Phụng Âm trông thấy một thanh liêm đao màu đen nằm trên bàn, khẽ giật mình, vội ngước đầu lên, liền bắt gặp một nam tử tay cầm phần cán của liêm đao, đang lơ lửng giữa không trung.
Cả người y đầy sát khí, làm Phụng Âm không khỏi run rẩy!
Lúc Phụng Âm thấy rõ mặt người kia, hắn không khỏi ngẩn ra!
Bắc Minh!
Y vào bằng cách nào?
Phụng Âm đảo mắt liếc sang đám Minh quỷ vệ trong Đại điện, nhưng không ngờ tất cả đều đã ngã trên mặt đất, chẳng rõ sống chết!
Lòng hắn thầm cảm thấy kinh hãi!
Nơi này chính là Tầng Tám mươi tám của Âm điện, cũng chẳng phải là Tầng Một. Nếu muốn tới được đây, phải đi xuyên qua tám mươi bảy điện còn lại.
Tuy nhiên, hắn chẳng hề nhận được thông báo rằng có người muốn lên điện tám mươi tám tìm mình. Cũng chẳng hiểu được nguyên do vì sao Bắc Minh tiến vào được nơi này. Hơn nữa, y cư nhiên có thể nhẹ nhàng không tiếng động mà giải quyết hết đám Minh quỷ vệ. Có thể thấy được, người này phải sở hữu một năng lực thần thông quảng đại!
Phụng Âm miễn cưỡng trưng lên tươi cười, giả vờ bình tĩnh mà nói: “Bắc Minh đạo hữu, không phải ngươi đã quay trở về Tu Chân giới rồi sao? Cớ gì lại đến Minh Ngục nữa rồi? Phải chăng vẫn còn chuyện chưa làm xong? Nếu có việc gì cần đến sự trợ giúp của ta, ngươi cứ việc mở miệng. Ta có thể làm được, ta nhất định sẽ không từ chối!”
Người trước mặt, thật sự là Bắc Minh sao?
Tuy rằng dung mạo giống Bắc Minh như đúc, nhưng mà hơi thở tà ác cùng khí tức không giận tự uy kia, Bắc Minh mà hắn biết sẽ không thể nào có được.
Bất quá, cái loại sợ hãi này khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc!
Ánh mắt lạnh lẽo của Bắc Minh khẽ liếc!
Một cỗ lực lượng cường đại bỗng nhiên đánh mạnh về phía Phụng Âm!
Phụng Âm khó lòng phòng bị, cả người liền bị đánh bay, nặng nề đụng vào vách tường phía sau Đại điện.
‘Phốc’, Phụng Âm phun ra một búng máu tươi, rồi trượt từ trên vách tường ngồi bệch xuống đất.
Phụng Âm chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt, khó tin mà nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Bắc Minh.
Nếu hắn đoán không sai, năng lực mà Bắc Minh vừa dùng là năng lực ‘uy nhiếp’. Cực giống với uy áp, nhưng mà uy áp chỉ có thể khiến đối phương cảm thấy sợ hãi trên *** thần, phát run, đau đầu hoặc đánh vào Thức Hải của người có đẳng cấp thấp hơn. Tuy nhiên lại không thể như năng lực ‘uy nhiếp’, dưới tình huống không cần nhúc nhích mảy may, cũng có thể trực tiếp công kích người khác, đem người đánh đến trọng thương.
Bất quá, người Thần giới mới sử dụng được năng lực ‘uy nhiếp’ mà!
Phụng Âm chỉ cần nhìn đôi con ngươi chất đầy sát khí trước mắt, liền biết mình chạy trời không khỏi nắng.
Tuy nhiên, vì sao Bắc Minh lại muốn giết hắn?
Những ngày bọn họ ở Minh Ngục, hắn vẫn tiếp đãi chu đáo, dốc hết toàn lực trợ giúp bọn họ. Chỉ trừ việc tìm người giết Âm Tế Thiên ra!
Trong lòng Phụng Âm thất kinh!
Chẳng lẽ Bắc Minh biết?
Phụng Âm cuống quít sử dụng thuấn di, hòng thoát khỏi Tầng Tám mươi tám của Âm điện, chạy về phía Tầng Tám mươi chín!
Lý do hắn làm vậy, là muốn gây rối loạn. Để Điện chủ Tầng tám mươi chín cùng các trưởng lão giúp hắn ngăn cản, chờ Minh Vương tới!
