Ôn Ngạn hơi hơi ngẩng đầu, đôi mắt hắn nhìn về hướng Cố Nhược Vân biến mất, ánh mắt không còn ôn nhuận như trước, thay vào đó là một mảnh trầm ổn bình tĩnh.
Ta đã hiểu.
Nhưng là.....
Ôn Ngạn rũ đôi mắt xuống, che đậy ánh sáng trong mắt, âm thanh hắn phảng phất xuyên vào trong linh hồn, truyền vào trong tai Thiên Khải.
Thiên Khải, nếu ta vì báo thù mà không tiếc thủ đoạn, ngươi sẽ luôn trợ giúp ta chứ?
Trong linh hồn yên lặng mấy giây, lúc sau truyền ra một giọng nữ ôn nhu.
Chủ nhân, ngươi là người tốt, là ma cũng tốt, một khắc kia ta đi theo ngươi là cả đời này ta nguyện trung thành, thề sống chết cùng ngươi, không sợ ngươi là ma quỷ trong mắt người đời, nhưng ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn như lúc ban đầu là thiếu niên ôn nhuận như ngọc kia, ta chắc chắn cùng ngươi vượt mọi chông gai, dùng kiếm trong tay chém ra một con đường tươi sáng vì ngươi!
Ôn Ngạn nở nụ cười.
Tươi cười kia tràn đầy ôn nhuận, nhưng mà đáy mắt lại không hòa tan được lạnh lẽo.
Tốt! Hóa thân là ma, không từ thủ đoạn, ta cũng muốn báo thù! Cho dù là.....
Cho dù là lợi dụng người không nên lợi dụng!
Giang lão nhìn đến biến hóa trong mắt Ôn Ngạn đầy cừu hận, đáy lòng dần sinh ra một tia sầu lo.
Cuối cùng, sầu lo kia trong lòng hắn hóa thành một tiếng than nhẹ, mặt cười khổ.
Tiểu tử Ôn Ngạn này từ nhỏ đến lớn đã chịu quá nhiều cực khổ, hắn trưởng thành từ trong tra tấn cùng cừu hận! Thật không biết như vậy là phúc hay vẫn là tai họa?
Đương nhiên Giang lão cũng biết, lời nói của chính mình, tiểu tử này cũng không có nghe thấy.
Có lẽ ta phải tìm thời gian đem chuyện của Ôn Ngạn nói cho Cố nha đầu, không chỉ là vì tốt cho Cố nha đầu, cũng là vì không muốn Ôn Ngạn tiếp tục sống trong cừu hận, như vậy đối với hắn thật sự cũng không có gì tốt.
Có một số người, sẽ vì cừu hận mà trưởng thành thật nhanh.
Nhưng cũng có một số người, lại vì cừu hận mà đánh mất lý trí......
Giang lão cho tới nay đều rất lo lắng, tiểu tử Ôn Ngạn này sẽ trưởng thành như thế nào.
.............
Chủ Thành.
Trên đường phố nhộn nhịp, từng tiếng âm thanh ồn ào truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, vào giờ phút này, Cố Nhược Vân bỗng nhiên dừng bước chân, tầm mắt nàng xuyên thấu qua mọi người dừng trên một người thân thịt mỡ mập mạp.
Giờ phút này, mập mạp đang đứng trước một quầy hàng, lên tiếng chửi ầm, biểu tình phẫn nộ kia làm cho cả người đầy mỡ đều run rẩy, đôi mắt nhỏ hung hăng trừng chủ quán, nước miếng bay tứ tung, thiếu chút nữa bay đầy mặt chủ quán.
Không phải là một miếng vải rách thôi sao, thế nhưng muốn thu hai đồng vàng? Ngươi ***** cướp bóc a~~! Từ trước đến nay chỉ có bổn vương cướp bóc người khác, còn không có người dám cướp bóc bổn vương! Tiểu tử, ngươi ***** là chán sống rồi phải không? Nói, miếng vải rách này rốt cuộc bao nhiêu tiền?
Chủ quản thân thể nhỏ gầy nào chịu được kinh hách như vậy? Đã sớm run rẩy, sắc mặt trắng bệch nói: Một.... Một đồng vàng.
Ở đại lục chỉ sử dụng một loại tiền tệ là đồng vàng, hiện tại chủ quán đã hạ xuống giá thấp nhất, hắn cho rằng có thể đuổi được cái sát thần này, ai biết còn chưa nói xong, mập mạp lại trừng mắt liếc hắn một cái, phịch một tiếng, chân nhấc lên đá quầy hàng
bay xa.
Chủ quán sợ tới mức đứng không vững: Không... không cần tiền, khăn tay này ta đưa cho ngươi... không cần tiền.
Cái gì? Mập mạp phẫn nộ, hai mắt đều có thể phun ra lửa, gắt gao nhìn chằm chằm chủ quán nhỏ gầy, Không cần tiền, lại để bổn vương ở đây nó nửa ngày trời? Không được, hôm nay ngươi phải cấp cho ta một cái công đạo, bằng không bổn vương không đi!
