phương tám hướng mau chóng ngưng tụ lại, dinh dính như chất dịch, giống như rút củi dưới đáy nồi vậy, không có không khí lưu động, dòng khí lưu bắn loạn xạ ấy liền biến mất, dung hòa vào không khí. Xung quanh trở lại như bình thường, cơn gió nhẹ thoảng qua, thỉnh thoảng có mây trắng bay ngang qua mọi người, một luồng không khí hoạt bát linh động, tràn đầy sinh khí.
Càn Cơ lão đạo tóc đen râu dài lại không được ung dung thoải mái như Chu Thanh, đóa sen xanh dưới chân kêu lạo xạo như xào đậu vậy, chắc sắp tàn rồi, vị chưởng giáo Côn Lôn này, Càn Cơ lão đạo người đứng đầu trong bốn đại tông sư có vẻ hơi nhếch nhác, trên tay nhíp lại thành pháp quyết, gom thanh khí sắp tan dưới chân lại, đóa sen xanh hồi phục thành nguyên dạng. Đôi mắt vốn già nua lờ mờ của Càn Cơ lão đạo trở nên vô cùng sắc bén, thần sắc trên mặt lúc tỏ lúc mờ, nhìn trừng trừng dò xét Chu Thanh, cũng không nói gì, không biết đang nghĩ cái gì. Đôi nam nữ trên đóa sen xanh bên cạnh thấy tình hình như thế đã thất kinh, trong đầu không hiểu đang xảy ra chuyện gì, trong nhất thời không nói nên lời.
Thần niệm hai người đụng nhau, vừa tiếp xúc đã dội ra ngay, xem tình hình dường như Chu Thanh đã chiếm thế thượng phong, kỳ thật Chu Thanh đứng trên Long Châu, chiếc thuyền rồng bảy màu này vốn đã là một pháp khí cực tốt, lại thêm chuyên được dùng để vận chuyển, đã từng chịu nhiều lực đạo mạnh, Chu Thanh đứng trên đó như đứng trên một bàn thạch vững chắc, được thuận lợi mà chế ngự lại đạo lực, Càn Cơ lão đạo thân lại ở hư không, đóa sen xanh dưới chân chẳng qua là do pháp thuật biến hóa thành, chứ không phải là pháp bảo gì, lực đạo đương nhiên không chỗ nào để ngự, những người bên cạnh nhìn không ra, còn hai người thì tự biết trong lòng, trận đấu này vẫn là thực lực ngang nhau. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh thần sắc không hề thay đổi, mặt tương đối bình hòa, cứ như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, gập đầu với Càn Cơ lão đạo, giọng sang sảng nói: “Bần đạo là Chu Thanh của Thiên Đạo tông ở hải ngoại xin chào Côn Lôn chưởng giáo Càn Cơ chân nhân.” Bên ngoài Chu Thanh nói những câu văn chương hay, bên trong lại cười thầm lạnh lùng, “Quả nhiên là phàm sự cũng phải giữ lại chút bản lĩnh, những cao thủ tông sư này tuy nói là tu vi ở Hóa Thần hậu kỳ, thật ra đã là chuyện cũ của ba mươi mấy năm trước rồi, 30 năm nay mà không có tiến bộ nào, có ma mới tin.”
Lúc nãy khi thần niệm hai người đấu nhau, Chu Thanh tuy không dùng hết thực lực, nhưng đã thử ra được tu vi của Càn Cơ lão đạo này vừa bước vào cảnh giới Phản Hư.
Khoảng cách giữa hai cảnh giới Hóa Thần và Phản Hư nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng chẳng nhỏ, chỉ nói đến sức chiến đấu, không có có sự cách biệt về pháp bảo, một người tu đạo vừa vào cảnh giới Phản Hư, có thể đồng thời đối phó với 3 đến 4 nhân vật trong cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, đương nhiên không tính đến chuyện đối phương đã bố trí trận pháp trước. Hai bên đấu pháp, không chỉ có sự cao thấp của cảnh giới, lớn mạnh của chân nguyên, còn có cao thấp của pháp bảo, thế trận, đạo pháp nữa, cách vận dụng cũng khác nhau.
Người tu đạo trong thời kỳ Dẫn Khí, mượn nguyên khí của đất trời để tôi luyện thân xác, khiến nó mạnh mẽ không gì sánh được, thời kỳ Hóa Thần người tu đạo ngưng luyện nguyên thần, tiêu trừ nghiệt chướng, ở hậu kỳ chú trọng về hợp nhất giữa nguyên thần và thân xác, thành công thì có thể đột phá cảnh giới Phản Hư, nghịch chuyển thân xác, đạt đến bước bất tử, cũng chính là tiên mà người đời thường gọi. Nói là bất tử, kỳ thật chỉ là tương đối thôi, trong dòng chảy vĩnh hằng của thời gian, không có thứ gì có thể gọi là vĩnh hằng bất diệt được.