Không ngờ, người vừa biến mất, đã bị đối phương dùng linh lực tạo thành hàng rào mà ngăn cản.
Lập tức, thân hình hắn lại hiện ra.
Phụng Âm hoảng loạn mà nhìn gương mặt rét lạnh của Bắc Minh.
Y vẫn luôn cảm thấy Bắc Minh không phải là Phàm nhân bình thường. Quả nhiên, y thật sự không phải là Phàm nhân bình thường!
Bắc Minh từ trên cao nhìn xuống, xem Phụng Âm cứ như một con kiến. Đáy mắt y không hề gợn sóng, phảng phất người nọ chẳng khác nào khối thi thể. Y khẽ giơ thanh liêm đao màu đen lên, một đoàn ngọn lửa cổ quái màu lam nhạt bay nhanh mà thiêu đốt xung quanh Phụng Âm.
Ngọn lửa màu lam kia không giống như ngọn lửa bình thường, chẳng những khiến Phụng Âm cảm thấy toàn thân bị đốt nóng, mà còn khiến thân thể y bỗng nhiên bành trướng. Không chỉ da thịt, hay gân cốt, mà đến cả lục phủ ngũ tạng đều có một loại cảm giác như sắp sửa bị nứt toát. Y vừa đau vừa trướng, khổ sở ấy làm y chẳng nén nhịn được mà phải lăn lộn ra đất kêu rên.
Một lát sau, ngọn lửa màu lam hóa thành màu lục. Theo sát ấy, thân thể hắn cũng đột nhiên co rụt lại, tựa như bị cái gì đó mạnh mẽ đè nén, cả người sắp sửa biến thành một trang giấy mỏng manh. Ngoại trừ xương cốt bị ép đến phát ra tiếng răng rắc răng rắc, còn có loại cảm giác đan điền sắp sửa bị nghiến vỡ. Hắn thật sống không bằng chết!
“Vương! Thỉnh thủ hạ lưu tình!”
Minh Vương đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, dùng linh lực tạo ra một tấm màn chắn cường đại, đem Phụng Âm bao bọc lại. Bất quá, so với Ám Thần Vương đứng đối diện kia, lá chắn này cùng lắm cũng chỉ duy trì được nửa nén nhang ngắn ngủi.
Phụng Âm buông lỏng toàn thân, té trên mặt đất thoi thóp!
Minh Vương vội quỳ một gối, không dám nhìn thẳng vào con mắt âm trầm gần như đang đóng băng của Bắc Minh, dùng truyền âm nói: “Vương, hiện tại chúng ta đang cần người, mong ngài cho hắn một cơ hội để lập công chuộc tội. Tin chắc Phụng Âm sẽ không để ngài phải thất vọng.”
Phụng Âm cố hết sức mở to hai mắt. Tuy không nghe được bọn họ truyền âm, nhưng nhìn thấy Minh Vương cư nhiên quỳ hành lễ với Bắc Minh, lòng hắn càng khiếp sợ hơn.
Rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào, thế nhưng ngay cả Vương của Minh Ngục còn phải quỳ xuống trước y!
Bắc Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Vương, tùy ý để cho khí tức khiếp người tản mát ra.
Lúc này, đừng nói là Phụng Âm, mà ngay cả Minh Vương cũng chịu không nổi, phải quỳ hai chân trên đất.
“Những ai đã từng gây thương tổn cho Tế Thiên, bổn tọa sẽ bắt hắn phải trả một cái giá thật lớn!” Giọng nói vừa lạnh lẽo vừa uy nghiêm vang lên trong đầu Minh Vương.
Minh Vương không thể ngăn toàn thân ngừng run rẩy: “Vương muốn xử trí Phụng Âm, vậy có thể chờ đến sau khi đoạt lại Yêu giới và Minh Ngục, được không?”
Vạn năm trước, ai mà không biết Ám Thần Vương đem Vương hậu của y đặt lên đầu quả tim để thương yêu. Đừng nói là không dám tổn thương, mà ngay cả nặng lời cũng chẳng nỡ.
Thế cho nên mọi người thường thường nói giỡn, Vương của ba giới: Yêu, Minh, Ma không phải là Ám Thần Vương, mà là Vương hậu của Ám Thần vương!
