A!
A a a a!
Tiếng hét thê thảm từ trong lồng giam truyền ra, khiến cho toàn bộ núi rừng một trận chấn động, mặc dù linh thú nghe thấy cũng không nhịn được sởn tóc gáy. Chỉ là rất nhanh âm thanh kia biến mất thay vào đó là tiếng gió gào thét.
Một đám nhân loại không tự lượng sức mình, Chu Tước bĩu môi, từ trong không trung hạ xuống, đi đến bên người Cố Nhược Vân nói: Chủ nhân, những người này ta đã giúp
ngươi giải quyết, ngươi không cần lo lắng người Mị tông tìm tới gây phiền toái.
Được.
Thiên Bắc Dạ nâng môi cười, vừa định có động tác, lại vào lúc này bước chân hắn bỗng nhiên ngừng lại, đôi mắt đỏ nhìn về phía không trung không xa, một tia sáng âm trầm từ đáy mắt chợt lóe.
Vân nhi, ta có việc phải rời khỏi ngươi một thời gian.
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía Thiên Bắc Dạ hỏi: Đã có chuyện gì xảy ra.
Thiên Bắc Dạ không trả lời nàng, dùng sức đem nàng kéo lại ôm vào trong ngực, cúi người hướng môi nàng hôn xuống, rồi mới đưa môi đỏ tới tai nàng nhẹ giọng nói: Ta muốn đi làm một chuyện, rất nhanh sẽ trở về, ngươi rời đi nơi này trước sau đó ta sẽ đi tìm ngươi, hiện tại có Tử Tà bên cạnh ngươi, ta rất yên tâm.
Nói xong lời này, Thiên Bắc Dạ buông nữ tử trong ngực ra xoay người muốn rời khỏi nơi này.
Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía sau nâng lên gắt gao kéo tay hắn lại.
Cảm giác được độ ấm bàn tay nữ tử, thân mình nam nhân cứng lại, vẫn như cũ đưa lưng về phía nàng, sợ nhìn nàng nhiều thêm một lần sẽ không rời đi được.
Tiểu Dạ, chú ý an toàn.
Ánh mắt Cố Nhược Vân nhìn chăm chú thân ảnh nam nhân: Trên đường đi Phong Cốc ta sẽ chờ ngươi. Được.
Trong lòng Thiên Bắc Dạ nổi lên gợn sóng, trên dung nhan tuyệt mỹ nâng lên nụ cười: lúc đó chúng ta gặp nhau ở Phong Cốc, còn có....
Hắn tạm dừng một chút, sau đó mới tiếp tục mở miệng nói: Vân nhi, ngươi nhớ rõ tối
hôm qua đã đáp ứng chuyện của ta, ngươi cũng không thể đổi ý, chờ lần sau chúng ta gặp mặt, chúng ta liền thi hành kế hoạch tạo hài tử, có được không?
Cố Nhược Vân còn muốn nói gì đã thấy một đạo hồng quang xẹt phía chân trời, biến mất trước mắt nàng.
Nàng đè xuống lưu luyến trong lòng, xoay người nhìn về Chu Tước phía sau nói: Chu Tước, ngươi vẫn nên trở về Thượng Cổ Thần Tháp, Dạ Nặc, chúng ta đi thôi.
Dạ Nặc gật gật đầu, ánh mắt lập lòe vài cái, trên dung nhan tuấn tú hiện lên tươi cười gian trá.
Tên kia cuối cùng cũng rời khỏi Cố bảo tiêu, rốt cuộc không còn ai có thể ngăn cản mình tiếp cận nàng! Cho nên, hắn muốn trước khi tên kia trở về, đem Cố bảo tiêu cưới vào tay!
...............
Trên núi non, gió nhẹ lay động.
Thiên Bắc Dạ đứng trên đỉnh núi, một đầu tóc bạc, một thân hồng y, trong gió nhẹ phất qua, tựa như người bước ra từ trong tranh. Chỉ là trên người nam nhân tản mát ra hơi thở âm lãnh làm người không rét mà run.
Thiên Bắc Dạ, thật ra ta muốn xem ngươi có thể chạy tới nơi nào!
Mấy đạo thân ảnh từ trong không trung hạ xuống, dừng sau lưng hắn.
Trong những người đó, dẫn đầu là một lục y nữ tử, nữ tử này mi thanh mục tú*, có vài phần tùy hứng, một đôi mắt to sáng ngời hung hăng trừng mắt Thiên Bắc Dạ, phẫn nộ nói: Ngươi giết vị hôn phu của ta, cứ như vậy đi luôn sao? Chúng ta khổ tâm lao lực mới tìm được ngươi, lần này tuyệt đối sẽ không để ngươi chạy đi!
