Không!
Không có khả năng!
Ngày hôm qua thời điểm chính mình cùng Dung Nguyệt sư tỷ bàn luận không có những người khác ở đó, nữ nhân này sao có thể biết nội dung thảo luận của các nàng? Có lẽ Cố Nhược Vân cố ý nói dối nàng! Không sai, chính là cố ý.
Tuyết Linh hít sâu một hơi, ngữ khí có chút phẫn nộ nói: Cố cô nương, ngươi là có ý tứ gì? Ta thực sự đã biết sai lầm của mình mới đến nhận sai, ngươi lại ngậm máu phun người như thế? Thế nhưng bôi nhọ ta có mục đích không muốn để người khác biết, ta có thể có mục đích gì?
Trong lời nói của nàng tràn đầy xấu hổ và giận dữ, thật giống như là bị Cố Nhược Vân oan uổng.
Phải không? Cố Nhược Vân đè tay Thiên Bắc Dạ ngăn lại động tác của hắn, trên mặt mang theo một nụ cười nói: Cái kia thật vừa khéo, nhờ ngươi chuyển lời với Dung Nguyệt một tiếng, nói chúng ta không muốn tiếp tục quấy rầy Mị tông, cho nên hôm nay sẽ rời đi.
Cái gì?
Tuyết Linh lập tức ngây ngẩn cả người, hiện giờ nàng đã biết rõ mục đích của Dung Nguyệt sư tỷ, nếu những người này thật sự rời đi, Dạ Nặc nhất định cũng sẽ đi theo bọn họ.
Mà nàng! Quyết không để chuyện này xảy ra!
Cố cô nương, đi hay không đi, không phải ngươi nói là được, Tuyết Linh cười lạnh một tiếng, đem tầm mắt chuyển hướng Thiên Bắc Dạ, ngữ khí nhu hòa lại, Thiên Bắc công tử, ta biết thực lực của ngươi không tồi, nhưng trong núi rừng này có rất nhiều linh thú, có một ít linh thú đã đạt tới Võ Thánh hậu kỳ, ngay cả cảnh giới siêu phàm cũng có một vài con, cho nên ngươi cũng không phải là đối thủ của chúng, bất quá nếu ngươi đi cùng với người Mị tông chúng ta, Mị tông chúng ta có thể bảo hộ ngươi an toàn.
Con ngươi Thiên Bắc Dạ càng thêm âm trầm, ánh mắt hắn nhìn Tuyết Linh như nhìn một người chết.
Nhưng mà Tuyết Linh một chút cũng đều không phát hiện sát khí trên người hắn, như cũ vẫn biểu hiện ra một tươi cười tự cho là rất đẹp.
Xem ra, kết cục của Ngọ Mị Nhi cũng không làm ngươi giác ngộ.
Con ngươi nam nhân dừng trên người Tuyết Linh, sát khí lạnh lẽo xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ, hắn chậm rãi từ trên giường đứng lên, một đầu tóc bạc thật dài rũ xuống càng tuyệt diễm.
Ánh mắt Tuyết Linh không thể rời đi, ngốc lăng nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ, thiếu chút nữa rơi nước miếng, ánh mắt trong một khắc dại ra.
Nam nhân tuyệt mỹ như thế, nếu nàng có được thật tốt!
Chỉ sợ nếu có thể cùng hắn xuân tiêu* một lần, nàng cảm thấy cuộc đời này cũng đủ rồi.
( *xuân tiêu: đêm xuân, đêm hoan ái của nam nữ)
Oanh!
Chỉ thấy một đầu tóc bạc kia của nam tử hơi hơi bay lên, tiếp theo....
Phụt!
Một thanh kiếm sắc bén không biết xuất hiện từ nơi nào, trực tiếp xuyên thấu ngực Tuyết Linh, máu tươi nở rộ, nhiễm đỏ vạt áo nàng.
Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin nhìn Thiên Bắc Dạ, tựa hồ không rõ người nam nhân này vì sao không nói lời nào liền hạ sát thủ với nàng? Càng nghĩ đến lại không hề thương hương tiếc ngọc....
lúc trước ta đã nói qua người Mị tông nếu trêu chọc chúng ta, ta đây cũng không ngại làm cho cả Mị tông biến mất.
Tuyết Linh không nói gì, chỉ dùng con ngươi oán hận nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ.
Tuyết Linh!
Đúng lúc này, một đạo âm thanh từ bên ngoài tiến vào.
Tên đệ tử Mị tông kia vừa xốc lều trại đi vào, liền nhìn thấy một màn trước mắt, sợ hãi tới mức hét lớn, tức khắc toàn bộ người Mị tông đều chạy tới đi vào bên trong lều trại.
Cố bảo tiêu, đã xảy ra chuyện gì?
Thân hình nho nhỏ của Dạ Nặc bị dọa đến run rẩy một chút, ánh mắt khó hiểu nhìn Cố Nhược Vân: Tên kia vì sao lại muốn giết nàng?
