Phụ thân!
Sắc mặt Phong Tiêu Tiêu thay đổi, trong mắt đẹp xuất hiện một tia tàn nhẫn: Chúng ta không thể tiếp tục chờ được, hiện tại nhất định phải bắt giữ Cố Nhược Vân, ta tin nàng còn chưa có đi xa! Vạn nhất nàng chạy thoát, chờ đợi sẽ là tai họa cho toàn bộ Phong Cốc, nữ nhân kia thiên phú quá mức đáng sợ, nếu để nàng trưởng thành, Phong trưởng lão căn bản không làm gì được nàng, cho nên nữ nhi khẩn cầu phụ thân hạ lệnh đuổi giết Cố Nhược Vân, hơn nữa để Phong Ngọc Thanh xuống mồ an nghỉ!
Thình thịch!
Sau khi Phong Tiêu Tiêu nó xong lời này, liền vội vàng quỳ trên mặt đất, khuôn mặt bình tĩnh nói.
Khẩn cầu cốc chủ đuổi giết hung thủ, vì nhị thiếu gia báo thù rửa hận!
Đám người Bạch lão cũng quỳ xuống, khẩn cầu nói.
Đủ rồi! cốc chủ phất phất tay, ngữ khí uy nghiêm vang lên trong phòng, Cho dù đuổi giết nàng, Phong Ngọc Thanh cũng không có khả năng sống lại, một khi đã như vậy, ngựa chết cứ coi như ngựa sống! Ta tạm thời tin tưởng bọn họ một lần, nhưng nếu sau ba ngày nàng còn chưa có xuất hiện, ta đây sẽ làm nàng hiểu rõ đắc tội Phong Cốc kết cục bị thảm như thế nào! mặc dù chân trời góc biển, thiên đường hay địa ngục, ta đều sẽ đuổi giết nàng, không chết không ngừng!
Oanh!
Khí thể trên người cốc chủ cuồn cuộn phát tán, đem cái bàn trước mặt đánh nát, ánh mắt hắn tràn ngập lạnh lẽo,trong âm thanh tràn đầy sát khí.
Phong trưởng lão rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra,hoàn hảo thành công bảo vệ nhị thiếu gia, hiện tại cũng chỉ đợi nàng trở về.....
Sư phụ, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng....
Phong trưởng lão nhẹ nhàng rũ mắt xuống, ở trong lòng âm thầm nói một câu.
Đại tiểu thư!
Bạch lão quay đầu nhìn về phía Phong Tiêu Tiêu, sau khi nhìn thấy sắc mặt nữ tử thập phần khó coi, trong lòng không nhịn được đánh bộp một cái.
Phong Tiêu Tiêu không nói gì, nhẹ nhàng mấp máy môi, ánh mắt mềm nhẹ ban đầu trở nên lạnh lẽo vạn phần, trên dung nhan thanh tú đoan trang cũng không còn nhu mì thay vào đó là đường cong lạnh nhạt....
Hiện tại ánh mắt mọi người đều dừng trên Phong Ngọc Thanh, hiện tại trừ bỏ Bạch lão bên cạnh nàng, ngoài ra cũng không còn ai thấy được biểu tình nàng, tất nhiên sẽ một lần nữ cân nhắc tính cách Phong Tiêu Tiêu một chút...
.........
Ba ngày, thời gian thoáng qua.
Trong phòng luyện đan, Cố Nhược Vân lau chùi mồ hôi trên trán, hiện tại cũng đã qua ba ngày, cũng là thời điểm ta nên đi Bắc Uyển cho Phong Ngọc Thanh ăn cái này, nếu để thêm nữa sợ là ngân châm sẽ mất đi hiệu lực.
Phỏng chừng toàn bộ người Phong Cốc đều không có nghĩ đến, Cố Nhược Vân căn bản là không có rời đi Phong Cốc, mà là trốn ở trong nhà Phong trưởng lão dốc lòng luyện chế Hoàn Hồn đan.
Sau khi thu hồi đan dược, Cố Nhược Vân không có chần chờ liền xoay người hướng bên ngoài đi ra....
Nhưng mà, khoảnh khắc Cố Nhược Vân vừa đi tới Bắc Uyển, liền cảm nhận được một tia dị dạng, làm bước chân nàng hơi hơi cứng lại, cuối cùng vẫn cất bước đi tới...
.............
Bên trong phòng, thời gian ba ngày trôi qua, Phong trưởng lão càng thêm nôn nóng đầy mặt, không ngừng đi qua đi lại, đôi con ngươi thường xuyên lướt nhìn ngoài cửa, biểu hiện thần sắc lo âu.
Phong trưởng lão, ta thấy là nàng sẽ không tới.
Bạch lão cười lạnh một tiếng, trào phúng nói.
Cảm nhận được hơi thở quanh thân cốc chủ càng thêm rét lạnh, lòng Phong trưởng lão càng thêm cấp bách, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng Cố Nhược Vân mau mau trở về. vào ba ngày trước, hắn đã lập lời thề, nếu Cố Nhược Vân không trở lại mà nói, chỉ sợ tính mạng của mình cũng khó giữ được.