Lần này Phụng Âm lại cư nhiên sai người ám sát Vương hậu mà Ám Thần Vương thương yêu đến tận trong tâm khảm, sao Ám Thần Vương không mang thù cho được. Không đem đối phương ra tra tấn cho đến chết, tuyệt đối sẽ chẳng bỏ qua.
Bắc Minh phút chốc nheo mắt lại, nhìn Minh Vương đang che chở cho Phụng Âm, chắc là Minh Vương coi trọng thuộc hạ. Hơn nữa, Minh Vương nói đúng, chính sự cũng cần dùng người, hết thảy chờ y đoạt lại tam giới, rồi lại trừng trị đối phương cũng chưa muộn.
Bắc Minh nhàn nhạt liếc ‘cái đống’ nằm im nơi góc tường, Phụng Âm cơ hồ sắp sửa hấp hối. Y khẽ di chuyển thanh liêm đao trong tay, ngọn lửa màu lục xung quanh Phụng Âm tức khắc biến mất chẳng còn bóng dáng.
Minh Vương thầm thở phào một hơi: “Đa tạ Vương!”
Nếu chẳng phải Phụng Âm là một thuộc hạ không tồi, hắn cũng không tự mình ra mặt bảo hộ người này làm gì.
Bắc Minh lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người, biến mất khỏi Điện Tám mươi tám.
Theo Bắc minh rời đi, không khí trong Đại điện nháy mắt không còn âm hàn trầm trọng khiến người khác phải buộc chặt thần kinh nữa.
Minh Vương chợt xoay người, nghiêm khắc chỉ trích: “Ngươi phải biết, ngươi chẳng qua chỉ là Điện chủ Điện Tám mươi tám. Vậy mà cư nhiên cả gan dám mưu sát Vương hậu của Ám Thần vương. Thật là không biết chết sống!”
Cái gì!
Phụng Âm trừng lớn hai mắt nhìn Minh Vương, cơ hồ quên mất đau đớn kịch liệt trên người.
Đừng nói là hắn trọng thương quá nặng cho nên tai bắt đầu xuất hiện ảo giác đi?
Minh Vương vậy mà nói hắn mưu sát Vương hậu của Ám Thần Vương?
Hắn đã làm lúc nào đâu chứ?
Còn có, chẳng phải Ám Thần Vương đã hồn phi phách tán rồi hay sao? Vậy Vương hậu của Ám Thần Vương ở đâu ra?
Phụng Âm suy nghĩ những chuyện đã xảy ra gần đây, đột nhiên, mắt trợn to!
Vương hậu của Ám Thần Vương chẳng lẽ là Tịch Thiên?
Nếu Tịch Thiên là Vương hậu của Ám Thần Vương, như vậy Ám Thần Vương chẳng phải chính là Bắc Minh?
Trời ạ!
Hắn chỉ muốn trả lại ân tình của Hạ Hầu Lân, không nghĩ tới rước về một đống rắc rối thế này.
Nếu biết Bắc Minh chính là Ám Thần Vương, Tịch Thiên chính là Vương hậu của Ám Thần vương. Hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện điện rồ kia. Cũng may là Tịch Thiên không có bị thương tổn gì nghiêm trọng. Chứ bằng không, hậu quả chắc sẽ rất kinh khủng.
Ám Vô tới trễ, nhìn thấy Phụng Âm suy yếu nằm trên đất, lập tức lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng hắn: “Tiểu tử nhà ngươi, coi như mạng lớn! Còn không mau mau tạ ơn Minh Vương!”
Phụng Âm cố hết sức mở miệng: “Tạ ơn Minh Vương đại nhân!
Minh Vương nghĩ Phụng Âm cũng không biết thân phận của Tịch Thiên, vậy nên chẳng trách cứ nhiều, mau chóng xoay người rời khỏi Điện Tám mươi tám.
Phụng Âm dựa vào người mà Ám Vô đứng lên: “Ám Vô đại nhân, ta nhìn thấy Minh Vương đại nhân quỳ xuống trước Bắc Minh. Rốt cuộc thì Bắc Minh là ai?”
“Ngươi nghĩ trong sáu giới này, ngoại trừ Quang Thần Vương và Ám Thần Vương ra, Còn ai có thể khiến cho Minh Vương đại nhân quỳ xuống nữa?”
Ám Vô bỗng ngộ ra, tại sao ngày đó khi gã nhắc tới Ám Thần Vương hồn phi phách tán, Tịch Thiên lại vô duyên vô cớ cảm thấy đau lòng!