Không có khả năng!
Ngày hôm qua thời điểm chính mình cùng Dung Nguyệt sư tỷ bàn luận không có những người khác ở đó, nữ nhân này sao có thể biết nội dung thảo luận của các nàng? Có lẽ Cố Nhược Vân cố ý nói dối nàng! Không sai, chính là cố ý.
Tuyết Linh hít sâu một hơi, ngữ khí có chút phẫn nộ nói: Cố cô nương, ngươi là có ý tứ gì? Ta thực sự đã biết sai lầm của mình mới đến nhận sai, ngươi lại ngậm máu phun người như thế? Thế nhưng bôi nhọ ta có mục đích không muốn để người khác biết, ta có thể có mục đích gì?
Trong lời nói của nàng tràn đầy xấu hổ và giận dữ, thật giống như là bị Cố Nhược Vân oan uổng.
Phải không? Cố Nhược Vân đè tay Thiên Bắc Dạ ngăn lại động tác của hắn, trên mặt mang theo một nụ cười nói: Cái kia thật vừa khéo, nhờ ngươi chuyển lời với Dung Nguyệt một tiếng, nói chúng ta không muốn tiếp tục quấy rầy Mị tông, cho nên hôm nay sẽ rời đi.
Cái gì?
Tuyết Linh lập tức ngây ngẩn cả người, hiện giờ nàng đã biết rõ mục đích của Dung Nguyệt sư tỷ, nếu những người này thật sự rời đi, Dạ Nặc nhất định cũng sẽ đi theo bọn họ.
Mà nàng! Quyết không để chuyện này xảy ra!
Cố cô nương, đi hay không đi, không phải ngươi nói là được, Tuyết Linh cười lạnh một tiếng, đem tầm mắt chuyển hướng Thiên Bắc Dạ, ngữ khí nhu hòa lại, Thiên Bắc công tử, ta biết thực lực của ngươi không tồi, nhưng trong núi rừng này có rất nhiều linh thú, có một ít linh thú đã đạt tới Võ Thánh hậu kỳ, ngay cả cảnh giới siêu phàm cũng có một vài con, cho nên ngươi cũng không phải là đối thủ của chúng, bất quá nếu ngươi đi cùng với người Mị tông chúng ta, Mị tông chúng ta có thể bảo hộ ngươi an toàn.
Con ngươi Thiên Bắc Dạ càng thêm âm trầm, ánh mắt hắn nhìn Tuyết Linh như nhìn một người chết.
Nhưng mà Tuyết Linh một chút cũng đều không phát hiện sát khí trên người hắn, như cũ vẫn biểu hiện ra một tươi cười tự cho là rất đẹp.
Xem ra, kết cục của Ngọ Mị Nhi cũng không làm ngươi giác ngộ.
Con ngươi nam nhân dừng trên người Tuyết Linh, sát khí lạnh lẽo xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ, hắn chậm rãi từ trên giường đứng lên, một đầu tóc bạc thật dài rũ xuống càng tuyệt diễm.
Ánh mắt Tuyết Linh không thể rời đi, ngốc lăng nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ, thiếu chút nữa rơi nước miếng, ánh mắt trong một khắc dại ra.
Nam nhân tuyệt mỹ như thế, nếu nàng có được thật tốt!
Chỉ sợ nếu có thể cùng hắn xuân tiêu* một lần, nàng cảm thấy cuộc đời này cũng đủ rồi.
( *xuân tiêu: đêm xuân, đêm hoan ái của nam nữ)
Oanh!
Chỉ thấy một đầu tóc bạc kia của nam tử hơi hơi bay lên, tiếp theo....
Phụt!
Một thanh kiếm sắc bén không biết xuất hiện từ nơi nào, trực tiếp xuyên thấu ngực Tuyết Linh, máu tươi nở rộ, nhiễm đỏ vạt áo nàng.
Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin nhìn Thiên Bắc Dạ, tựa hồ không rõ người nam nhân này vì sao không nói lời nào liền hạ sát thủ với nàng? Càng nghĩ đến lại không hề thương hương tiếc ngọc....
lúc trước ta đã nói qua người Mị tông nếu trêu chọc chúng ta, ta đây cũng không ngại làm cho cả Mị tông biến mất.
Tuyết Linh không nói gì, chỉ dùng con ngươi oán hận nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ.
Tuyết Linh!
Đúng lúc này, một đạo âm thanh từ bên ngoài tiến vào.
Tên đệ tử Mị tông kia vừa xốc lều trại đi vào, liền nhìn thấy một màn trước mắt, sợ hãi tới mức hét lớn, tức khắc toàn bộ người Mị tông đều chạy tới đi vào bên trong lều trại.
Cố bảo tiêu, đã xảy ra chuyện gì?
Thân hình nho nhỏ của Dạ Nặc bị dọa đến run rẩy một chút, ánh mắt khó hiểu nhìn Cố Nhược Vân: Tên kia vì sao lại muốn giết nàng?
/1836
|