Vì vậy, trong khoảng thời gian này, gia chủ Mộ Dung thế gia nổi trận lôi đình, tính toán phái cao thủ đi tiêu diệt mấy người kia, vì cháu gái bảo bối của hắn trút giận!
Chuyện này vốn chính là sai lầm của Lâm gia, con ngươi thành chủ nhàn nhạt nhìn mấy người ở đây, uy nghiêm lạnh lùng nói, Nếu không phải Lâm gia phạm vào quá nhiều sai lầm, sao lại có chuyện như thế? đừng tưởng rằng những năm gần đây ta không biết hành động của Lâm gia, bọn họ cho rằng phái đi không phải cường giả Lâm gia thì có thể giấu diếm được tầm mắt của ta!
Cả người Ôn trưởng lão run rẩy một chút, vội vàng cúi đầu.
Phải biết rằng, những năm gần đây, vẫn luôn là hắn dung túng Lâm gia, mới có thể khiến cho Lâm gia to gan lớn mật phái ra cường giả đuổi giết người tục giới.
Sai lầm dĩ vãng, chuyện cũ ta có thể bỏ qua, sau này không cho phép tái phạm sai lầm tương tự, chuyện của Lâm gia, như vậy bỏ qua đi, bất cứ kẻ nào cũng không được dây dưa! thành chủ nhàn nhạt mở miệng, chợt nhìn sắc mặt khó coi của Mộ Dung trưởng lão, Ta biết cháu gái ngươi bị thương, trong lòng ngươi không được sảng khoái, nhưng cho dù khó chịu nhất định phải nhịn xuống, việc này vốn chính là sai lầm của Lâm gia, nếu lan truyền ra ngoài, sẽ có người cho rằng Đệ Nhất thành chúng ta ỷ thế hiếp người!
Nếu không phải những người Ẩn Môn đó không nói cho hắn biết thân phận của Đông Phương Ngọc, hắn cũng không cần phải vì sai lầm của Lâm gia mà cảnh cáo bọn họ! Nếu bọn họ tiếp tục đối phó Hồng Liên lĩnh chủ cùng Đông Phương Ngọc, kế tiếp sợ là sẽ đưa tới lửa giận của Ẩn Môn.
Thực lực Ẩn Môn cường đại như thế, cho dù là phủ thành chủ Đệ Nhất thành cũng phải nhường ba phần.
Huống chi, Đông Phương Ngọc vẫn là thánh nữ Ẩn Môn....
Thành chủ, những người Mộ Dung thế gia ta chết không được minh bạch?
Mộ Dung trưởng lão hừ hừ, hiển nhiên đối với quyết định của thành chủ rất bất mãn.
Thành chủ nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn một cái: Mộ Dung Dương, hành động hiện giờ của Mộ Dung thế gia so với bất luận kẻ nào ngươi rõ ràng nhất, bởi vậy ta khuyên ngươi quản tốt cháu gái của ngươi, vạn nhất đắc tội người không nên đắc tội, ta tuyệt đối không che chở ngươi.
Khuôn mặt Mộ Dung Dương rất là khó coi, hắn hừ một tiếng, cũng không phản bác lại lời nói thành chủ, chỉ là trong lòng bị nghẹn lại một ngụm bực tức, như thế nào đều không thể phát tiết.
Hồng Liên lĩnh chủ, Đông Phương Ngọc, còn có nữ nhi bọn họ cùng Thiên Bắc Dạ...
Nghĩ đến mấy cái tên này, trong lòng Mộ Dung Dương thở dài một hơi, hung tợn nói: Ta sẽ không buông tha bọn họ.
Cho dù lời này của hắn là nói ở trong lòng, nhưng mà thành củ vẫn có thể nhìn thấy suy nghĩ từ trên mặt hắn, không nhịn được cười lạnh một tiếng, xem ra thời điểm này chính mình phải tìm cho Mộ Dung thế gia một chút việc để làm, bằng không lão già này không dễ dàng buông tha Đông Phương Ngọc như vậy.
Tất cả trở về đi.
Thành chủ đứng lên, lạnh lùng nhìn mọi người ở đây.
vị trí gia tộc bảo hộ là bổn thành chủ cho các ngươi, các ngươi mới có thể có được! Nếu các ngươi tiếp tục phạm phải sai lầm, cũng là thời điểm thay đổi người cho gia tộc bảo hộ.
Ném xuống một lời như vậy, hắn phất phất ống tay áo, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Mộ Dung Dương hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về Ôn trưởng lão bên cạnh hỏi: Ngươi có thể nhẫn nhịn một ngụm oán khí này?
Con ngươi Ôn trưởng lão lập lòe, hiện lên một đạo ánh sáng sắc bén, đột ngột hắn nở nụ cười, tươi cười kia dày đặc sát khí.
Nhẫn? Ta làm sao có thể nhẫn được? nếu Hồng Liên lĩnh chủ không chết, Ôn gia chúng ta sớm muộn gì cũng táng thân trong tay hắn, cho nên ta nhất định phải giết hắn!