Cả người Bắc Minh đều chất đầy sát khí, hiển nhiên y không phải là Quang Thần Vương rồi!
Phụng Âm mỉm cười chua xót: “Ta xem như nhặt về được một cái mạng!”
Ám Vô trấn an nói: “Về sau cố gắng nỗ lực. Tốt nhất là có thể lập công chuộc tội, như vậy ngươi mới chính thức không có việc gì!”
“Ta biết!”
Ám Vô cảnh cáo nói: “Mấy ngày này, ngươi ở lại trong phủ nghỉ ngơi cho thật tốt. Còn về việc nhìn thấy Ám Thần Vương, tuyệt đối không được tiết lộ nửa câu.”
“Vâng!”
——–
Bắc Minh đầy mặt bình tĩnh mà trở lại căn phòng của mình trong Minh Thăng Viện, bắt gặp Bắc Đẩu đứng thủ ngay đầu giường, cả một cử động nhỏ gã cũng không dám.
Bắc Đẩu thấy Bắc Minh trở về, vội cung kính kêu một tiếng: “Chủ tử!”
Bắc Minh mặt không đổi sắc vung tay lên, Bắc Đẩu liền biến mất khỏi phòng, ngay sau đó, người đã bị đưa ra bên ngoài.
Kẻ bị đuổi đi kia, Bắc Đẩu đứng ngẩn người nhìn cái sân quen thuộc. Đối với việc chủ tử đột nhiên trở nên vô cùng cường đại, gã vẫn có chút khó thích ứng.
Trong phòng, Bắc Minh ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn không có độ ấm của Âm Tế Thiên.
Lúc tay y đưa tới giữa trán của thiếu niên, liền mau chóng đem ba hồn bảy vía bị phong ấn trong người mình đưa trả trở về thân thể Âm Tế Thiên, kế đó, nhét viên đan dược lấy được từ Minh Ngục vào miệng hắn.
Chỉ chốc lát sau, ***g ngực của thiếu niên trên giường dần có sự phập phồng, sắc mặt tái nhợt cũng từ từ chuyển sang hồng hào.
Khóe miệng lạnh cứng của Bắc Minh, rốt cuộc cũng hé ra được một tia tươi cười.
Cả người y đầy sát khí, làm Phụng Âm không khỏi run rẩy!
Lúc Phụng Âm thấy rõ mặt người kia, hắn không khỏi ngẩn ra!
Bắc Minh!
Y vào bằng cách nào?
Phụng Âm đảo mắt liếc sang đám Minh quỷ vệ trong Đại điện, nhưng không ngờ tất cả đều đã ngã trên mặt đất, chẳng rõ sống chết!
Lòng hắn thầm cảm thấy kinh hãi!
Nơi này chính là Tầng Tám mươi tám của Âm điện, cũng chẳng phải là Tầng Một. Nếu muốn tới được đây, phải đi xuyên qua tám mươi bảy điện còn lại.
Tuy nhiên, hắn chẳng hề nhận được thông báo rằng có người muốn lên điện tám mươi tám tìm mình. Cũng chẳng hiểu được nguyên do vì sao Bắc Minh tiến vào được nơi này. Hơn nữa, y cư nhiên có thể nhẹ nhàng không tiếng động mà giải quyết hết đám Minh quỷ vệ. Có thể thấy được, người này phải sở hữu một năng lực thần thông quảng đại!
Phụng Âm miễn cưỡng trưng lên tươi cười, giả vờ bình tĩnh mà nói: “Bắc Minh đạo hữu, không phải ngươi đã quay trở về Tu Chân giới rồi sao? Cớ gì lại đến Minh Ngục nữa rồi? Phải chăng vẫn còn chuyện chưa làm xong? Nếu có việc gì cần đến sự trợ giúp của ta, ngươi cứ việc mở miệng. Ta có thể làm được, ta nhất định sẽ không từ chối!”
Người trước mặt, thật sự là Bắc Minh sao?
Tuy rằng dung mạo giống Bắc Minh như đúc, nhưng mà hơi thở tà ác cùng khí tức không giận tự uy kia, Bắc Minh mà hắn biết sẽ không thể nào có được.
Bất quá, cái loại sợ hãi này khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc!
Ánh mắt lạnh lẽo của Bắc Minh khẽ liếc!
