Trên người Cố Nhược Vân dâng lên một cơn gió lốc, gió lốc kia rất là cường đại, nháy mắt đem cây cối chung quanh phá hủy, cát bụi mịt mù che đi tầm mắt của mọi người.
Đột phá Chí Tôn?
Quận Vương vội vàng ở trên hư không quan sắt phía dưới, kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân: Nếu không phải vị đại nhân kia đã ra lệnh, thì một thiên tài như vậy, vô luận như thế nào ta cũng không thể giết hại.
Đáng tiếc, tuyệt thế thiên tài như vậy lại là địch nhân của vị đại nhân kia!
Thiên Bắc Dạ cũng dừng lại, một đôi con ngươi màu đỏ nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong con ngươi tràn đầy thần sắc kiêu ngạo, bởi vì nữ tử có thiên phú cường đại như vậy chính là nữ nhân của hắn.
Sau khi đột phá từ lần trước, ta cũng không có cơ hội đột phá, không nghĩ tới ở loại thời điểm này lại có được cơ hội như vậy, Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười, nhìn về phía mọi người đang choáng váng, Hiện tại cũng đến lượt các ngươi?
Nàng chậm rãi nâng tay lên, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội nói một lời, oanh một tiếng, Cửu Hoàng chém xuống lần nữa, trời sụp đất nứt! bụi đất bay lên bao phủ toàn thân những người đó, tiếp theo biến mất giữa trời đất này.
Thời gian nửa nén nhang cũng vừa hết, khóe môi Thiên Bắc Dạ khẽ nhếch, chuyển hướng tới trước mặt nam tử, Ta nói rồi, ta chỉ cho ngươi sống thời gian nửa nén nhang.
Quận Vương ngây ngốc nhìn về phương hướng Cố Nhược Vân, cũng không có nghe được lời nói của Thiên Bắc Dạ, chờ sau khi hắn phản ứng lại đã không kịp rồi! Bàn tay nam nhân dừng trên đầu hắn.
Ngươi.....ngươi không phải Chí Tôn hậu kỳ?
Trước khi chết, Quận Vương chỉ kịp nói ra một câu này, đang tiếc vừa dứt lời, đầu hắn liền giống như trái dưa hấu bạo nổ, phụt một tiếng, máu tươi bắn đầy đất.
Thiên Bắc Dạ không hề liếc nhìn Quận Vương một cái, chậm rãi xoay người, thời điểm tầm mắt hắn nhìn về phía Cố Nhược Vân chợt đôi mắt đỏ co chặt lại, vội vàng hét lớn: Vân nhi, cẩn thận!
Đáng tiếc, đã không còn kịp rồi, sau khi Thiên Bắc Dạ hét lớn, một đạo thân ảnh màu đen xuất hiện sau lưng Cố Nhược Vân, bàn tay bóp lấy cổ nàng chặt chẽ.
Đây là một lão giả mặc áo đen, toàn thân bao phủ trong hắc ám, rât âm trầm và khủng bố, Cố Nhược Vân là người có tính cảnh giác cao, thế nhưng khi lão giả này xuất hiện nàng lại không hề hay biết, có thể tưởng tượng được thực lực của lão giả này.
Đem Thượng Cổ Thần Tháp giao ra đây!
Giọng nói lão giả rất là âm trầm, lạnh lẽo nói.
Nếu ngươi làm tổn thương nàng một cọng lông, ta sẽ để cho ngươi lãnh hội một chút tư vị địa ngục là như thế nào! Thiên Bắc Dạ lộ ra sát khí mãnh liệt, cả người đều bao phủ hơi thở âm lãnh, trong đôi mắt thị huyết là phẫn nộ trước nay chưa từng có.
So với sự phẫn nộ của Thiên Bắc Dạ, ngược lại Cố Nhược Vân lại thập phần bình tĩnh, nàng nhàn nhạt cười nói: Ngươi là người của ai? Quận Vương hay là hoàng đế? Không, ngươi hẳn không phải là người của Quận Vương! Bằng không vừa rồi sẽ lao ra cứu hắn!