Trong kỳ Dẫn Khí nếu người tu đạo không xảy ra sự cố gì, ít ra cũng được thọ từ 100 đến 200 tuổi, còn người tu đạo đến kỳ Hóa Thần thọ cao gấp đôi, huống chi, người tu đạo đến kỳ Hóa Thần chỉ cần đạt đến trung kỳ, ngưng luyện nguyên thần, cho dù thân xác có bị thối nát, vẫn còn hai cách để duy trì nguyên thần, một là binh giải trùng tu, phải có tu sĩ hộ pháp đạo hạnh cao thâm, vì chuyển thế trùng tu nguy hiểm vô cùng, đồng thời ký ức của kiếp trước sẽ bị xóa sạch, cần một tu sĩ đạo hạnh cao thâm để dẫn đường, tu vi của mình sau khi đạt đến một cảnh giới nhất định, dưới sự giúp đỡ của hộ pháp thì có thể lấy lại được toàn bộ ký ức của kiếp trước. Phương pháp này nửa lợi nửa hại, điểm hay của nó là chuyển thế trùng tu có thể tiêu trừ nghiệt chướng, khiến nguyên thần càng ngưng luyện hơn, tu vi của kiếp thứ hai càng dễ dàng hơn.
Điểm yếu của nó là chuyển thế trùng tu này vô cùng phiền phức, trước khi binh giải, phải chuẩn bị đầy đủ, tích lũy công đức thiên tâm, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát, đã từng có những tu sĩ trước lúc binh giáp trùng tu, không tích lũy đủ công đức thiên tâm, nên khi chuyển thế không được làm người, mà hóa thành súc sinh, cũng có người hóa thành cỏ cây, hoàn toàn không có trí lực, vô cùng thê thảm.
Còn một cách khác, chính là Đoạt Xác chi thuật của ma đạo, người trong ma đạo, nghịch thiên hành sự, đừng nói đến chuyện tích lũy công đức thiên tâm, e là mỗi việc làm đều là tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất, đương nhiên là không thể dùng cách chuyển thế trùng tu, khi thân xác bị hư hại, liền dùng sức mạnh đoạt lấy thân xác của người khác, chuyển gởi nguyên thần, phương pháp này dễ làm và thực dụng, đồng thời cũng dễ dàng thành công, nhưng cũng rất tệ hại, không thể sử dụng thường xuyên, mỗi lần sử dụng, nguyên thần sẽ bị mài mòn phần nào, cho đến khi bị mai một dần, không tồn tại nữa. Trong cái mỹ mãn có cái khiếm khuyết, thể sự có sự lưỡng toàn, thiên đạo cũng vậy.
Một khi đã đạt đến cảnh giới Phản Hư, thân xác và nguyên thần hợp nhất, cơ thể sẽ đứng giữa thực chất và hư vô, hai cái này bổ sung hỗ trợ cho nhau, tuổi thọ đương nhiêu tăng cao, tuy không thể gọi là vĩnh hằng bất diệt, nhưng tuổi thọ cũng đã tăng gấp mấy trăm ngàn lần so với Hóa Thần kỳ. Có thể nói là, chỉ cần là đạo nhân đã bước chân vào cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, mới thật sự là người tu đạo. Từ Luyện Thần Phản Hư đến Luyện Hư Hợp Đạo là một quá trình rất dài và khó khăn, bên trong khó khăn trùng trùng, nhiều đại kiếp tiểu kiếp, tam tai cửu nạn, nhân duyên ma chướng, nghiệt duyên mười kiếp, ân ân oán oán trong ngàn năm chuyển thế luân hồi đều phải được giải quyết, có điều gì bất trắc thì thần hình sẽ bị diệt, vì nguyên thần và thân xác hợp nhất, một thịnh thì tất cả đều thịnh, một hại thì tất cả đều hại.
Đạo chi vô thượng, bất luận là tiên hay là phàm, cái họ mưu cầu chẳng qua chỉ là một chữ mà thôi. Từ Cổ chí kim, biết bao nhiêu tiên thánh đại hiền cũng chưa giải được rõ ràng, minh bạch, chuyện đã nói nhiều lần rồi, không cần thiết phải nói thêm nữa.
Một đòn tấn công, Chu Thanh đã thử được công lực của Càn Cơ lão đạo, trong lòng nắm chắc, Chu Thanh hiện giờ đang dùng thân xác để đối kháng, thần niệm tuy mạnh, nhưng lại không tiện để lộ ra, nên không thể có uy lực như Kim Thân Pháp Tướng. Nhưng đôi bên không thù không oán, lúc nãy so tài chỉ vì đôi bên thấy người cùng đạo mà nổi hứng, vẫn có một chút ý hữu hảo. Chu Thanh đương nhiên hiểu, nên không vì thế mà trở mặt. Vì muốn không khí hòa hoãn, Chu Thanh bèn tự giới thiệu tên mình trước, mà lại không biết, không báo tên hiệu thì còn may, vừa báo tên hiệu thì lại rước phiền phức vào thân.
Từ khi Chu Thanh bước ra khoang thuyền, đã bị Càn Cơ lão đạo hấp dẫn, hai người vừa gặp nhau, đã trợn to mắt như mắt bò, Chu Thanh không hề chú ý đến hai người đang đứng trên đóa sen xanh ở bên cạnh.
“Quả nhiên là ngươi, Chu Thanh !” Cô gái mặt đẹp như hoa, ăn mặc thời trang kêu to lên, khiến mọi người đều chú ý. Lúc này Chu Thanh mới chú ý đến cô gái, vừa nhìn, cũng bất giác giật mình, đến cả Liêu Tiểu Tiến đứng ở phía sau sắc mặt cũng trở nên khó coi
/206
|