Ta đã hiểu.
Nhưng là.....
Ôn Ngạn rũ đôi mắt xuống, che đậy ánh sáng trong mắt, âm thanh hắn phảng phất xuyên vào trong linh hồn, truyền vào trong tai Thiên Khải.
Thiên Khải, nếu ta vì báo thù mà không tiếc thủ đoạn, ngươi sẽ luôn trợ giúp ta chứ?
Trong linh hồn yên lặng mấy giây, lúc sau truyền ra một giọng nữ ôn nhu.
Chủ nhân, ngươi là người tốt, là ma cũng tốt, một khắc kia ta đi theo ngươi là cả đời này ta nguyện trung thành, thề sống chết cùng ngươi, không sợ ngươi là ma quỷ trong mắt người đời, nhưng ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn như lúc ban đầu là thiếu niên ôn nhuận như ngọc kia, ta chắc chắn cùng ngươi vượt mọi chông gai, dùng kiếm trong tay chém ra một con đường tươi sáng vì ngươi!
Ôn Ngạn nở nụ cười.
Tươi cười kia tràn đầy ôn nhuận, nhưng mà đáy mắt lại không hòa tan được lạnh lẽo.
Tốt! Hóa thân là ma, không từ thủ đoạn, ta cũng muốn báo thù! Cho dù là.....
Cho dù là lợi dụng người không nên lợi dụng!
Giang lão nhìn đến biến hóa trong mắt Ôn Ngạn đầy cừu hận, đáy lòng dần sinh ra một tia sầu lo.
Cuối cùng, sầu lo kia trong lòng hắn hóa thành một tiếng than nhẹ, mặt cười khổ.
Tiểu tử Ôn Ngạn này từ nhỏ đến lớn đã chịu quá nhiều cực khổ, hắn trưởng thành từ trong tra tấn cùng cừu hận! Thật không biết như vậy là phúc hay vẫn là tai họa?
Đương nhiên Giang lão cũng biết, lời nói của chính mình, tiểu tử này cũng không có nghe thấy.
Có lẽ ta phải tìm thời gian đem chuyện của Ôn Ngạn nói cho Cố nha đầu, không chỉ là vì tốt cho Cố nha đầu, cũng là vì không muốn Ôn Ngạn tiếp tục sống trong cừu hận, như vậy đối với hắn thật sự cũng không có gì tốt.
Có một số người, sẽ vì cừu hận mà trưởng thành thật nhanh.
Nhưng cũng có một số người, lại vì cừu hận mà đánh mất lý trí......
Giang lão cho tới nay đều rất lo lắng, tiểu tử Ôn Ngạn này sẽ trưởng thành như thế nào.
.............
Chủ Thành.
Trên đường phố nhộn nhịp, từng tiếng âm thanh ồn ào truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, vào giờ phút này, Cố Nhược Vân bỗng nhiên dừng bước chân, tầm mắt nàng xuyên thấu qua mọi người dừng trên một người thân thịt mỡ mập mạp.
Giờ phút này, mập mạp đang đứng trước một quầy hàng, lên tiếng chửi ầm, biểu tình phẫn nộ kia làm cho cả người đầy mỡ đều run rẩy, đôi mắt nhỏ hung hăng trừng chủ quán, nước miếng bay tứ tung, thiếu chút nữa bay đầy mặt chủ quán.
Không phải là một miếng vải rách thôi sao, thế nhưng muốn thu hai đồng vàng? Ngươi ***** cướp bóc a~~! Từ trước đến nay chỉ có bổn vương cướp bóc người khác, còn không có người dám cướp bóc bổn vương! Tiểu tử, ngươi ***** là chán sống rồi phải không? Nói, miếng vải rách này rốt cuộc bao nhiêu tiền?
Chủ quản thân thể nhỏ gầy nào chịu được kinh hách như vậy? Đã sớm run rẩy, sắc mặt trắng bệch nói: Một.... Một đồng vàng.
Ở đại lục chỉ sử dụng một loại tiền tệ là đồng vàng, hiện tại chủ quán đã hạ xuống giá thấp nhất, hắn cho rằng có thể đuổi được cái sát thần này, ai biết còn chưa nói xong, mập mạp lại trừng mắt liếc hắn một cái, phịch một tiếng, chân nhấc lên đá quầy hàng
bay xa.
Chủ quán sợ tới mức đứng không vững: Không... không cần tiền, khăn tay này ta đưa cho ngươi... không cần tiền.
Cái gì? Mập mạp phẫn nộ, hai mắt đều có thể phun ra lửa, gắt gao nhìn chằm chằm chủ quán nhỏ gầy, Không cần tiền, lại để bổn vương ở đây nó nửa ngày trời? Không được, hôm nay ngươi phải cấp cho ta một cái công đạo, bằng không bổn vương không đi!
/1836
|