Chuyện này vốn chính là sai lầm của Lâm gia, con ngươi thành chủ nhàn nhạt nhìn mấy người ở đây, uy nghiêm lạnh lùng nói, Nếu không phải Lâm gia phạm vào quá nhiều sai lầm, sao lại có chuyện như thế? đừng tưởng rằng những năm gần đây ta không biết hành động của Lâm gia, bọn họ cho rằng phái đi không phải cường giả Lâm gia thì có thể giấu diếm được tầm mắt của ta!
Cả người Ôn trưởng lão run rẩy một chút, vội vàng cúi đầu.
Phải biết rằng, những năm gần đây, vẫn luôn là hắn dung túng Lâm gia, mới có thể khiến cho Lâm gia to gan lớn mật phái ra cường giả đuổi giết người tục giới.
Sai lầm dĩ vãng, chuyện cũ ta có thể bỏ qua, sau này không cho phép tái phạm sai lầm tương tự, chuyện của Lâm gia, như vậy bỏ qua đi, bất cứ kẻ nào cũng không được dây dưa! thành chủ nhàn nhạt mở miệng, chợt nhìn sắc mặt khó coi của Mộ Dung trưởng lão, Ta biết cháu gái ngươi bị thương, trong lòng ngươi không được sảng khoái, nhưng cho dù khó chịu nhất định phải nhịn xuống, việc này vốn chính là sai lầm của Lâm gia, nếu lan truyền ra ngoài, sẽ có người cho rằng Đệ Nhất thành chúng ta ỷ thế hiếp người!
Nếu không phải những người Ẩn Môn đó không nói cho hắn biết thân phận của Đông Phương Ngọc, hắn cũng không cần phải vì sai lầm của Lâm gia mà cảnh cáo bọn họ! Nếu bọn họ tiếp tục đối phó Hồng Liên lĩnh chủ cùng Đông Phương Ngọc, kế tiếp sợ là sẽ đưa tới lửa giận của Ẩn Môn.
Thực lực Ẩn Môn cường đại như thế, cho dù là phủ thành chủ Đệ Nhất thành cũng phải nhường ba phần.
Huống chi, Đông Phương Ngọc vẫn là thánh nữ Ẩn Môn....
Thành chủ, những người Mộ Dung thế gia ta chết không được minh bạch?
Mộ Dung trưởng lão hừ hừ, hiển nhiên đối với quyết định của thành chủ rất bất mãn.
Thành chủ nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn một cái: Mộ Dung Dương, hành động hiện giờ của Mộ Dung thế gia so với bất luận kẻ nào ngươi rõ ràng nhất, bởi vậy ta khuyên ngươi quản tốt cháu gái của ngươi, vạn nhất đắc tội người không nên đắc tội, ta tuyệt đối không che chở ngươi.
Khuôn mặt Mộ Dung Dương rất là khó coi, hắn hừ một tiếng, cũng không phản bác lại lời nói thành chủ, chỉ là trong lòng bị nghẹn lại một ngụm bực tức, như thế nào đều không thể phát tiết.
Hồng Liên lĩnh chủ, Đông Phương Ngọc, còn có nữ nhi bọn họ cùng Thiên Bắc Dạ...
Nghĩ đến mấy cái tên này, trong lòng Mộ Dung Dương thở dài một hơi, hung tợn nói: Ta sẽ không buông tha bọn họ.
Cho dù lời này của hắn là nói ở trong lòng, nhưng mà thành củ vẫn có thể nhìn thấy suy nghĩ từ trên mặt hắn, không nhịn được cười lạnh một tiếng, xem ra thời điểm này chính mình phải tìm cho Mộ Dung thế gia một chút việc để làm, bằng không lão già này không dễ dàng buông tha Đông Phương Ngọc như vậy.
Tất cả trở về đi.
Thành chủ đứng lên, lạnh lùng nhìn mọi người ở đây.
vị trí gia tộc bảo hộ là bổn thành chủ cho các ngươi, các ngươi mới có thể có được! Nếu các ngươi tiếp tục phạm phải sai lầm, cũng là thời điểm thay đổi người cho gia tộc bảo hộ.
Ném xuống một lời như vậy, hắn phất phất ống tay áo, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Mộ Dung Dương hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về Ôn trưởng lão bên cạnh hỏi: Ngươi có thể nhẫn nhịn một ngụm oán khí này?
Con ngươi Ôn trưởng lão lập lòe, hiện lên một đạo ánh sáng sắc bén, đột ngột hắn nở nụ cười, tươi cười kia dày đặc sát khí.
Nhẫn? Ta làm sao có thể nhẫn được? nếu Hồng Liên lĩnh chủ không chết, Ôn gia chúng ta sớm muộn gì cũng táng thân trong tay hắn, cho nên ta nhất định phải giết hắn!
/1836
|