Một cỗ lực lượng cường đại bỗng nhiên đánh mạnh về phía Phụng Âm!
Phụng Âm khó lòng phòng bị, cả người liền bị đánh bay, nặng nề đụng vào vách tường phía sau Đại điện.
‘Phốc’, Phụng Âm phun ra một búng máu tươi, rồi trượt từ trên vách tường ngồi bệch xuống đất.
Phụng Âm chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt, khó tin mà nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Bắc Minh.
Nếu hắn đoán không sai, năng lực mà Bắc Minh vừa dùng là năng lực ‘uy nhiếp’. Cực giống với uy áp, nhưng mà uy áp chỉ có thể khiến đối phương cảm thấy sợ hãi trên *** thần, phát run, đau đầu hoặc đánh vào Thức Hải của người có đẳng cấp thấp hơn. Tuy nhiên lại không thể như năng lực ‘uy nhiếp’, dưới tình huống không cần nhúc nhích mảy may, cũng có thể trực tiếp công kích người khác, đem người đánh đến trọng thương.
Bất quá, người Thần giới mới sử dụng được năng lực ‘uy nhiếp’ mà!
Phụng Âm chỉ cần nhìn đôi con ngươi chất đầy sát khí trước mắt, liền biết mình chạy trời không khỏi nắng.
Tuy nhiên, vì sao Bắc Minh lại muốn giết hắn?
Những ngày bọn họ ở Minh Ngục, hắn vẫn tiếp đãi chu đáo, dốc hết toàn lực trợ giúp bọn họ. Chỉ trừ việc tìm người giết Âm Tế Thiên ra!
Trong lòng Phụng Âm thất kinh!
Chẳng lẽ Bắc Minh biết?
Phụng Âm cuống quít sử dụng thuấn di, hòng thoát khỏi Tầng Tám mươi tám của Âm điện, chạy về phía Tầng Tám mươi chín!
Lý do hắn làm vậy, là muốn gây rối loạn. Để Điện chủ Tầng tám mươi chín cùng các trưởng lão giúp hắn ngăn cản, chờ Minh Vương tới!
Không ngờ, người vừa biến mất, đã bị đối phương dùng linh lực tạo thành hàng rào mà ngăn cản.
Lập tức, thân hình hắn lại hiện ra.
Phụng Âm hoảng loạn mà nhìn gương mặt rét lạnh của Bắc Minh.
Y vẫn luôn cảm thấy Bắc Minh không phải là Phàm nhân bình thường. Quả nhiên, y thật sự không phải là Phàm nhân bình thường!
Bắc Minh từ trên cao nhìn xuống, xem Phụng Âm cứ như một con kiến. Đáy mắt y không hề gợn sóng, phảng phất người nọ chẳng khác nào khối thi thể. Y khẽ giơ thanh liêm đao màu đen lên, một đoàn ngọn lửa cổ quái màu lam nhạt bay nhanh mà thiêu đốt xung quanh Phụng Âm.
Ngọn lửa màu lam kia không giống như ngọn lửa bình thường, chẳng những khiến Phụng Âm cảm thấy toàn thân bị đốt nóng, mà còn khiến thân thể y bỗng nhiên bành trướng. Không chỉ da thịt, hay gân cốt, mà đến cả lục phủ ngũ tạng đều có một loại cảm giác như sắp sửa bị nứt toát. Y vừa đau vừa trướng, khổ sở ấy làm y chẳng nén nhịn được mà phải lăn lộn ra đất kêu rên.
Một lát sau, ngọn lửa màu lam hóa thành màu lục. Theo sát ấy, thân thể hắn cũng đột nhiên co rụt lại, tựa như bị cái gì đó mạnh mẽ đè nén, cả người sắp sửa biến thành một trang giấy mỏng manh. Ngoại trừ xương cốt bị ép đến phát ra tiếng răng rắc răng rắc, còn có loại cảm giác đan điền sắp sửa bị nghiến vỡ. Hắn thật sống không bằng chết!
“Vương! Thỉnh thủ hạ lưu tình!”
Minh Vương đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, dùng linh lực tạo ra một tấm màn chắn cường đại, đem Phụng Âm bao bọc lại. Bất quá, so với Ám Thần Vương đứng đối diện kia, lá chắn này cùng lắm cũng chỉ duy trì được nửa nén nhang ngắn ngủi.