Sắc mặt Phong Tiêu Tiêu thay đổi, trong mắt đẹp xuất hiện một tia tàn nhẫn: Chúng ta không thể tiếp tục chờ được, hiện tại nhất định phải bắt giữ Cố Nhược Vân, ta tin nàng còn chưa có đi xa! Vạn nhất nàng chạy thoát, chờ đợi sẽ là tai họa cho toàn bộ Phong Cốc, nữ nhân kia thiên phú quá mức đáng sợ, nếu để nàng trưởng thành, Phong trưởng lão căn bản không làm gì được nàng, cho nên nữ nhi khẩn cầu phụ thân hạ lệnh đuổi giết Cố Nhược Vân, hơn nữa để Phong Ngọc Thanh xuống mồ an nghỉ!
Thình thịch!
Sau khi Phong Tiêu Tiêu nó xong lời này, liền vội vàng quỳ trên mặt đất, khuôn mặt bình tĩnh nói.
Khẩn cầu cốc chủ đuổi giết hung thủ, vì nhị thiếu gia báo thù rửa hận!
Đám người Bạch lão cũng quỳ xuống, khẩn cầu nói.
Đủ rồi! cốc chủ phất phất tay, ngữ khí uy nghiêm vang lên trong phòng, Cho dù đuổi giết nàng, Phong Ngọc Thanh cũng không có khả năng sống lại, một khi đã như vậy, ngựa chết cứ coi như ngựa sống! Ta tạm thời tin tưởng bọn họ một lần, nhưng nếu sau ba ngày nàng còn chưa có xuất hiện, ta đây sẽ làm nàng hiểu rõ đắc tội Phong Cốc kết cục bị thảm như thế nào! mặc dù chân trời góc biển, thiên đường hay địa ngục, ta đều sẽ đuổi giết nàng, không chết không ngừng!
Oanh!
Khí thể trên người cốc chủ cuồn cuộn phát tán, đem cái bàn trước mặt đánh nát, ánh mắt hắn tràn ngập lạnh lẽo,trong âm thanh tràn đầy sát khí.
Phong trưởng lão rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra,hoàn hảo thành công bảo vệ nhị thiếu gia, hiện tại cũng chỉ đợi nàng trở về.....
Sư phụ, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng....
Phong trưởng lão nhẹ nhàng rũ mắt xuống, ở trong lòng âm thầm nói một câu.
Đại tiểu thư!
Bạch lão quay đầu nhìn về phía Phong Tiêu Tiêu, sau khi nhìn thấy sắc mặt nữ tử thập phần khó coi, trong lòng không nhịn được đánh bộp một cái.
Phong Tiêu Tiêu không nói gì, nhẹ nhàng mấp máy môi, ánh mắt mềm nhẹ ban đầu trở nên lạnh lẽo vạn phần, trên dung nhan thanh tú đoan trang cũng không còn nhu mì thay vào đó là đường cong lạnh nhạt....
Hiện tại ánh mắt mọi người đều dừng trên Phong Ngọc Thanh, hiện tại trừ bỏ Bạch lão bên cạnh nàng, ngoài ra cũng không còn ai thấy được biểu tình nàng, tất nhiên sẽ một lần nữ cân nhắc tính cách Phong Tiêu Tiêu một chút...
.........
Ba ngày, thời gian thoáng qua.
Trong phòng luyện đan, Cố Nhược Vân lau chùi mồ hôi trên trán, hiện tại cũng đã qua ba ngày, cũng là thời điểm ta nên đi Bắc Uyển cho Phong Ngọc Thanh ăn cái này, nếu để thêm nữa sợ là ngân châm sẽ mất đi hiệu lực.
Phỏng chừng toàn bộ người Phong Cốc đều không có nghĩ đến, Cố Nhược Vân căn bản là không có rời đi Phong Cốc, mà là trốn ở trong nhà Phong trưởng lão dốc lòng luyện chế Hoàn Hồn đan.
Sau khi thu hồi đan dược, Cố Nhược Vân không có chần chờ liền xoay người hướng bên ngoài đi ra....
Nhưng mà, khoảnh khắc Cố Nhược Vân vừa đi tới Bắc Uyển, liền cảm nhận được một tia dị dạng, làm bước chân nàng hơi hơi cứng lại, cuối cùng vẫn cất bước đi tới...
.............
Bên trong phòng, thời gian ba ngày trôi qua, Phong trưởng lão càng thêm nôn nóng đầy mặt, không ngừng đi qua đi lại, đôi con ngươi thường xuyên lướt nhìn ngoài cửa, biểu hiện thần sắc lo âu.
Phong trưởng lão, ta thấy là nàng sẽ không tới.
Bạch lão cười lạnh một tiếng, trào phúng nói.
Cảm nhận được hơi thở quanh thân cốc chủ càng thêm rét lạnh, lòng Phong trưởng lão càng thêm cấp bách, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng Cố Nhược Vân mau mau trở về. vào ba ngày trước, hắn đã lập lời thề, nếu Cố Nhược Vân không trở lại mà nói, chỉ sợ tính mạng của mình cũng khó giữ được.
/1836
|