Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười: Chúng là cược một lần, ai giải quyết đối thủ trước!
Đừng nhìn số lượng địch nhân đối mặt Cố Nhược Vân tương đối nhiều, kỳ thật thực lực của những người đó đa số đều là Chí Tôn sơ kỳ, chỉ có một ít trung kỳ! cùng với Quận Vương đã đột phá đến hậu kỳ căn bản không thể so sánh.
Chỉ là........
Nghe thấy hai người này bị nhiều người vây quanh như vậy còn có thời gian nói chuyện yêu đương, đặc biệt là một câu cuối của Thiên Bắc Dạ, hoàn toàn chọc giận Quận Vương, lông tóc cả người hắn tức đến dựng thẳng, sát khí bao phủ quanh thân, lạnh lùng nói: Thiên Bắc Dạ, ngươi quá càn rỡ! Ta thật muốn nhìn xem, các ngươi giải quyết chúng ta như thế nào!
Sau khi nói xong lời này, Quận Vương cười lạnh một tiếng, chợt thân thể hắn phản phất biến thành một cơn lốc, hung hăng hướng về nam tử hồng y tóc bạc trên mặt đất vọt qua.
Oanh!
Cuồng phong nổi lên, bụi đất mịt mù.
Lực lượng cường đại quanh thân hai người khuếch tán ra ngoài, đem toàn bộ cây cối trong rừng rậm nhổ lên tận gốc, bị gió cuốn bên trong! Quận Vương có chút kinh ngạc, hắn thật ra không nghĩ tới Thiên Bắc Dạ có thể chống lại công kích của mình, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng.
Bởi vì ta đã nói trước với Vân nhi, ta sẽ nhường nàng thời gian nửa nén nhang, cho nên trong nửa nén nhang này ta sẽ không giết ngươi, bất quá ngươi cũng chỉ có thể sống thêm nửa nén nhang.
Thiên Bắc Dạ nâng khóe môi, trong con ngươi thị huyết lại ẩn chứa ánh sáng màu đỏ, ngữ khí kia của hắn hiển nhiên là không để Quận Vương vào mắt! Hừ!
Quận Vương hừ lạnh một tiếng, nhưng mà trong ánh mắt vẫn lộ vẻ ngưng trọng như cũ.
Không hổ là kẻ địch mạnh nhất của vị đại nhân kia, mấy năm thời gian ngắn ngủi liền làm cho thực lực của ngươi khôi phục đến cảnh giới Chí Tôn hậu kỳ, hiện tại ta xác thật quá coi thường ngươi! nhưng mà đây chính là cơ hội duy nhất của ta, nếu để cho các ngươi trở về Minh Phủ, sau này ta cũng không có cơ hội tốt như vậy giết các ngươi, cướp lại Thượng Cổ Thần Tháp!
Khi nói lời này, Quận Vương đồng thời triển khai công kích lần nữa! Nhưng mà, mặc kệ hắn công kích uy mãnh bao nhiêu, Thiên Bắc Dạ vẫn không ngừng né tránh, hai tay của hắn đặt sau lưng, mắt lạnh nhìn về Quận Vương đang không ngừng công kích hắn.
Vì để cho Cố Nhược Vân đạt được thắng lợi.........
Không đúng, hẳn là vì muốn hưởng thụ tư vị bị Cố Nhược Vân chà đạp, vô luận như thế nào hắn cũng không thể thắng Cố Nhược Vân!
..............
Lúc này, trừ bỏ Quận Vương cùng Thiên Bắc Dạ, còn có cao thủ khác đến từ đế quốc! Ánh mắt của những cao thủ này đều đặt trên người Cố Nhược Vân, sát khí tuôn trào mãnh liệt.
Chúng ta lên, nữ nhân này chỉ là Siêu Phàm hậu kỳ mà thôi, nàng không phải là đối thủ của nhiều người chúng ta như vậy! Không biết là ai nói một câu này, trong phút chốc, những người đó sôi nổi hướng về Cố Nhược Vân vọt qua.
Chiến tranh, chạm vào là nổ ngay!
Đối mặt với những cường giả đế quốc hung thần ác sát, Cố Nhược Vân sắc mặt vẫn không biến đổi như cũ, nàng đứng dưới cuồng phong, thanh y bay lên, một đầu tóc đen không ngừng nhảy múa trong không trung, ánh mắt thanh lãnh lạnh lùng nhìn chăm chú vào những cường giả đế quốc.
Mười ngươi Chí Tôn sơ kỳ, năm người Chí Tôn trung kỳ, Thiên Nguyệt đế quốc thật đúng là để mắt đến ta, phái tới nhiều cao thủ như vậy.
Nữ tử hơi nâng lên khóe môi, một nụ cười xuất hiện trên dung nhan thanh lệ, nàng cúi đầu nhẹ vỗ về tiểu gia hỏa đang xao động trong lồng ngực, ý cười trên mặt càng sâu.
Manh Manh, chuyện này không cần ngươi ra tay, ta cùng Tiểu Dạ đã có đánh cuộc, những người này tự tay ta sẽ xử lý.
Oanh!
Lời này Cố Nhược Vân vừa dứt, toàn bộ mặt đất đều run rẩy lên, tiếp sau đó một thanh kiếm lớn từ đâu xuất hiện, dựng đứng sau lưng nữ tử!
Chỉ thấy thanh kiếm lơn kia rất cao, toàn thân màu đỏ, loáng thoáng có thể nhìn thấy mấy con rồng đang du đãng bên trong! Mà chín con rồng kia liền mang cho người một loại cảm giác áp bách cực kỳ cường đại.
Đây là trận chiến đầu tiên kể từ sau khi ta khống chế thành công Cửu Hoàng cho đến nay, không bằng liền dùng các ngươi để tập luyện, như thế nào?
