Nhưng hắn hối hận thật sự, đã không đem toàn lực ngăn cản đại trưởng lão, nếu không mà nói Lam gia cũng sẽ không đắc tội Hồng Liên lĩnh chủ....
Trong đám người, Mộc Từ Từ lui về sau hai bước, giờ khắc này nàng thấy thập phần may mắn không cùng Lam gia thông đồng làm bậy, mặc dù gia chủ Mộc gia đã đột phá cảnh giới Võ Thánh, cũng không phải là đối thủ kẻ điên Hông Liên lĩnh chủ.
Đi, hiện tại chúng ta trở về Mộc gia, đem việc này bẩm báo gấp gia gia.
Mộc Từ Từ không có bất cứ hành động do dự nào, xoay người dẫn theo người Mộc gia hướng phía ngoài đám người mà đi, cũng không tính toán đi cứu Lam gia thân đã từng là minh hữu...
Đại lục này là cường giả vi tôn, hiện thực lại chính là như thế.
Ngươi nếu có thực lực, tất nhiên sẽ có rất nhiều người kết giao với ngươi, nhưng một khi ngươi rủi ro chính là người đi trà lạnh, không có người sẽ nhớ mối quan hệ trước kia...
Hiện giờ Lam gia, chính là tình huống như vậy!
Vân nhi, Hồng Liên lĩnh chủ không có nhìn đám người chướng mắt, xoay người đi tới bên cạnh Cố Nhược Vân, dung nhan lãnh khốc nhu hòa xuống, đôi con ngươi hàm chứa sủng nịnh, Ta sẽ tìm người xử lý bọn họ! Mà cha con chúng ta cũng đã lâu không có thấy nhau, so với bọn họ ta càng muốn biết tình huống sau khi ngươi đi tới Bắc Tạp lãnh địa.
Cố Nhược Vân cười cười, nàng cũng không có hỏi Hồng Liên lĩnh chủ sẽ xử lý Lam gia như thế nào, nhưng cũng biết kết cục của Lam gia sẽ rất bi thảm!
Được.
Nàng gật gật đầu, nhẹ nhàng cười: Chúng ta đi thôi,, những người này không đáng làm ô uế tay phụ thân, để thủ hạ của người đến nơi sẽ giải quyết.
Ngươi nha đầu này..... Hồng Liên lĩnh chủ cười xoa xoa đầu Cố Nhược Vân, thần sắc cùng cử chỉ sủng nịnh, Ha ha,, một khi đã như vậy, cha con chúng ta phải hảo hảo nói chuyện, tâm sự trên trời dưới đất, nếu Ngọc nhi cũng ở đây thì.....
Không khí, chợt tĩnh lặng xuống.
Tươi cười trên mặt Hồng Liên lĩnh chủ biến mất, có lẽ là nhớ tới thê tử thất lạc đã lâu,, trong mắt xuất hiện một tia đau thương.
Phụ thân, ngươi yên tâm đi, chờ đến lúc ta đột phá Võ Thánh, ta liền đi tới Đệ Nhất thành, lúc đó chúng ta tất nhiên sẽ tìm được mẫu thân! Cố Nhược Vân cầm tay Hồng Liên lĩnh chủ, giọng nói chân thành tha thiết.
Hồng Liên lĩnh chủ cười khổ một tiếng: Ta mong ước một nhà đoàn tụ đã lâu, không biết đến khi nào người một nhà chúng ta mới có thể chân chính gặp nhau.
Một nhà đoàn tụ, hắn đã nhiều năm mộng tưởng.
Đáng tiếc, hắn nỗ lực nhiều năm như vậy, vẫn như cũ không tìm được nữ nhân hắn ngày đêm nhớ nhung....
Cố Nhược Vân không nói thêm gì, trong lòng cũng đã hạ quyết tâm, cần phải đột phá bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó đi Đệ Nhất thành! Nàng có một loại cảm giác, chỉ có tiến vào Đệ Nhất thành, một nhà mới có thể đoàn viên.
............
Bóng đêm yên tĩnh, gió đêm lay động, lá cây ngoài cửa sổ rung động thật nhẹ.
Trên giường, Cố Nhược Vân khẽ nhắm đôi mắt, lại chưa hoàn toàn lâm vào ngủ say, cho nên một tia hơi thở từ ngoài cửa sổ truyền vào phòng, nàng biết rất rõ ràng.
Chỉ là, nàng chưa có bất cứ động tác gì, như cũ khẽ nhắm hai mắt, giống như cái gì đều cũng không biết.
Một bàn tay nhẹ nhàng dừng trên mặt nàng, chậm rãi lướt xuống, vuốt ve cổ nàng, động tác kia rất là mềm nhẹ, giống như nhẹ vỗ về âu yếm vật trân quý.
Tiếp theo, xúc cảm ấm áp từ trên môi truyền lại, mặt mày Cố Nhược Vân vừa động, lại trước sau chưa từng mở mắt, tùy ý nam tử hôn nhẹ môi nàng....