Phụng Âm buông lỏng toàn thân, té trên mặt đất thoi thóp!
Minh Vương vội quỳ một gối, không dám nhìn thẳng vào con mắt âm trầm gần như đang đóng băng của Bắc Minh, dùng truyền âm nói: “Vương, hiện tại chúng ta đang cần người, mong ngài cho hắn một cơ hội để lập công chuộc tội. Tin chắc Phụng Âm sẽ không để ngài phải thất vọng.”
Phụng Âm cố hết sức mở to hai mắt. Tuy không nghe được bọn họ truyền âm, nhưng nhìn thấy Minh Vương cư nhiên quỳ hành lễ với Bắc Minh, lòng hắn càng khiếp sợ hơn.
Rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào, thế nhưng ngay cả Vương của Minh Ngục còn phải quỳ xuống trước y!
Bắc Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Vương, tùy ý để cho khí tức khiếp người tản mát ra.
Lúc này, đừng nói là Phụng Âm, mà ngay cả Minh Vương cũng chịu không nổi, phải quỳ hai chân trên đất.
“Những ai đã từng gây thương tổn cho Tế Thiên, bổn tọa sẽ bắt hắn phải trả một cái giá thật lớn!” Giọng nói vừa lạnh lẽo vừa uy nghiêm vang lên trong đầu Minh Vương.
Minh Vương không thể ngăn toàn thân ngừng run rẩy: “Vương muốn xử trí Phụng Âm, vậy có thể chờ đến sau khi đoạt lại Yêu giới và Minh Ngục, được không?”
Vạn năm trước, ai mà không biết Ám Thần Vương đem Vương hậu của y đặt lên đầu quả tim để thương yêu. Đừng nói là không dám tổn thương, mà ngay cả nặng lời cũng chẳng nỡ.
Thế cho nên mọi người thường thường nói giỡn, Vương của ba giới: Yêu, Minh, Ma không phải là Ám Thần Vương, mà là Vương hậu của Ám Thần vương!
Lần này Phụng Âm lại cư nhiên sai người ám sát Vương hậu mà Ám Thần Vương thương yêu đến tận trong tâm khảm, sao Ám Thần Vương không mang thù cho được. Không đem đối phương ra tra tấn cho đến chết, tuyệt đối sẽ chẳng bỏ qua.
Bắc Minh phút chốc nheo mắt lại, nhìn Minh Vương đang che chở cho Phụng Âm, chắc là Minh Vương coi trọng thuộc hạ. Hơn nữa, Minh Vương nói đúng, chính sự cũng cần dùng người, hết thảy chờ y đoạt lại tam giới, rồi lại trừng trị đối phương cũng chưa muộn.
Bắc Minh nhàn nhạt liếc ‘cái đống’ nằm im nơi góc tường, Phụng Âm cơ hồ sắp sửa hấp hối. Y khẽ di chuyển thanh liêm đao trong tay, ngọn lửa màu lục xung quanh Phụng Âm tức khắc biến mất chẳng còn bóng dáng.
Minh Vương thầm thở phào một hơi: “Đa tạ Vương!”
Nếu chẳng phải Phụng Âm là một thuộc hạ không tồi, hắn cũng không tự mình ra mặt bảo hộ người này làm gì.
Bắc Minh lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người, biến mất khỏi Điện Tám mươi tám.
Theo Bắc minh rời đi, không khí trong Đại điện nháy mắt không còn âm hàn trầm trọng khiến người khác phải buộc chặt thần kinh nữa.
Minh Vương chợt xoay người, nghiêm khắc chỉ trích: “Ngươi phải biết, ngươi chẳng qua chỉ là Điện chủ Điện Tám mươi tám. Vậy mà cư nhiên cả gan dám mưu sát Vương hậu của Ám Thần vương. Thật là không biết chết sống!”
Cái gì!
Phụng Âm trừng lớn hai mắt nhìn Minh Vương, cơ hồ quên mất đau đớn kịch liệt trên người.
Đừng nói là hắn trọng thương quá nặng cho nên tai bắt đầu xuất hiện ảo giác đi?
Minh Vương vậy mà nói hắn mưu sát Vương hậu của Ám Thần Vương?
Hắn đã làm lúc nào đâu chứ?
Còn có, chẳng phải Ám Thần Vương đã hồn phi phách tán rồi hay sao? Vậy Vương hậu của Ám Thần Vương ở đâu ra?