Đừng nhìn số lượng địch nhân đối mặt Cố Nhược Vân tương đối nhiều, kỳ thật thực lực của những người đó đa số đều là Chí Tôn sơ kỳ, chỉ có một ít trung kỳ! cùng với Quận Vương đã đột phá đến hậu kỳ căn bản không thể so sánh.
Chỉ là........
Nghe thấy hai người này bị nhiều người vây quanh như vậy còn có thời gian nói chuyện yêu đương, đặc biệt là một câu cuối của Thiên Bắc Dạ, hoàn toàn chọc giận Quận Vương, lông tóc cả người hắn tức đến dựng thẳng, sát khí bao phủ quanh thân, lạnh lùng nói: Thiên Bắc Dạ, ngươi quá càn rỡ! Ta thật muốn nhìn xem, các ngươi giải quyết chúng ta như thế nào!
Sau khi nói xong lời này, Quận Vương cười lạnh một tiếng, chợt thân thể hắn phản phất biến thành một cơn lốc, hung hăng hướng về nam tử hồng y tóc bạc trên mặt đất vọt qua.
Oanh!
Cuồng phong nổi lên, bụi đất mịt mù.
Lực lượng cường đại quanh thân hai người khuếch tán ra ngoài, đem toàn bộ cây cối trong rừng rậm nhổ lên tận gốc, bị gió cuốn bên trong! Quận Vương có chút kinh ngạc, hắn thật ra không nghĩ tới Thiên Bắc Dạ có thể chống lại công kích của mình, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng.
Bởi vì ta đã nói trước với Vân nhi, ta sẽ nhường nàng thời gian nửa nén nhang, cho nên trong nửa nén nhang này ta sẽ không giết ngươi, bất quá ngươi cũng chỉ có thể sống thêm nửa nén nhang.
Thiên Bắc Dạ nâng khóe môi, trong con ngươi thị huyết lại ẩn chứa ánh sáng màu đỏ, ngữ khí kia của hắn hiển nhiên là không để Quận Vương vào mắt! Hừ!
Quận Vương hừ lạnh một tiếng, nhưng mà trong ánh mắt vẫn lộ vẻ ngưng trọng như cũ.
Không hổ là kẻ địch mạnh nhất của vị đại nhân kia, mấy năm thời gian ngắn ngủi liền làm cho thực lực của ngươi khôi phục đến cảnh giới Chí Tôn hậu kỳ, hiện tại ta xác thật quá coi thường ngươi! nhưng mà đây chính là cơ hội duy nhất của ta, nếu để cho các ngươi trở về Minh Phủ, sau này ta cũng không có cơ hội tốt như vậy giết các ngươi, cướp lại Thượng Cổ Thần Tháp!
Khi nói lời này, Quận Vương đồng thời triển khai công kích lần nữa! Nhưng mà, mặc kệ hắn công kích uy mãnh bao nhiêu, Thiên Bắc Dạ vẫn không ngừng né tránh, hai tay của hắn đặt sau lưng, mắt lạnh nhìn về Quận Vương đang không ngừng công kích hắn.
Vì để cho Cố Nhược Vân đạt được thắng lợi.........
Không đúng, hẳn là vì muốn hưởng thụ tư vị bị Cố Nhược Vân chà đạp, vô luận như thế nào hắn cũng không thể thắng Cố Nhược Vân!
..............
Lúc này, trừ bỏ Quận Vương cùng Thiên Bắc Dạ, còn có cao thủ khác đến từ đế quốc! Ánh mắt của những cao thủ này đều đặt trên người Cố Nhược Vân, sát khí tuôn trào mãnh liệt.
Chúng ta lên, nữ nhân này chỉ là Siêu Phàm hậu kỳ mà thôi, nàng không phải là đối thủ của nhiều người chúng ta như vậy! Không biết là ai nói một câu này, trong phút chốc, những người đó sôi nổi hướng về Cố Nhược Vân vọt qua.
Chiến tranh, chạm vào là nổ ngay!
Đối mặt với những cường giả đế quốc hung thần ác sát, Cố Nhược Vân sắc mặt vẫn không biến đổi như cũ, nàng đứng dưới cuồng phong, thanh y bay lên, một đầu tóc đen không ngừng nhảy múa trong không trung, ánh mắt thanh lãnh lạnh lùng nhìn chăm chú vào những cường giả đế quốc.
Mười ngươi Chí Tôn sơ kỳ, năm người Chí Tôn trung kỳ, Thiên Nguyệt đế quốc thật đúng là để mắt đến ta, phái tới nhiều cao thủ như vậy.
Nữ tử hơi nâng lên khóe môi, một nụ cười xuất hiện trên dung nhan thanh lệ, nàng cúi đầu nhẹ vỗ về tiểu gia hỏa đang xao động trong lồng ngực, ý cười trên mặt càng sâu.
Manh Manh, chuyện này không cần ngươi ra tay, ta cùng Tiểu Dạ đã có đánh cuộc, những người này tự tay ta sẽ xử lý.
Oanh!
Lời này Cố Nhược Vân vừa dứt, toàn bộ mặt đất đều run rẩy lên, tiếp sau đó một thanh kiếm lớn từ đâu xuất hiện, dựng đứng sau lưng nữ tử!
Chỉ thấy thanh kiếm lơn kia rất cao, toàn thân màu đỏ, loáng thoáng có thể nhìn thấy mấy con rồng đang du đãng bên trong! Mà chín con rồng kia liền mang cho người một loại cảm giác áp bách cực kỳ cường đại.
Đây là trận chiến đầu tiên kể từ sau khi ta khống chế thành công Cửu Hoàng cho đến nay, không bằng liền dùng các ngươi để tập luyện, như thế nào?
/1836
|