Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1249 - Một Nhà Đoàn Tụ, Chỉ Thiếu Sanh Tiêu 15
/1836
|
Nghe được lời này, trong lòng Cố Nhược Vân theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Trong lòng nàng đã có Thiên Bắc Dạ, mà Tử Tà là đồng bạn nàng bảo hộ cả đời này! hiện tại, nàng rất không hy vọng tâm của Tử Tà dừng trên người nàng. Hơn nữa nàng đã suy xét tốt, chờ nàng thành công bước lên đỉnh cao, liền để cho Tử Tà tự do, để hắn đi tìm hạnh phúc thuộc về hắn.
Nhưng mà, động tác thở ra kia của Cố Nhược Vân rơi vào trong mắt Tử Tà, làm lòng hắn đột nhiên đau đớn một chút nhưng lại không dám biểu hiện trên mặt.
Nếu tâm nàng không ở trên người hắn, vì sao hắn phải làm cho lòng nàng có nhiều phiền muộn?
Nếu cảm tình của hắn mang đến cho nàng áp lực, thì hắn tình nguyện đem phần tình cảm này mai táng ở trong lòng suốt đời! Đối với hắn mà nói chỉ cần còn một phân khế ước kia, nàng vĩnh viễn không có khả năng đem hắn đuổi đi.
Như thế....cũng đã đủ rồi!
Tử Tà, Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn dung nhan tuấn mỹ hài hước của nam nhân trước mặt, biểu lộ cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh nói: Ngươi vĩnh viễn là đồng bạn ta muốn bảo hộ, nếu ngươi gặp nguy hiểm, tất nhiên ta cũng sẽ phấn đấu quên mình để cứu ngươi.
Tử Tà nâng môi cười nhạt: Rồi sau đó, ta lấy thân báo đáp cho ngươi, hồi báo ơn cứu giúp?
Tức khắc, sắc mặt Cố Nhược Vân đen xuống.
Gia hỏa này, một ngày không đùa giỡn nàng cả người liền khó chịu hay sao?
Tử Tà!
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.
Nha đầu, ngươi kêu gọi thâm tình như thế sẽ làm ta hiểu lầm. Tử Tà cười càng thêm tà mị, trong con ngươi ẩn chứa ánh sáng làm người xem không rõ.
Cố Nhược Vân hít sâu một hơi, lại lần nữa khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, không hề nhiều lời cùng Tử Tà.
Nói cách khác, sớm muộn gì có một ngày, nàng sẽ bị gia hỏa này làm tức chết!
..............
Hôm sau, nắng sớm mới lên.
Cố Nhược Vân vừa đi ra khách điếm, liền gặp Phong Ngọc Thanh trước mặt đi đến, nàng hơi hơi nhíu mày nói: Chúc mừng ngươi, rốt cuộc đã báo thù được, lại còn trở thành thiếu chủ Phong Cốc, về sau cũng không cần tiếp tục ngụy trang.
Phong Ngọc Thanh cười cười: May là có Cố cô nương hỗ trợ.
đúng rồi, cố Nhược Vân giật mình, Hôm nay ta phải cùng cha mẹ rời đi nơi này, không lâu sau nếu có một nam nhân tên là Thiên Bắc Dạ tới tìm ta, ngươi hãy nói cho hắn ta đi Lâm gia trước, để hắn đến đó tìm ta.
Được, Phong Ngọc Thanh nhẹ nhàng gật đầu, Đồ vật ngươi muốn, ta đã nói qua cùng phụ thân, hắn đã đáp ứng đem tộc Hỏa linh thú giao cho ngươi, còn nữa đây là nơi cư trú của Hỏa linh thú, ngươi trực tiếp đi đến đây là được.
Khi nói lời này, Phong Ngọc Thanh từ trong ngực móc ra một tấm bản đồ, đưa cho Cố Nhược Vân.
Trong lòng nàng đã có Thiên Bắc Dạ, mà Tử Tà là đồng bạn nàng bảo hộ cả đời này! hiện tại, nàng rất không hy vọng tâm của Tử Tà dừng trên người nàng. Hơn nữa nàng đã suy xét tốt, chờ nàng thành công bước lên đỉnh cao, liền để cho Tử Tà tự do, để hắn đi tìm hạnh phúc thuộc về hắn.
Nhưng mà, động tác thở ra kia của Cố Nhược Vân rơi vào trong mắt Tử Tà, làm lòng hắn đột nhiên đau đớn một chút nhưng lại không dám biểu hiện trên mặt.
Nếu tâm nàng không ở trên người hắn, vì sao hắn phải làm cho lòng nàng có nhiều phiền muộn?
Nếu cảm tình của hắn mang đến cho nàng áp lực, thì hắn tình nguyện đem phần tình cảm này mai táng ở trong lòng suốt đời! Đối với hắn mà nói chỉ cần còn một phân khế ước kia, nàng vĩnh viễn không có khả năng đem hắn đuổi đi.
Như thế....cũng đã đủ rồi!
Tử Tà, Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn dung nhan tuấn mỹ hài hước của nam nhân trước mặt, biểu lộ cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh nói: Ngươi vĩnh viễn là đồng bạn ta muốn bảo hộ, nếu ngươi gặp nguy hiểm, tất nhiên ta cũng sẽ phấn đấu quên mình để cứu ngươi.
Tử Tà nâng môi cười nhạt: Rồi sau đó, ta lấy thân báo đáp cho ngươi, hồi báo ơn cứu giúp?
Tức khắc, sắc mặt Cố Nhược Vân đen xuống.
Gia hỏa này, một ngày không đùa giỡn nàng cả người liền khó chịu hay sao?
Tử Tà!
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.
Nha đầu, ngươi kêu gọi thâm tình như thế sẽ làm ta hiểu lầm. Tử Tà cười càng thêm tà mị, trong con ngươi ẩn chứa ánh sáng làm người xem không rõ.
Cố Nhược Vân hít sâu một hơi, lại lần nữa khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, không hề nhiều lời cùng Tử Tà.
Nói cách khác, sớm muộn gì có một ngày, nàng sẽ bị gia hỏa này làm tức chết!
..............
Hôm sau, nắng sớm mới lên.
Cố Nhược Vân vừa đi ra khách điếm, liền gặp Phong Ngọc Thanh trước mặt đi đến, nàng hơi hơi nhíu mày nói: Chúc mừng ngươi, rốt cuộc đã báo thù được, lại còn trở thành thiếu chủ Phong Cốc, về sau cũng không cần tiếp tục ngụy trang.
Phong Ngọc Thanh cười cười: May là có Cố cô nương hỗ trợ.
đúng rồi, cố Nhược Vân giật mình, Hôm nay ta phải cùng cha mẹ rời đi nơi này, không lâu sau nếu có một nam nhân tên là Thiên Bắc Dạ tới tìm ta, ngươi hãy nói cho hắn ta đi Lâm gia trước, để hắn đến đó tìm ta.
Được, Phong Ngọc Thanh nhẹ nhàng gật đầu, Đồ vật ngươi muốn, ta đã nói qua cùng phụ thân, hắn đã đáp ứng đem tộc Hỏa linh thú giao cho ngươi, còn nữa đây là nơi cư trú của Hỏa linh thú, ngươi trực tiếp đi đến đây là được.
Khi nói lời này, Phong Ngọc Thanh từ trong ngực móc ra một tấm bản đồ, đưa cho Cố Nhược Vân.
/1836
|