A a a a!
Tiếng hét thê thảm từ trong lồng giam truyền ra, khiến cho toàn bộ núi rừng một trận chấn động, mặc dù linh thú nghe thấy cũng không nhịn được sởn tóc gáy. Chỉ là rất nhanh âm thanh kia biến mất thay vào đó là tiếng gió gào thét.
Một đám nhân loại không tự lượng sức mình, Chu Tước bĩu môi, từ trong không trung hạ xuống, đi đến bên người Cố Nhược Vân nói: Chủ nhân, những người này ta đã giúp
ngươi giải quyết, ngươi không cần lo lắng người Mị tông tìm tới gây phiền toái.
Được.
Thiên Bắc Dạ nâng môi cười, vừa định có động tác, lại vào lúc này bước chân hắn bỗng nhiên ngừng lại, đôi mắt đỏ nhìn về phía không trung không xa, một tia sáng âm trầm từ đáy mắt chợt lóe.
Vân nhi, ta có việc phải rời khỏi ngươi một thời gian.
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía Thiên Bắc Dạ hỏi: Đã có chuyện gì xảy ra.
Thiên Bắc Dạ không trả lời nàng, dùng sức đem nàng kéo lại ôm vào trong ngực, cúi người hướng môi nàng hôn xuống, rồi mới đưa môi đỏ tới tai nàng nhẹ giọng nói: Ta muốn đi làm một chuyện, rất nhanh sẽ trở về, ngươi rời đi nơi này trước sau đó ta sẽ đi tìm ngươi, hiện tại có Tử Tà bên cạnh ngươi, ta rất yên tâm.
Nói xong lời này, Thiên Bắc Dạ buông nữ tử trong ngực ra xoay người muốn rời khỏi nơi này.
Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía sau nâng lên gắt gao kéo tay hắn lại.
Cảm giác được độ ấm bàn tay nữ tử, thân mình nam nhân cứng lại, vẫn như cũ đưa lưng về phía nàng, sợ nhìn nàng nhiều thêm một lần sẽ không rời đi được.
Tiểu Dạ, chú ý an toàn.
Ánh mắt Cố Nhược Vân nhìn chăm chú thân ảnh nam nhân: Trên đường đi Phong Cốc ta sẽ chờ ngươi. Được.
Trong lòng Thiên Bắc Dạ nổi lên gợn sóng, trên dung nhan tuyệt mỹ nâng lên nụ cười: lúc đó chúng ta gặp nhau ở Phong Cốc, còn có....
Hắn tạm dừng một chút, sau đó mới tiếp tục mở miệng nói: Vân nhi, ngươi nhớ rõ tối
hôm qua đã đáp ứng chuyện của ta, ngươi cũng không thể đổi ý, chờ lần sau chúng ta gặp mặt, chúng ta liền thi hành kế hoạch tạo hài tử, có được không?
Cố Nhược Vân còn muốn nói gì đã thấy một đạo hồng quang xẹt phía chân trời, biến mất trước mắt nàng.
Nàng đè xuống lưu luyến trong lòng, xoay người nhìn về Chu Tước phía sau nói: Chu Tước, ngươi vẫn nên trở về Thượng Cổ Thần Tháp, Dạ Nặc, chúng ta đi thôi.
Dạ Nặc gật gật đầu, ánh mắt lập lòe vài cái, trên dung nhan tuấn tú hiện lên tươi cười gian trá.
Tên kia cuối cùng cũng rời khỏi Cố bảo tiêu, rốt cuộc không còn ai có thể ngăn cản mình tiếp cận nàng! Cho nên, hắn muốn trước khi tên kia trở về, đem Cố bảo tiêu cưới vào tay!
...............
Trên núi non, gió nhẹ lay động.
Thiên Bắc Dạ đứng trên đỉnh núi, một đầu tóc bạc, một thân hồng y, trong gió nhẹ phất qua, tựa như người bước ra từ trong tranh. Chỉ là trên người nam nhân tản mát ra hơi thở âm lãnh làm người không rét mà run.
Thiên Bắc Dạ, thật ra ta muốn xem ngươi có thể chạy tới nơi nào!
Mấy đạo thân ảnh từ trong không trung hạ xuống, dừng sau lưng hắn.
Trong những người đó, dẫn đầu là một lục y nữ tử, nữ tử này mi thanh mục tú*, có vài phần tùy hứng, một đôi mắt to sáng ngời hung hăng trừng mắt Thiên Bắc Dạ, phẫn nộ nói: Ngươi giết vị hôn phu của ta, cứ như vậy đi luôn sao? Chúng ta khổ tâm lao lực mới tìm được ngươi, lần này tuyệt đối sẽ không để ngươi chạy đi!
/1836
|