Bỗng nhiên một đạo âm thanh cười duyên truyền đến, khiến Lam Chước sửng sốt một chút.
Âm thanh này thật sự quá non nớt, nhưng mà lời nói ra lại hết mức bá đạo.
Không đợi hắn nghĩ nhiều, trên cây cổ thụ cách đó không xa, một thân ảnh nhỏ xinh nhảy xuống, dừng trước mặt mọi người.
Đó là một tiểu cô nương lớn lên phi thường đáng yêu, ước chừng khoảng năm sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, giống như một oa nhi trong trẻo. Không khó để nhìn ra, tiểu nữ hài này lớn lên tất nhiên sẽ là một người tuyệt diễm xuất trần, mỹ nhân hại nước hại dân. Bất quá, chỉ có những người bên cạnh Cố Nhược Vân mới biết được, linh hồn trong cơ thể này chính là một lão yêu quái sống mấy vạn năm!
Từ đâu chạy ra một đứa nhóc?
Lam Chước nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói: Ta không có hứng thú nói chuyện cùng một tiểu hài tử, ngươi lăn qua một bên đi!
Cả đời này của hắn, chán ghét nhất đó là hài tử vô lý ngang ngược! Thật không biết cái dạng phụ mẫu gì mới có thể dạy ra một tiểu hài tử như vậy!
Ánh mắt Chu Tước lạnh đi vài phần, sự tàn nhẫn không tương xứng trên gương mặt phấn nộn đáng yêu, thiếu đi hồn nhiên và hoạt bát của tiểu hài tử.
Vệ Y Y đồng tình nhìn Lam Chước, phải biết rằng, trong số linh thú mà Cố Nhược Vân có được, khó trêu chọc nhất, tính tình táo bạo nhất liền thuộc về tiểu Chu Tước này! Cho dù trêu chọc toàn bộ linh thú, cũng ngàn lần vạn lần không nên chọc tới hắn. Nói cách khác, kết cục tất nhiên rất thê thảm.
Hiện tại, trong lòng Vệ Y Y vì Lam Chước bi ai dùm hắn, chợt yên lặng lui về phía sau vài bước.
Ngươi vừa rồi, kiu bản đại nhân lăn đi?
Chu Tước nở nụ cười.
Tươi cười mang theo thị huyết cùng tàn nhẫn, hướng Lam Chước đi qua.
Hiện giờ Lam Chước bị vẻ ngoài của nàng mê hoặc, cho rằng nàng bất quá chỉ là một hài tử bình thường, cho nên không có đem Chu Tước để vào trong mắt.
Không sai, Lam Chước cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: Ta chính là nói ngươi! Cũng không biết phụ mẫu ngươi là dạng người gì, một chút lễ phép cũng không có! Nếu không vì mặt mũi Cố đại sư, ta thật muốn thay phụ mẫu ngươi dạy dỗ ngươi một chút! Ta không muốn cùng tiểu hài tử nhiều lời vô nghĩa, ngươi lăn qua một bên đi, nếu các ngươi không để ta gặp Cố đại sư, ta sẽ tự đi tìm nàng.
Dứt lời, Lam Chước liền muốn hướng bên trong hậu viên đi tới.
Oanh!
Thời điểm hắn thẳng hướng hậu viện đi qua, một ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, oanh một tiếng nện trước mặt hắn.
Mà hắn, cùng ngọn lửa thình lình rơi xuống kia cách nhau chỉ mấy centimet.
Lam Chước ngây ngẩn cả người, khuôn mặt từ trắng chuyển sang xanh mét, lại từ xanh chuyển sang trắng, cổ họng tự hồ bị ngăn lại, không phát ra được âm thanh gì.
Vừa rồi, nếu hắn đi thêm mấy bước, ngọn lửa từ trên trời rơi xuống kia không phải nện trên mặt đất, mà chính là nện trên đầu hắn!
Nghĩ đến đây, Lam Chước nhìn về phía trước, trên mặt đất bị đào ra một cái hố to, cả người giật mình, xoay người lại, đôi con ngươi hoảng sợ nhìn về phía thân ảnh nhỏ xinh.
Ngươi muốn đi đâu? Chu Tước thưởng thức ngọn lửa trên ngón tay, tủm tỉm cười nhìn Lam Chước, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: Yên tâm, bản đại nhân sẽ không mở miệng ngăn cản ngươi nữa, chẳng qua...ngọn lửa cũng không nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu không cẩn thận một chút, đem ngươi thiêu hồn phi phách tán, vậy làm sao bây giờ.
Ngụ ý thực rõ ràng, nếu ngươi còn dám bước thêm một bước vào bên trong, kế tiếp chờ ngươi sẽ là một trời mưa lửa.
