Bên trong Mị Tông, ánh mắt Vận trưởng lão thật sâu nhìn Cố Nhược Vân, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia sáng, chợt nàng thu hồi tầm mắt của mình chuyển hướng nhìn về đông di tích cổ xưa phía trước.....
Đại môn ( cửa chính, lối vào) đống di tích kia đóng chặt, ánh nắng chiếu rọi xuống tản mát ra ánh sáng màu đen bóng, thoạt nhìn cổ xưa mà thần bí.
Chúng ta đi.
Mai trưởng lão trầm giọng ra lệnh, chợt mang theo người Mị Tông hướng đại môn di tích đi đến.
Hiện tại, tất cả mọi người đã vây chung quanh bên cạnh di tích, đánh giá đại môn đóng chặt trước mắt.
Cố Nhược Vân cuối cùng cũng kiềm chế cảm xúc kích động vừa rồi lại, chỉ là nàng cũng không có bất cứ động tác gì, đôi mắt thanh lãnh dừng trên di tích không biết suy nghĩ cái gì...
Oanh!
Bỗng nhiên, mặt đất run rẩy kịch liệt giống như động đất, làm mọi người thần sắc thất kinh.
Sao lại thế này? Phát sinh chuyện gì?
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Thời điểm dưới ánh mắt bất an của mọi người, đại môn đống di tích kia đột nhiên mở ra, phảng phất hoan nghênh bọn họ đã đến.
Nhìn di tích thâm thúy phía trước, trong lòng mọi người đều bất an, cuối cùng vẫn bị tham lam trong lòng chi phối hướng về di tích mà đi.
Từ từ.
Ngay tại lúc Phong Ngọc Thanh cũng muốn tiến lên, Cố Nhược Vân đột nhiên giơ tay ngăn hắn lại.
Hắn sửng sốt một chút, cũng không có do dự mà trực tiếp dừng lại, nhíu chặt mày nhìn về mọi người đi phía trước.
Như thế nào? Mai trưởng lão phát hiện Phong Ngọc Thanh đứng im tại chỗ, cười khẽ mở miệng, Phong thiếu gia, không phải ngươi vì di tích mà đến sao, vì sao lại không cùng chúng ta đi vào? Chẳng lẽ ngươi sợ hãi?
Phong Ngọc Thanh giả bộ giãy giụa, thật cẩn thận nhìn di tích phía trước, âm thanh nói chuyện đều mang theo run rẩy: Cái này.... Thực lực các ngươi so với ta mạnh hơn, ta chỉ là một cái phế vật mà thôi, ta đi theo sau các ngươi là được.
Thần sắc kia của hắn tràn ngập khiếp đảm, làm Mai trưởng lão không nhịn được cười ra tiếng.
Phế vật này, quả nhiên là sợ hãi!
Nghĩ đến đây, Mai trưởng lão không có do dự, dẫn theo đội ngũ Mị Tông hướng vào bên trong di tích.
Oanh!
Mọi người tập trung trước đại môn di tích để đi vào, bỗng một tia lửa màu đen từ trong di tích vọt ra mãnh liệt, phút chốc nhìn thấy ánh lửa màu đen, Mai trưởng lão hét lớn một tiếng: Lui, mau lui lại!
Bá!
Tất cả mọi người đều cảm nhận được một cổ nguy hiểm kia vội vàng muốn hướng phía sau thối lui, nhưng lúc trước một loạt người vội vàng chạy vào căn bản là không tránh được, thời điểm ánh lửa màu đen kia hạ xuống một số người đã biến mất.
Trong đó, bao gồm một vài cường giả cảnh giới Siêu Phàm
Sắc mặt Mai trưởng lão rất là khó coi, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc sợ hãi, vừa rồi nếu không cẩn thận tiếp xúc phải tia lửa màu đen kia, nói không chừng nàng cũng sẽ hôi phi yên diệt ( tan thành tro bụi)!
Di tích này quả thực nguy hiểm! So với bất cứ những di tích nàng đã thăm dò qua đều nguy hiểm hơn.
Như thế nào ngươi biết được nếu không cẩn thận tiến vào sẽ có nguy hiểm? Phong Ngọc Thanh phục hồi tinh thần, âm thanh trầm thấp chỉ đủ cho hai người bọn họ mới nghe thấy.
Cố Nhược Vân nhún nhún vai không cho là đúng cười: Di tích, đã từng là lăng mộ do cường giả lưu lại, khẳng định huyệt mộ còn ở bên trong, lại như thế nào sẽ tự động mở cửa mời các ngươi tiến vào? Cho nên, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đại môn di tích mở ra khẳng định không có chuyện tốt! Hơn nữa, di tích này niên đại đã lâu, cho nên đồ vật được giữ lại cũng không có phát huy hết lực lượng cực lớn, nếu là ở mấy trăm năm trước, phỏng chừng nơi này sẽ không còn lại một người!