Phụng Âm suy nghĩ những chuyện đã xảy ra gần đây, đột nhiên, mắt trợn to!
Vương hậu của Ám Thần Vương chẳng lẽ là Tịch Thiên?
Nếu Tịch Thiên là Vương hậu của Ám Thần Vương, như vậy Ám Thần Vương chẳng phải chính là Bắc Minh?
Trời ạ!
Hắn chỉ muốn trả lại ân tình của Hạ Hầu Lân, không nghĩ tới rước về một đống rắc rối thế này.
Nếu biết Bắc Minh chính là Ám Thần Vương, Tịch Thiên chính là Vương hậu của Ám Thần vương. Hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện điện rồ kia. Cũng may là Tịch Thiên không có bị thương tổn gì nghiêm trọng. Chứ bằng không, hậu quả chắc sẽ rất kinh khủng.
Ám Vô tới trễ, nhìn thấy Phụng Âm suy yếu nằm trên đất, lập tức lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng hắn: “Tiểu tử nhà ngươi, coi như mạng lớn! Còn không mau mau tạ ơn Minh Vương!”
Phụng Âm cố hết sức mở miệng: “Tạ ơn Minh Vương đại nhân!
Minh Vương nghĩ Phụng Âm cũng không biết thân phận của Tịch Thiên, vậy nên chẳng trách cứ nhiều, mau chóng xoay người rời khỏi Điện Tám mươi tám.
Phụng Âm dựa vào người mà Ám Vô đứng lên: “Ám Vô đại nhân, ta nhìn thấy Minh Vương đại nhân quỳ xuống trước Bắc Minh. Rốt cuộc thì Bắc Minh là ai?”
“Ngươi nghĩ trong sáu giới này, ngoại trừ Quang Thần Vương và Ám Thần Vương ra, Còn ai có thể khiến cho Minh Vương đại nhân quỳ xuống nữa?”
Ám Vô bỗng ngộ ra, tại sao ngày đó khi gã nhắc tới Ám Thần Vương hồn phi phách tán, Tịch Thiên lại vô duyên vô cớ cảm thấy đau lòng!
Cả người Bắc Minh đều chất đầy sát khí, hiển nhiên y không phải là Quang Thần Vương rồi!
Phụng Âm mỉm cười chua xót: “Ta xem như nhặt về được một cái mạng!”
Ám Vô trấn an nói: “Về sau cố gắng nỗ lực. Tốt nhất là có thể lập công chuộc tội, như vậy ngươi mới chính thức không có việc gì!”
“Ta biết!”
Ám Vô cảnh cáo nói: “Mấy ngày này, ngươi ở lại trong phủ nghỉ ngơi cho thật tốt. Còn về việc nhìn thấy Ám Thần Vương, tuyệt đối không được tiết lộ nửa câu.”
“Vâng!”
——–
Bắc Minh đầy mặt bình tĩnh mà trở lại căn phòng của mình trong Minh Thăng Viện, bắt gặp Bắc Đẩu đứng thủ ngay đầu giường, cả một cử động nhỏ gã cũng không dám.
Bắc Đẩu thấy Bắc Minh trở về, vội cung kính kêu một tiếng: “Chủ tử!”
Bắc Minh mặt không đổi sắc vung tay lên, Bắc Đẩu liền biến mất khỏi phòng, ngay sau đó, người đã bị đưa ra bên ngoài.
Kẻ bị đuổi đi kia, Bắc Đẩu đứng ngẩn người nhìn cái sân quen thuộc. Đối với việc chủ tử đột nhiên trở nên vô cùng cường đại, gã vẫn có chút khó thích ứng.
Trong phòng, Bắc Minh ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn không có độ ấm của Âm Tế Thiên.
Lúc tay y đưa tới giữa trán của thiếu niên, liền mau chóng đem ba hồn bảy vía bị phong ấn trong người mình đưa trả trở về thân thể Âm Tế Thiên, kế đó, nhét viên đan dược lấy được từ Minh Ngục vào miệng hắn.
Chỉ chốc lát sau, ***g ngực của thiếu niên trên giường dần có sự phập phồng, sắc mặt tái nhợt cũng từ từ chuyển sang hồng hào.
Khóe miệng lạnh cứng của Bắc Minh, rốt cuộc cũng hé ra được một tia tươi cười.
/349
|