Âm thanh này thật sự quá non nớt, nhưng mà lời nói ra lại hết mức bá đạo.
Không đợi hắn nghĩ nhiều, trên cây cổ thụ cách đó không xa, một thân ảnh nhỏ xinh nhảy xuống, dừng trước mặt mọi người.
Đó là một tiểu cô nương lớn lên phi thường đáng yêu, ước chừng khoảng năm sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, giống như một oa nhi trong trẻo. Không khó để nhìn ra, tiểu nữ hài này lớn lên tất nhiên sẽ là một người tuyệt diễm xuất trần, mỹ nhân hại nước hại dân. Bất quá, chỉ có những người bên cạnh Cố Nhược Vân mới biết được, linh hồn trong cơ thể này chính là một lão yêu quái sống mấy vạn năm!
Từ đâu chạy ra một đứa nhóc?
Lam Chước nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói: Ta không có hứng thú nói chuyện cùng một tiểu hài tử, ngươi lăn qua một bên đi!
Cả đời này của hắn, chán ghét nhất đó là hài tử vô lý ngang ngược! Thật không biết cái dạng phụ mẫu gì mới có thể dạy ra một tiểu hài tử như vậy!
Ánh mắt Chu Tước lạnh đi vài phần, sự tàn nhẫn không tương xứng trên gương mặt phấn nộn đáng yêu, thiếu đi hồn nhiên và hoạt bát của tiểu hài tử.
Vệ Y Y đồng tình nhìn Lam Chước, phải biết rằng, trong số linh thú mà Cố Nhược Vân có được, khó trêu chọc nhất, tính tình táo bạo nhất liền thuộc về tiểu Chu Tước này! Cho dù trêu chọc toàn bộ linh thú, cũng ngàn lần vạn lần không nên chọc tới hắn. Nói cách khác, kết cục tất nhiên rất thê thảm.
Hiện tại, trong lòng Vệ Y Y vì Lam Chước bi ai dùm hắn, chợt yên lặng lui về phía sau vài bước.
Ngươi vừa rồi, kiu bản đại nhân lăn đi?
Chu Tước nở nụ cười.
Tươi cười mang theo thị huyết cùng tàn nhẫn, hướng Lam Chước đi qua.
Hiện giờ Lam Chước bị vẻ ngoài của nàng mê hoặc, cho rằng nàng bất quá chỉ là một hài tử bình thường, cho nên không có đem Chu Tước để vào trong mắt.
Không sai, Lam Chước cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: Ta chính là nói ngươi! Cũng không biết phụ mẫu ngươi là dạng người gì, một chút lễ phép cũng không có! Nếu không vì mặt mũi Cố đại sư, ta thật muốn thay phụ mẫu ngươi dạy dỗ ngươi một chút! Ta không muốn cùng tiểu hài tử nhiều lời vô nghĩa, ngươi lăn qua một bên đi, nếu các ngươi không để ta gặp Cố đại sư, ta sẽ tự đi tìm nàng.
Dứt lời, Lam Chước liền muốn hướng bên trong hậu viên đi tới.
Oanh!
Thời điểm hắn thẳng hướng hậu viện đi qua, một ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, oanh một tiếng nện trước mặt hắn.
Mà hắn, cùng ngọn lửa thình lình rơi xuống kia cách nhau chỉ mấy centimet.
Lam Chước ngây ngẩn cả người, khuôn mặt từ trắng chuyển sang xanh mét, lại từ xanh chuyển sang trắng, cổ họng tự hồ bị ngăn lại, không phát ra được âm thanh gì.
Vừa rồi, nếu hắn đi thêm mấy bước, ngọn lửa từ trên trời rơi xuống kia không phải nện trên mặt đất, mà chính là nện trên đầu hắn!
Nghĩ đến đây, Lam Chước nhìn về phía trước, trên mặt đất bị đào ra một cái hố to, cả người giật mình, xoay người lại, đôi con ngươi hoảng sợ nhìn về phía thân ảnh nhỏ xinh.
Ngươi muốn đi đâu? Chu Tước thưởng thức ngọn lửa trên ngón tay, tủm tỉm cười nhìn Lam Chước, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: Yên tâm, bản đại nhân sẽ không mở miệng ngăn cản ngươi nữa, chẳng qua...ngọn lửa cũng không nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu không cẩn thận một chút, đem ngươi thiêu hồn phi phách tán, vậy làm sao bây giờ.
Ngụ ý thực rõ ràng, nếu ngươi còn dám bước thêm một bước vào bên trong, kế tiếp chờ ngươi sẽ là một trời mưa lửa.
/1836
|