Đột phá Chí Tôn?
Quận Vương vội vàng ở trên hư không quan sắt phía dưới, kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân: Nếu không phải vị đại nhân kia đã ra lệnh, thì một thiên tài như vậy, vô luận như thế nào ta cũng không thể giết hại.
Đáng tiếc, tuyệt thế thiên tài như vậy lại là địch nhân của vị đại nhân kia!
Thiên Bắc Dạ cũng dừng lại, một đôi con ngươi màu đỏ nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong con ngươi tràn đầy thần sắc kiêu ngạo, bởi vì nữ tử có thiên phú cường đại như vậy chính là nữ nhân của hắn.
Sau khi đột phá từ lần trước, ta cũng không có cơ hội đột phá, không nghĩ tới ở loại thời điểm này lại có được cơ hội như vậy, Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười, nhìn về phía mọi người đang choáng váng, Hiện tại cũng đến lượt các ngươi?
Nàng chậm rãi nâng tay lên, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội nói một lời, oanh một tiếng, Cửu Hoàng chém xuống lần nữa, trời sụp đất nứt! bụi đất bay lên bao phủ toàn thân những người đó, tiếp theo biến mất giữa trời đất này.
Thời gian nửa nén nhang cũng vừa hết, khóe môi Thiên Bắc Dạ khẽ nhếch, chuyển hướng tới trước mặt nam tử, Ta nói rồi, ta chỉ cho ngươi sống thời gian nửa nén nhang.
Quận Vương ngây ngốc nhìn về phương hướng Cố Nhược Vân, cũng không có nghe được lời nói của Thiên Bắc Dạ, chờ sau khi hắn phản ứng lại đã không kịp rồi! Bàn tay nam nhân dừng trên đầu hắn.
Ngươi.....ngươi không phải Chí Tôn hậu kỳ?
Trước khi chết, Quận Vương chỉ kịp nói ra một câu này, đang tiếc vừa dứt lời, đầu hắn liền giống như trái dưa hấu bạo nổ, phụt một tiếng, máu tươi bắn đầy đất.
Thiên Bắc Dạ không hề liếc nhìn Quận Vương một cái, chậm rãi xoay người, thời điểm tầm mắt hắn nhìn về phía Cố Nhược Vân chợt đôi mắt đỏ co chặt lại, vội vàng hét lớn: Vân nhi, cẩn thận!
Đáng tiếc, đã không còn kịp rồi, sau khi Thiên Bắc Dạ hét lớn, một đạo thân ảnh màu đen xuất hiện sau lưng Cố Nhược Vân, bàn tay bóp lấy cổ nàng chặt chẽ.
Đây là một lão giả mặc áo đen, toàn thân bao phủ trong hắc ám, rât âm trầm và khủng bố, Cố Nhược Vân là người có tính cảnh giác cao, thế nhưng khi lão giả này xuất hiện nàng lại không hề hay biết, có thể tưởng tượng được thực lực của lão giả này.
Đem Thượng Cổ Thần Tháp giao ra đây!
Giọng nói lão giả rất là âm trầm, lạnh lẽo nói.
Nếu ngươi làm tổn thương nàng một cọng lông, ta sẽ để cho ngươi lãnh hội một chút tư vị địa ngục là như thế nào! Thiên Bắc Dạ lộ ra sát khí mãnh liệt, cả người đều bao phủ hơi thở âm lãnh, trong đôi mắt thị huyết là phẫn nộ trước nay chưa từng có.
So với sự phẫn nộ của Thiên Bắc Dạ, ngược lại Cố Nhược Vân lại thập phần bình tĩnh, nàng nhàn nhạt cười nói: Ngươi là người của ai? Quận Vương hay là hoàng đế? Không, ngươi hẳn không phải là người của Quận Vương! Bằng không vừa rồi sẽ lao ra cứu hắn!
/1836
|