Cố Nhược Vân giật mình, cuối cùng Thiên Bắc Dạ đã nghĩ thông suốt?
Không muốn mọi chuyện đều tự mình gánh vác? mà là cùng nàng cùng nhau đối mắt?
Bất quá, mặc kệ như thế nào, đây đều là một chuyện tốt, không phải sao?
Tiểu Dạ, Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn thẳng khuôn mặt Thiên Bắc Dạ, nghiêm túc nói, Ta chưa từng nghĩ chỉ là nữ nhân ở sau lưng ngươi, ta cũng chưa bao giờ nguyện ý chuyện gì cũng dựa vào ngươi! ta muốn chính là sóng vai cùng nhau mà đi, cùng chung núi sông! Bởi vậy, mặc kệ sắp tới ngươi gặp phải nguy hiểm gì, ta đều không muốn ngươi vì bảo vệ ta mà lựa chọn chịu đựng một mình! Ngươi là vị hôn phu của ta, chúng ta phải cùng nhau đối mặt nguy cơ! Hơn nữa, ngươi phải để ta biết sau lưng chúng ta có nguy hiểm lớn như thế nào, ta mới có thể trưởng thành càng nhanh.
Thiên Bắc Dạ duỗi tay đem Cố Nhược Vân kéo vào trong ngực, ngón tay xoa nhẹ một đầu tóc đen của nàng, ôn nhu nói: Ta hiểu được, xin lỗi, Vân nhi, trước kia ta không nên gạt ngươi, cho nên hiện tại ta đã nghĩ thông suốt, sau đó ta sẽ nói cho ngươi tất cả mọi chuyện! Bât quá trước đó, ta đem thế lực trong tay ta cho ngươi! Hơn nữa, cũng là thời điểm nơi đó cần nữ chủ nhân.
Dứt lời, hắn nâng tay ôm eo Cố Nhược Vân, thân hình chợt lóe liền biến mất ngoài sơn động trong Phong Cốc....
............
Bên trong lâu đài cổ xưa đẹp đẽ, một nam tử hồng y tóc bạc trên ngay ngắn trên long ỷ, ánh mắt thị huyết mà lạnh nhạt nhìn về mọi người phía dưới, hắn cầm tay một nữ tử thanh lệ, làm mọi người không nhịn được suy đoán sôi nổi thân phận của nữ tử.
Thuộc hạ tham kiến chủ tử!
Cho dù trong lòng mọi người suy đoán không thôi, lại không dám liếc nhìn hai ngươi kia nhiều thêm một cái, vội vàng cong thân mình cung kính nói.
Tiểu Dạ, khi nào thì ngươi thành lập thế lực này trong Đệ Nhất thành? Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, quay đầu nhìn về Thiên Bắc Dạ bên cạnh, cười như không cười hỏi.
Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, tươi cười kia rất là phong hoa tuyệt đại, tuyệt mỹ động lòng người.
Lần đầu tiên khi ta đi vào Đệ Nhất thành, chỉ là lúc đó không có nói cho ngươi, bởi vì thực lực của bọn họ còn chưa đủ! ta nghĩ chơ sau khi bọn họ cường đại mới nói chuyện này với ngươi, chính là tối hôm qua ngươi nói với ta những lời kia làm ta rất là cảm động, liền quyết định đem ngươi tới nơi này trước.
Thiên Bắc Dạ lúc này tươi cười đầy mặt, ánh mắt ôn nhu chưa từng có, làm mọi người phía dưới nhịn không được trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt của nam tử.
Không muốn mọi chuyện đều tự mình gánh vác? mà là cùng nàng cùng nhau đối mắt?
Bất quá, mặc kệ như thế nào, đây đều là một chuyện tốt, không phải sao?
Tiểu Dạ, Cố Nhược Vân ngẩng đầu, nhìn thẳng khuôn mặt Thiên Bắc Dạ, nghiêm túc nói, Ta chưa từng nghĩ chỉ là nữ nhân ở sau lưng ngươi, ta cũng chưa bao giờ nguyện ý chuyện gì cũng dựa vào ngươi! ta muốn chính là sóng vai cùng nhau mà đi, cùng chung núi sông! Bởi vậy, mặc kệ sắp tới ngươi gặp phải nguy hiểm gì, ta đều không muốn ngươi vì bảo vệ ta mà lựa chọn chịu đựng một mình! Ngươi là vị hôn phu của ta, chúng ta phải cùng nhau đối mặt nguy cơ! Hơn nữa, ngươi phải để ta biết sau lưng chúng ta có nguy hiểm lớn như thế nào, ta mới có thể trưởng thành càng nhanh.
Thiên Bắc Dạ duỗi tay đem Cố Nhược Vân kéo vào trong ngực, ngón tay xoa nhẹ một đầu tóc đen của nàng, ôn nhu nói: Ta hiểu được, xin lỗi, Vân nhi, trước kia ta không nên gạt ngươi, cho nên hiện tại ta đã nghĩ thông suốt, sau đó ta sẽ nói cho ngươi tất cả mọi chuyện! Bât quá trước đó, ta đem thế lực trong tay ta cho ngươi! Hơn nữa, cũng là thời điểm nơi đó cần nữ chủ nhân.
Dứt lời, hắn nâng tay ôm eo Cố Nhược Vân, thân hình chợt lóe liền biến mất ngoài sơn động trong Phong Cốc....
............
Bên trong lâu đài cổ xưa đẹp đẽ, một nam tử hồng y tóc bạc trên ngay ngắn trên long ỷ, ánh mắt thị huyết mà lạnh nhạt nhìn về mọi người phía dưới, hắn cầm tay một nữ tử thanh lệ, làm mọi người không nhịn được suy đoán sôi nổi thân phận của nữ tử.
Thuộc hạ tham kiến chủ tử!
Cho dù trong lòng mọi người suy đoán không thôi, lại không dám liếc nhìn hai ngươi kia nhiều thêm một cái, vội vàng cong thân mình cung kính nói.
Tiểu Dạ, khi nào thì ngươi thành lập thế lực này trong Đệ Nhất thành? Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, quay đầu nhìn về Thiên Bắc Dạ bên cạnh, cười như không cười hỏi.
Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, tươi cười kia rất là phong hoa tuyệt đại, tuyệt mỹ động lòng người.
Lần đầu tiên khi ta đi vào Đệ Nhất thành, chỉ là lúc đó không có nói cho ngươi, bởi vì thực lực của bọn họ còn chưa đủ! ta nghĩ chơ sau khi bọn họ cường đại mới nói chuyện này với ngươi, chính là tối hôm qua ngươi nói với ta những lời kia làm ta rất là cảm động, liền quyết định đem ngươi tới nơi này trước.
Thiên Bắc Dạ lúc này tươi cười đầy mặt, ánh mắt ôn nhu chưa từng có, làm mọi người phía dưới nhịn không được trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt của nam tử.
/1836
|