Trong đám người, Mộc Từ Từ lui về sau hai bước, giờ khắc này nàng thấy thập phần may mắn không cùng Lam gia thông đồng làm bậy, mặc dù gia chủ Mộc gia đã đột phá cảnh giới Võ Thánh, cũng không phải là đối thủ kẻ điên Hông Liên lĩnh chủ.
Đi, hiện tại chúng ta trở về Mộc gia, đem việc này bẩm báo gấp gia gia.
Mộc Từ Từ không có bất cứ hành động do dự nào, xoay người dẫn theo người Mộc gia hướng phía ngoài đám người mà đi, cũng không tính toán đi cứu Lam gia thân đã từng là minh hữu...
Đại lục này là cường giả vi tôn, hiện thực lại chính là như thế.
Ngươi nếu có thực lực, tất nhiên sẽ có rất nhiều người kết giao với ngươi, nhưng một khi ngươi rủi ro chính là người đi trà lạnh, không có người sẽ nhớ mối quan hệ trước kia...
Hiện giờ Lam gia, chính là tình huống như vậy!
Vân nhi, Hồng Liên lĩnh chủ không có nhìn đám người chướng mắt, xoay người đi tới bên cạnh Cố Nhược Vân, dung nhan lãnh khốc nhu hòa xuống, đôi con ngươi hàm chứa sủng nịnh, Ta sẽ tìm người xử lý bọn họ! Mà cha con chúng ta cũng đã lâu không có thấy nhau, so với bọn họ ta càng muốn biết tình huống sau khi ngươi đi tới Bắc Tạp lãnh địa.
Cố Nhược Vân cười cười, nàng cũng không có hỏi Hồng Liên lĩnh chủ sẽ xử lý Lam gia như thế nào, nhưng cũng biết kết cục của Lam gia sẽ rất bi thảm!
Được.
Nàng gật gật đầu, nhẹ nhàng cười: Chúng ta đi thôi,, những người này không đáng làm ô uế tay phụ thân, để thủ hạ của người đến nơi sẽ giải quyết.
Ngươi nha đầu này..... Hồng Liên lĩnh chủ cười xoa xoa đầu Cố Nhược Vân, thần sắc cùng cử chỉ sủng nịnh, Ha ha,, một khi đã như vậy, cha con chúng ta phải hảo hảo nói chuyện, tâm sự trên trời dưới đất, nếu Ngọc nhi cũng ở đây thì.....
Không khí, chợt tĩnh lặng xuống.
Tươi cười trên mặt Hồng Liên lĩnh chủ biến mất, có lẽ là nhớ tới thê tử thất lạc đã lâu,, trong mắt xuất hiện một tia đau thương.
Phụ thân, ngươi yên tâm đi, chờ đến lúc ta đột phá Võ Thánh, ta liền đi tới Đệ Nhất thành, lúc đó chúng ta tất nhiên sẽ tìm được mẫu thân! Cố Nhược Vân cầm tay Hồng Liên lĩnh chủ, giọng nói chân thành tha thiết.
Hồng Liên lĩnh chủ cười khổ một tiếng: Ta mong ước một nhà đoàn tụ đã lâu, không biết đến khi nào người một nhà chúng ta mới có thể chân chính gặp nhau.
Một nhà đoàn tụ, hắn đã nhiều năm mộng tưởng.
Đáng tiếc, hắn nỗ lực nhiều năm như vậy, vẫn như cũ không tìm được nữ nhân hắn ngày đêm nhớ nhung....
Cố Nhược Vân không nói thêm gì, trong lòng cũng đã hạ quyết tâm, cần phải đột phá bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó đi Đệ Nhất thành! Nàng có một loại cảm giác, chỉ có tiến vào Đệ Nhất thành, một nhà mới có thể đoàn viên.
............
Bóng đêm yên tĩnh, gió đêm lay động, lá cây ngoài cửa sổ rung động thật nhẹ.
Trên giường, Cố Nhược Vân khẽ nhắm đôi mắt, lại chưa hoàn toàn lâm vào ngủ say, cho nên một tia hơi thở từ ngoài cửa sổ truyền vào phòng, nàng biết rất rõ ràng.
Chỉ là, nàng chưa có bất cứ động tác gì, như cũ khẽ nhắm hai mắt, giống như cái gì đều cũng không biết.
Một bàn tay nhẹ nhàng dừng trên mặt nàng, chậm rãi lướt xuống, vuốt ve cổ nàng, động tác kia rất là mềm nhẹ, giống như nhẹ vỗ về âu yếm vật trân quý.
Tiếp theo, xúc cảm ấm áp từ trên môi truyền lại, mặt mày Cố Nhược Vân vừa động, lại trước sau chưa từng mở mắt, tùy ý nam tử hôn nhẹ môi nàng....
/1836
|