Cố bảo tiêu, sư phụ ngươi có phải sắp thua.
Dạ Nặc lại chớp đôi mắt, tầm mắt nhìn Cố Nhược Vân chuyển dời về phía hai lão nhân trên quảng trường.,
Ở phương diện khí thế, Bạch Trung Thiên liền hơn Vô Ngần đại sư một bậc, hiện giờ xem ra khoảng cách thất bại không không xa.
Cố Nhược Vân không nói thêm cái gì, nàng thật sự không rõ, vì sao sư phụ lại cùng người khác so đấu luyện chế đan dược? Phải biết rằng, lão già này học luyện đan cũng không có bao lâu, căn bản là không có khả năng so sánh với những người này.
Rốt cuộc Bạch Trung Thiên bại trận, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, cả người thiếu chút nữa ngã xuống.
Ngươi thua! con ngươi của Vô Ngần đại sư nhìn Bạch Trung Thiên, nhàn nhạt nói, Dựa theo đánh cuộc của chúng ta, nếu ngươi thua nhất định làm người hầu cho ta! Từ nay về sau nghe theo mệnh lệnh của ta!
Sắc mặt Bạch Trung Thiên hơi đổi, không nói thêm gì, chì là trên khuôn mặt già nua thập phần khó coi.
Đúng lúc này một đạo âm thanh lạnh nhạt từ phía sau hắn vang lên: Vừa rồi sư phụ ta nhường ngươi cho nên hắn mới thua, chuyện đó cũng không tính. Để cho ta thay thế hắn cùng ngươi tỷ thí, ngươi thấy như thế nào?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, thân thể Bạch Trung Thiên cứng lại một chút, như là không dám tin quay đầu, ánh mắt dừng trên dung nhan thanh lãnh của Cố Nhược Vân.
Thần sắc của hắn giật giật, cuối cùng chỉ nói một câu: Nha đầu ngươi thế nào lại tới đây?
Hơn nữa, còn nhìn thấy hắn mất mặt.... Nghĩ đến đây, Bạch Trung Thiên không nhịn được cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài.
Ngươi là người phương nào? Vô Ngần đại sư đem ánh mắt dừng trên người Cố Nhược Vân, hỏi.
Ta là đồ nhi của Bạch Trung Thiên, Cố Nhược Vân hơi hơi mỉm cười, vẫn phong đạm nói, tỷ thí với ngươi căn bản không cần đến sư phụ ta, ta tới là đủ rồi.
Xôn xao!
Đám người chợt oanh động, tất cả mọi người nghị luận sôi nổi, ngữ khí đều là tràn ngập kinh ngạc, còn có ít người mang theo sự khinh bỉ.
Sư phụ thua, đồ đệ liền lên sân khấu, chậc chậc, chẳng lẽ bọn họ cho rằng có thể chiến thắng Vô Ngần đại sư?
Không sai, sư phụ không thể tỷ thí, đồ đệ liền không phải nói, bọn họ vô luận tỷ thí bao nhiêu lần đều định sẵn là thua rồi!
Nha đầu này còn nhỏ tuổi nhưng thật ra lá gan rất lớn, cũng dám khiêu chiến Vô Ngần đại sư, phỏng chừng ta thấy kết cục của nàng cùng lão nhân kia cũng không khác biệt lắm.
Cố Nhược Vân phảng phất như không nghe được những âm thanh trào phúng đó, đem tầm mắt dừng trên mặt Bạch Trung Thiên: Sư phụ, ta sẽ không để ngươi trở thành người hầu của kẻ khác, chẳng qua ngươi có thể nói cho ta đã xảy ra chuyện gì hay không, như thế nào ngươi lại tỷ thí với người khác?
Bạch Trung Thiên cười khổ một tiếng: thời trẻ ta cùng Vô Ngần có nhận thức, chỉ là hắn so với ta ưu tú hơn, thiên phú mạnh hơn ta, cho nên mười mấy năm trước đã sớm tới Đệ Nhất thành, ta cũng không nghĩ tới, hắn đã trở thành một luyện đan sư! Chúng ta đã từng là đối thủ, ta vẫn luôn coi khinh hắn trong lòng, hôm nay bất quá tính toán tỷ thí với hắn, kết quả...ta thua...
Yên tâm đi sư phụ, cho dù ngươi thua ta cũng tìm mặt mũi về cho ngươi, Cố Nhược Vân đi ra phía trước, vỗ vỗ bả vai Bạch Trung Thiên, rồi mới ngẩng đầu nhìn Vô Ngần đại sư phía trước, Không biết ta tới thay thế sư phụ ta tỷ thí,ngươi có ý kiến gì không?
Vô Ngần đại sư hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói ra: hắn không phải đối thủ của ta, ngươi lên sân khấu cũng không có tác dụng gì, nhưng nếu như ngươi đã khăng khăng như thế, ta cũng không thể từ chối ngươi? Nội dung tỷ thí là hai người chúng ta, mỗi người lấy ra một đan phương, nếu ta luyện chế đùng với đan phương hắn đưa ra, mà hắn không thể luyện chế ra đan phương của ta thì là ta thắng, còn ngược lại thì hắn thắng! Nếu là hai người đều luyện chế ngang nhau!
