Mọi người sửng sốt một chút, không biết rốt cuộc Cố Nhược Vân muốn làm cái gì.
Nhưng cũng không đại biểu bọn họ sẽ đình chỉ công kích, ngược lại càng thêm hung mãnh nhằm hướng Cố Nhược Vân.
Oanh!
Một tòa bảo tháp màu tím từ trên trời giáng xuống, ầm ầm hạ xuống, những người đó còn chưa phản ứng kịp liền vừa vặn bị đập, thân thể mọi người đều bị Thượng Cổ Thần Tháp đè bên dưới....
Còn có ai muốn tới thử một lần?
Mặt mày Cố Nhược Vân ngả ngớn, ánh mắt chuyển hướng về phía mọi người.
Toàn bộ cung điện, nháy mắt an tĩnh xuống, lặng ngắt như tờ, yên lặng đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của đối phương.
Tử Vân hung hăng rùng mình một cái, nếu vừa rồi Cố Nhược Vân dùng thần tháp đối phó hắn, chỉ sợ rằng hắn trực tiếp bị ép đến tan xương nát thịt, chết không toàn thây.
Không quan hệ, muốn khiêu chiến có thể tiếp tục lên, vô luận là ai ta đều tiếp nhận. Cố Nhược Vân cong cong khóe môi, cười như không cười nói.
Yên lặng........
Bên trong cung điện, lại yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Những người đó bị Cố Nhược Vân dọa đến nỗi không tự chủ được lui về phía sau hai bước, sợ nàng trực tiếp đem Thượng Cổ Thần Tháp đến trấn áp bọn họ!
Như thế nào? Cố Nhược Vân tươi cười càng sâu, nhìn mọi người ở đây, Không ai muốn khiêu chiến sao? Đến lúc đó đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội này!
Nói xong lời này, tầm mắt nàng lần nữa hướng Tử Ngọc, nhàn nhạt nói: Có phải ngươi muốn chiến đấu với ta thêm một lần nữa không?
không!
Tử Ngọc hung hăng nuốt nước miếng, hiển nhiên bị thủ đoạn của Cố Nhược vân làm cho sợ tới mức không rõ.
Giống như khi chiến đấu, thời điểm thi triển tuyệt chiêu đều sẽ hét lớn một tiếng, để gia tăng uy lực công kích của mình, cũng là nhắc nhở đối phương mình sắp sửa tung chiêu thức. Nhưng nữ nhân này ngược lại, tay trực tiếp nhấc lên, thần tháp liền đè xuống dưới, không cho người khác có cơ hội phản kháng, trực tiếp bị nàng trấn áp.
Ta tiếp nhận cái thể lực này, có người nào ý kiến hay không?
Tầm mắt Cố Nhược Vân lại lần nữa nhìn mọi người xung quanh, lại hỏi thêm một lần nữa.
Không...không có...
Bọn họ nào dám có ý kiến?
Nếu có ý kiến, chẳng phải lần sau bị trấn áp là bọn họ hay sao?
Được, nếu không có ý kiến, từ nay về sau các ngươi là người Ma Tông!
Bàn tay Cố Nhược vân vung lên, liền đem Thượng Cổ Thần Tháp thu lại.
Khoảnh khắc Thượng Cổ Thần Tháp kia được thu lên, mấy người vừa rồi bị ép ở dưới có thể thở dốc, nhưng một trận đè ép kia làm mọi người bị thương không nhẹ, cho dù không có xuất hiện tử vong nhưng có bản đều gãy xương.
Từ đây về sau, ta không còn là chủ tử của các ngươi, Thiên Bắc Dạ chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Nhược vân, đem nàng ôm vào trong ngực, tầm mắt âm trầm đảo qua mọi người trong cung điện, Mà nàng, mới là chủ tử của các ngươi!
Mọi người nhìn nhau, tập thể quỳ xuống, cung kính nói: Tham kiến chủ tử, thuộc hạ vâng lệnh chủ tử phân phó!
Vân nhi, Thiên Bắc Dạ xoa đầu tóc Cố Nhược Vân, trong mắt đều là ý cười, Những người này về sau liền giao cho ngươi! đừng nhìn hiện tại thực lực bọn họ chưa đủ cường đại, nhưng mà thiên phú bọn họ thực không tồi, ta bồi dưỡng bọn họ không được bao lâu, bọn họ liền đột phá tới cảnh giới bây giờ!