Đại môn ( cửa chính, lối vào) đống di tích kia đóng chặt, ánh nắng chiếu rọi xuống tản mát ra ánh sáng màu đen bóng, thoạt nhìn cổ xưa mà thần bí.
Chúng ta đi.
Mai trưởng lão trầm giọng ra lệnh, chợt mang theo người Mị Tông hướng đại môn di tích đi đến.
Hiện tại, tất cả mọi người đã vây chung quanh bên cạnh di tích, đánh giá đại môn đóng chặt trước mắt.
Cố Nhược Vân cuối cùng cũng kiềm chế cảm xúc kích động vừa rồi lại, chỉ là nàng cũng không có bất cứ động tác gì, đôi mắt thanh lãnh dừng trên di tích không biết suy nghĩ cái gì...
Oanh!
Bỗng nhiên, mặt đất run rẩy kịch liệt giống như động đất, làm mọi người thần sắc thất kinh.
Sao lại thế này? Phát sinh chuyện gì?
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Thời điểm dưới ánh mắt bất an của mọi người, đại môn đống di tích kia đột nhiên mở ra, phảng phất hoan nghênh bọn họ đã đến.
Nhìn di tích thâm thúy phía trước, trong lòng mọi người đều bất an, cuối cùng vẫn bị tham lam trong lòng chi phối hướng về di tích mà đi.
Từ từ.
Ngay tại lúc Phong Ngọc Thanh cũng muốn tiến lên, Cố Nhược Vân đột nhiên giơ tay ngăn hắn lại.
Hắn sửng sốt một chút, cũng không có do dự mà trực tiếp dừng lại, nhíu chặt mày nhìn về mọi người đi phía trước.
Như thế nào? Mai trưởng lão phát hiện Phong Ngọc Thanh đứng im tại chỗ, cười khẽ mở miệng, Phong thiếu gia, không phải ngươi vì di tích mà đến sao, vì sao lại không cùng chúng ta đi vào? Chẳng lẽ ngươi sợ hãi?
Phong Ngọc Thanh giả bộ giãy giụa, thật cẩn thận nhìn di tích phía trước, âm thanh nói chuyện đều mang theo run rẩy: Cái này.... Thực lực các ngươi so với ta mạnh hơn, ta chỉ là một cái phế vật mà thôi, ta đi theo sau các ngươi là được.
Thần sắc kia của hắn tràn ngập khiếp đảm, làm Mai trưởng lão không nhịn được cười ra tiếng.
Phế vật này, quả nhiên là sợ hãi!
Nghĩ đến đây, Mai trưởng lão không có do dự, dẫn theo đội ngũ Mị Tông hướng vào bên trong di tích.
Oanh!
Mọi người tập trung trước đại môn di tích để đi vào, bỗng một tia lửa màu đen từ trong di tích vọt ra mãnh liệt, phút chốc nhìn thấy ánh lửa màu đen, Mai trưởng lão hét lớn một tiếng: Lui, mau lui lại!
Bá!
Tất cả mọi người đều cảm nhận được một cổ nguy hiểm kia vội vàng muốn hướng phía sau thối lui, nhưng lúc trước một loạt người vội vàng chạy vào căn bản là không tránh được, thời điểm ánh lửa màu đen kia hạ xuống một số người đã biến mất.
Trong đó, bao gồm một vài cường giả cảnh giới Siêu Phàm
Sắc mặt Mai trưởng lão rất là khó coi, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc sợ hãi, vừa rồi nếu không cẩn thận tiếp xúc phải tia lửa màu đen kia, nói không chừng nàng cũng sẽ hôi phi yên diệt ( tan thành tro bụi)!
Di tích này quả thực nguy hiểm! So với bất cứ những di tích nàng đã thăm dò qua đều nguy hiểm hơn.
Như thế nào ngươi biết được nếu không cẩn thận tiến vào sẽ có nguy hiểm? Phong Ngọc Thanh phục hồi tinh thần, âm thanh trầm thấp chỉ đủ cho hai người bọn họ mới nghe thấy.
Cố Nhược Vân nhún nhún vai không cho là đúng cười: Di tích, đã từng là lăng mộ do cường giả lưu lại, khẳng định huyệt mộ còn ở bên trong, lại như thế nào sẽ tự động mở cửa mời các ngươi tiến vào? Cho nên, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đại môn di tích mở ra khẳng định không có chuyện tốt! Hơn nữa, di tích này niên đại đã lâu, cho nên đồ vật được giữ lại cũng không có phát huy hết lực lượng cực lớn, nếu là ở mấy trăm năm trước, phỏng chừng nơi này sẽ không còn lại một người!
/1836
|