Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1245 - Một Nhà Đoàn Tụ, Chỉ Thiếu Sanh Tiêu 11
/1836
|
Như thế nào, thực lực của hai người các ngươi gộp lại cũng chỉ được bấy nhiêu đó?
Đông Phương Ngọc lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, ngữ khí trào phúng nói.
Sắc mặt hai người đều rất khó coi, trong ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn, tiếp theo nhìn nhau, lại lần nữa hướng Đông Phương Ngọc vọt qua.
Thời điểm hai người đến trước mặt Đông Phương Ngọc, bỗng nhiên Đông Phương Ngọc mất tung tích, làm cho bước chân hai người bọn họ khựng lại.
Nghịch Thiên trảm!
Vào lúc bọn họ đang tìm kiếm tung tích Đông Phương Ngọc, một đạo âm thanh lạnh băng bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, làm cho cả người bọn họ chấn động, đón đầu là một đạo lực lượng mạnh mẽ từ trong hư không chém xuống, phịch một tiếng hướng về mặt đất.
Nguyệt Linh chật vật thở phì phò, sắc mặt cực kỳ khó coi, nếu không phải vừa rồi nàng chạy nhanh, sợ là hiện tại đang ở dưới công kích, sinh mạng cũng ném đi.
Mà so với nàng, môn chủ Thiên Môn không có may mắn như vậy, máu tươi từ trên trán hắn chảy xuống, bao trùm toàn bộ dung nhan thập phần dữ tợn.
Cư nhiên không có một đao giết chết? Đông Phương Ngọc nhìn trường kiếm trong tay mình, khẽ thở dài một tiếng, xem ra thực lực của ta không đủ cường đại.
Nghe được lời này, Nguyệt Linh bị chọc tức cho hộc máu.
Gia hỏa này...ở dưới công kích của mình cùng môn chủ Thiên Môn, chẳng những không tổn hao gì, thế nhưng lại đem mon chủ Thiên Môn đánh đầu rơi máu chảy! nhưng lại còn nói ngược, cuối cùng còn cảm thán một câu không có một chiêu giết chết môn chủ Thiên môn?
Như vậy vẫn còn chưa hết giận sao?
Lúc này Nguyệt Linh đã không dám có suy nghĩ lớn lao gì, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Đông Phương Ngọc, bước chân không ngừng lui về phía sau.
Vừa rồi ngươi muốn giết ai, muốn ia quỳ xin ngươi tha mạng? con ngươi Đông Phương Ngọc lạnh băng dừng trên người Nguyệt Linh, chậm rãi từ trong hư không hạ xuống, trường kiếm trong tay tản mát ra ánh sáng lạnh, làm lòng người run sợ, Trượng phu ta không phải loại như ngươi có thể nhìn trộm, nữ nhi ta cũng không người mà ngươi có thể tổn thương! nếu ngươi đánh chủ ý lên bọn họ, ta đây chỉ có thể dùng kiếm trong tay giết ngươi!
Giọng nói nữ tử lạnh băng không có độ ấm, làm trái tim Nguyệt Linh run rẩy không thôi.
Cuối cùng nàng vẫn còn một chút suy nghĩ!
Chỉ cho rằng Đông Phương Ngọc không môn không phái, không có người có thể bảo hộ nàng nhưng lại xem nhẹ thực lực của bản thân.
Đi!
Nguyệt Linh phất phất tay, muốn đem theo người Mị Tông rời khỏi nơi này.
Nhưng mà Đông Phương Ngọc sao có thể cho nàng cơ hội này?
Xôn xao!
Mấy đệ tử Mị Tông kia vừa định có động tác, liền thấy một đạo ánh sáng xẹt qua, nháy mắt yết hầu mọi người đều bị cắt một kiếm, máu tươi từ vết cắt trào ra không có dấu hiệu gì chảy xuống mặt đất.
Ngươi.... Nguyệt Linh run rẩy cả người.
Những đệ tử Mị Tông này đều là nhân vật thiên tài, nàng lại một kiếm đem toàn bộ giết hết!
Muốn chạy? Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, Ngươi cho rằng có thể dễ dàng như vậy?
Đông Phương Ngọc, ngươi muốn làm cái gì? Nguyệt Linh lui về sau mấy bước, lạnh giọng nói, Ngươi đừng quên quy tắc ở Đệ Nhất thành! trong Đệ Nhất thành không có phép chém giết quy mô lớn xuất hiện, bằng không mấy cái gia tộc bảo hộ sẽ không buông tha các ngươi.
Đông Phương Ngọc nhìn Nguyệt Linh, cười lạnh nói: Thì như thế nào? Ta vì phu quân và nữ nhi trút giận, ta thật muốn nhìn mấy gia tộc bảo hộ có thể làm gì ta!
Nàng thân là thánh nữ Ẩn Môn, căn bản không cần kiêng kỵ cái gì gia tộc bảo hộ!