Tiểu Dạ.
Nhưng cũng không đại biểu bọn họ sẽ đình chỉ công kích, ngược lại càng thêm hung mãnh nhằm hướng Cố Nhược Vân.
Oanh!
Một tòa bảo tháp màu tím từ trên trời giáng xuống, ầm ầm hạ xuống, những người đó còn chưa phản ứng kịp liền vừa vặn bị đập, thân thể mọi người đều bị Thượng Cổ Thần Tháp đè bên dưới....
Còn có ai muốn tới thử một lần?
Mặt mày Cố Nhược Vân ngả ngớn, ánh mắt chuyển hướng về phía mọi người.
Toàn bộ cung điện, nháy mắt an tĩnh xuống, lặng ngắt như tờ, yên lặng đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của đối phương.
Tử Vân hung hăng rùng mình một cái, nếu vừa rồi Cố Nhược Vân dùng thần tháp đối phó hắn, chỉ sợ rằng hắn trực tiếp bị ép đến tan xương nát thịt, chết không toàn thây.
Không quan hệ, muốn khiêu chiến có thể tiếp tục lên, vô luận là ai ta đều tiếp nhận. Cố Nhược Vân cong cong khóe môi, cười như không cười nói.
Yên lặng........
Bên trong cung điện, lại yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Những người đó bị Cố Nhược Vân dọa đến nỗi không tự chủ được lui về phía sau hai bước, sợ nàng trực tiếp đem Thượng Cổ Thần Tháp đến trấn áp bọn họ!
Như thế nào? Cố Nhược Vân tươi cười càng sâu, nhìn mọi người ở đây, Không ai muốn khiêu chiến sao? Đến lúc đó đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội này!
Nói xong lời này, tầm mắt nàng lần nữa hướng Tử Ngọc, nhàn nhạt nói: Có phải ngươi muốn chiến đấu với ta thêm một lần nữa không?
không!
Tử Ngọc hung hăng nuốt nước miếng, hiển nhiên bị thủ đoạn của Cố Nhược vân làm cho sợ tới mức không rõ.
Giống như khi chiến đấu, thời điểm thi triển tuyệt chiêu đều sẽ hét lớn một tiếng, để gia tăng uy lực công kích của mình, cũng là nhắc nhở đối phương mình sắp sửa tung chiêu thức. Nhưng nữ nhân này ngược lại, tay trực tiếp nhấc lên, thần tháp liền đè xuống dưới, không cho người khác có cơ hội phản kháng, trực tiếp bị nàng trấn áp.
Ta tiếp nhận cái thể lực này, có người nào ý kiến hay không?
Tầm mắt Cố Nhược Vân lại lần nữa nhìn mọi người xung quanh, lại hỏi thêm một lần nữa.
Không...không có...
Bọn họ nào dám có ý kiến?
Nếu có ý kiến, chẳng phải lần sau bị trấn áp là bọn họ hay sao?
Được, nếu không có ý kiến, từ nay về sau các ngươi là người Ma Tông!
Bàn tay Cố Nhược vân vung lên, liền đem Thượng Cổ Thần Tháp thu lại.
Khoảnh khắc Thượng Cổ Thần Tháp kia được thu lên, mấy người vừa rồi bị ép ở dưới có thể thở dốc, nhưng một trận đè ép kia làm mọi người bị thương không nhẹ, cho dù không có xuất hiện tử vong nhưng có bản đều gãy xương.
Từ đây về sau, ta không còn là chủ tử của các ngươi, Thiên Bắc Dạ chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Nhược vân, đem nàng ôm vào trong ngực, tầm mắt âm trầm đảo qua mọi người trong cung điện, Mà nàng, mới là chủ tử của các ngươi!
Mọi người nhìn nhau, tập thể quỳ xuống, cung kính nói: Tham kiến chủ tử, thuộc hạ vâng lệnh chủ tử phân phó!
Vân nhi, Thiên Bắc Dạ xoa đầu tóc Cố Nhược Vân, trong mắt đều là ý cười, Những người này về sau liền giao cho ngươi! đừng nhìn hiện tại thực lực bọn họ chưa đủ cường đại, nhưng mà thiên phú bọn họ thực không tồi, ta bồi dưỡng bọn họ không được bao lâu, bọn họ liền đột phá tới cảnh giới bây giờ!
Tiểu Dạ.
/1836
|