Dạ Nặc lại chớp đôi mắt, tầm mắt nhìn Cố Nhược Vân chuyển dời về phía hai lão nhân trên quảng trường.,
Ở phương diện khí thế, Bạch Trung Thiên liền hơn Vô Ngần đại sư một bậc, hiện giờ xem ra khoảng cách thất bại không không xa.
Cố Nhược Vân không nói thêm cái gì, nàng thật sự không rõ, vì sao sư phụ lại cùng người khác so đấu luyện chế đan dược? Phải biết rằng, lão già này học luyện đan cũng không có bao lâu, căn bản là không có khả năng so sánh với những người này.
Rốt cuộc Bạch Trung Thiên bại trận, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, cả người thiếu chút nữa ngã xuống.
Ngươi thua! con ngươi của Vô Ngần đại sư nhìn Bạch Trung Thiên, nhàn nhạt nói, Dựa theo đánh cuộc của chúng ta, nếu ngươi thua nhất định làm người hầu cho ta! Từ nay về sau nghe theo mệnh lệnh của ta!
Sắc mặt Bạch Trung Thiên hơi đổi, không nói thêm gì, chì là trên khuôn mặt già nua thập phần khó coi.
Đúng lúc này một đạo âm thanh lạnh nhạt từ phía sau hắn vang lên: Vừa rồi sư phụ ta nhường ngươi cho nên hắn mới thua, chuyện đó cũng không tính. Để cho ta thay thế hắn cùng ngươi tỷ thí, ngươi thấy như thế nào?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, thân thể Bạch Trung Thiên cứng lại một chút, như là không dám tin quay đầu, ánh mắt dừng trên dung nhan thanh lãnh của Cố Nhược Vân.
Thần sắc của hắn giật giật, cuối cùng chỉ nói một câu: Nha đầu ngươi thế nào lại tới đây?
Hơn nữa, còn nhìn thấy hắn mất mặt.... Nghĩ đến đây, Bạch Trung Thiên không nhịn được cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài.
Ngươi là người phương nào? Vô Ngần đại sư đem ánh mắt dừng trên người Cố Nhược Vân, hỏi.
Ta là đồ nhi của Bạch Trung Thiên, Cố Nhược Vân hơi hơi mỉm cười, vẫn phong đạm nói, tỷ thí với ngươi căn bản không cần đến sư phụ ta, ta tới là đủ rồi.
Xôn xao!
Đám người chợt oanh động, tất cả mọi người nghị luận sôi nổi, ngữ khí đều là tràn ngập kinh ngạc, còn có ít người mang theo sự khinh bỉ.
Sư phụ thua, đồ đệ liền lên sân khấu, chậc chậc, chẳng lẽ bọn họ cho rằng có thể chiến thắng Vô Ngần đại sư?
Không sai, sư phụ không thể tỷ thí, đồ đệ liền không phải nói, bọn họ vô luận tỷ thí bao nhiêu lần đều định sẵn là thua rồi!
Nha đầu này còn nhỏ tuổi nhưng thật ra lá gan rất lớn, cũng dám khiêu chiến Vô Ngần đại sư, phỏng chừng ta thấy kết cục của nàng cùng lão nhân kia cũng không khác biệt lắm.
Cố Nhược Vân phảng phất như không nghe được những âm thanh trào phúng đó, đem tầm mắt dừng trên mặt Bạch Trung Thiên: Sư phụ, ta sẽ không để ngươi trở thành người hầu của kẻ khác, chẳng qua ngươi có thể nói cho ta đã xảy ra chuyện gì hay không, như thế nào ngươi lại tỷ thí với người khác?
Bạch Trung Thiên cười khổ một tiếng: thời trẻ ta cùng Vô Ngần có nhận thức, chỉ là hắn so với ta ưu tú hơn, thiên phú mạnh hơn ta, cho nên mười mấy năm trước đã sớm tới Đệ Nhất thành, ta cũng không nghĩ tới, hắn đã trở thành một luyện đan sư! Chúng ta đã từng là đối thủ, ta vẫn luôn coi khinh hắn trong lòng, hôm nay bất quá tính toán tỷ thí với hắn, kết quả...ta thua...
Yên tâm đi sư phụ, cho dù ngươi thua ta cũng tìm mặt mũi về cho ngươi, Cố Nhược Vân đi ra phía trước, vỗ vỗ bả vai Bạch Trung Thiên, rồi mới ngẩng đầu nhìn Vô Ngần đại sư phía trước, Không biết ta tới thay thế sư phụ ta tỷ thí,ngươi có ý kiến gì không?
Vô Ngần đại sư hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói ra: hắn không phải đối thủ của ta, ngươi lên sân khấu cũng không có tác dụng gì, nhưng nếu như ngươi đã khăng khăng như thế, ta cũng không thể từ chối ngươi? Nội dung tỷ thí là hai người chúng ta, mỗi người lấy ra một đan phương, nếu ta luyện chế đùng với đan phương hắn đưa ra, mà hắn không thể luyện chế ra đan phương của ta thì là ta thắng, còn ngược lại thì hắn thắng! Nếu là hai người đều luyện chế ngang nhau!
/1836
|