Nếu bọn họ thật sự bức bách nàng, nàng không ngại lấy ra Ẩn Môn, đem cái gì mà gia tộc bảo hộ tiêu diệt hết!
Đông Phương Ngọc lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, ngữ khí trào phúng nói.
Sắc mặt hai người đều rất khó coi, trong ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn, tiếp theo nhìn nhau, lại lần nữa hướng Đông Phương Ngọc vọt qua.
Thời điểm hai người đến trước mặt Đông Phương Ngọc, bỗng nhiên Đông Phương Ngọc mất tung tích, làm cho bước chân hai người bọn họ khựng lại.
Nghịch Thiên trảm!
Vào lúc bọn họ đang tìm kiếm tung tích Đông Phương Ngọc, một đạo âm thanh lạnh băng bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, làm cho cả người bọn họ chấn động, đón đầu là một đạo lực lượng mạnh mẽ từ trong hư không chém xuống, phịch một tiếng hướng về mặt đất.
Nguyệt Linh chật vật thở phì phò, sắc mặt cực kỳ khó coi, nếu không phải vừa rồi nàng chạy nhanh, sợ là hiện tại đang ở dưới công kích, sinh mạng cũng ném đi.
Mà so với nàng, môn chủ Thiên Môn không có may mắn như vậy, máu tươi từ trên trán hắn chảy xuống, bao trùm toàn bộ dung nhan thập phần dữ tợn.
Cư nhiên không có một đao giết chết? Đông Phương Ngọc nhìn trường kiếm trong tay mình, khẽ thở dài một tiếng, xem ra thực lực của ta không đủ cường đại.
Nghe được lời này, Nguyệt Linh bị chọc tức cho hộc máu.
Gia hỏa này...ở dưới công kích của mình cùng môn chủ Thiên Môn, chẳng những không tổn hao gì, thế nhưng lại đem mon chủ Thiên Môn đánh đầu rơi máu chảy! nhưng lại còn nói ngược, cuối cùng còn cảm thán một câu không có một chiêu giết chết môn chủ Thiên môn?
Như vậy vẫn còn chưa hết giận sao?
Lúc này Nguyệt Linh đã không dám có suy nghĩ lớn lao gì, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Đông Phương Ngọc, bước chân không ngừng lui về phía sau.
Vừa rồi ngươi muốn giết ai, muốn ia quỳ xin ngươi tha mạng? con ngươi Đông Phương Ngọc lạnh băng dừng trên người Nguyệt Linh, chậm rãi từ trong hư không hạ xuống, trường kiếm trong tay tản mát ra ánh sáng lạnh, làm lòng người run sợ, Trượng phu ta không phải loại như ngươi có thể nhìn trộm, nữ nhi ta cũng không người mà ngươi có thể tổn thương! nếu ngươi đánh chủ ý lên bọn họ, ta đây chỉ có thể dùng kiếm trong tay giết ngươi!
Giọng nói nữ tử lạnh băng không có độ ấm, làm trái tim Nguyệt Linh run rẩy không thôi.
Cuối cùng nàng vẫn còn một chút suy nghĩ!
Chỉ cho rằng Đông Phương Ngọc không môn không phái, không có người có thể bảo hộ nàng nhưng lại xem nhẹ thực lực của bản thân.
Đi!
Nguyệt Linh phất phất tay, muốn đem theo người Mị Tông rời khỏi nơi này.
Nhưng mà Đông Phương Ngọc sao có thể cho nàng cơ hội này?
Xôn xao!
Mấy đệ tử Mị Tông kia vừa định có động tác, liền thấy một đạo ánh sáng xẹt qua, nháy mắt yết hầu mọi người đều bị cắt một kiếm, máu tươi từ vết cắt trào ra không có dấu hiệu gì chảy xuống mặt đất.
Ngươi.... Nguyệt Linh run rẩy cả người.
Những đệ tử Mị Tông này đều là nhân vật thiên tài, nàng lại một kiếm đem toàn bộ giết hết!
Muốn chạy? Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, Ngươi cho rằng có thể dễ dàng như vậy?
Đông Phương Ngọc, ngươi muốn làm cái gì? Nguyệt Linh lui về sau mấy bước, lạnh giọng nói, Ngươi đừng quên quy tắc ở Đệ Nhất thành! trong Đệ Nhất thành không có phép chém giết quy mô lớn xuất hiện, bằng không mấy cái gia tộc bảo hộ sẽ không buông tha các ngươi.
Đông Phương Ngọc nhìn Nguyệt Linh, cười lạnh nói: Thì như thế nào? Ta vì phu quân và nữ nhi trút giận, ta thật muốn nhìn mấy gia tộc bảo hộ có thể làm gì ta!
Nàng thân là thánh nữ Ẩn Môn, căn bản không cần kiêng kỵ cái gì gia tộc bảo hộ!
Nếu bọn họ thật sự bức bách nàng, nàng không ngại lấy ra Ẩn Môn, đem cái gì mà gia tộc bảo hộ tiêu diệt hết!
/1836
|