Edit: kaylee
"Thiếu chủ!"
Sắc mặt chúng trưởng lão đều thay đổi, dáng vẻ vô cùng đau đớn, hình như thế nào cũng thật không ngờ Thiên Bắc Dạ lại bảo vệ một nữ nhân đến loại trình độ này.
Hơn nữa, ngay cả Phủ chủ cũng không để vào mắt.
"Phụ thân."
Mắt thấy Phủ chủ muốn tức giận, Hoàng Oanh vội vàng kéo lấy hắn, lắc lắc đầu với hắn, rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Phụ thân, nếu thiếu chủ ở đây có việc, chúng ta không quấy rầy hắn nữa, chúng ta đi thôi."
Đối với tính cách của nữ nhi nhà mình, Phủ chủ là tương đối hiểu biết, cho nên, nghe được nàng nói như vậy, cho dù lại có nhiều tức giận, hắn vẫn nhịn xuống.
"Chúng ta đi!"
Hắn phất phất tay, không có lại nói thêm cái gì, xoay người đi đến phương hướng phía sau.
Chúng trưởng lão nhìn Phủ chủ rời đi, cuối cùng vẫn là than nhẹ một tiếng lập tức theo sau lưng hắn rời đi, nhưng mà, trong lòng mọi người đều tồn tại cảm xúc bất mãn đối vớiThiên Bắc Dạ.
"Thiếu chủ."
Sau khi mọi người ở đây rời đi, Thanh Minh từ trong hư không mới hạ xuống, đứng ở phía sau nam tử tóc bạc: "Thuộc hạ đã đi tìm hiểu rõ ràng, phái người đến đuổi giết thiếu chủ và thiếu phu nhân, là mệnh lệnh của Hoàng đế bệ hạ Thiên Nguyệt đế quốc, nghe nói là vì bảo vật trong tay thiếu phu nhân."
"Thiên Nguyệt đế quốc?" Nam nhân cười lạnh một tiếng: "Nếu Hoàng đế Thiên Nguyệt đế quốc này dám đánh chú ý lên Vân Nhi, thì Thiên Nguyệt đế quốc này hắn cũng đừng muốn! Còn có Minh phủ... Chờ sau khi Vân Nhi đi ra, cũng là thời điểm Minh phủ này thay máu một lần."
Thanh Minh nghe thấy lời Thiên Bắc Dạ nói, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lại cũng không nói thêm gì.
Hắn là tổ trưởng lão phái tới chiếu cố thiếu chủ, nên hắn chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của thiếu chủ! Những người khác lại như thế nào cũng không có quan hệ gì với hắn!
Nghĩ đến đây, trái tim Thanh Minh nhưng là lắng đọng xuống lại...
...
Minh phủ.
Trong đại viện, sắc mặt Phủ chủ xanh mét tiêu sái ở phía trước, phía sau hắn đi theo một đám lão giả chòm râu trắng bệch, khuôn mặt của những người này đều có chút tức giận.
Hoàng Oanh vẫn đứng ở bên người Phủ chủ, muốn trấn an phụ thân của mình một chút, lại không biết nên nói cái gì.
"Oanh nhi, con chịu ủy khuất."
Cuối cùng, vẫn là Phủ chủ dừng bước chân, thở dài một hơi, nói: "Ta cũng không biết đến cùng thiếu chủ ăn nhầm thuốc gì, bên trong phủ chúng ta có nhiều nữ nhân vĩ đại như vậy hắn không cần! Lại coi trọng một nữ tử bên ngoài! Hơn nữa còn vì nàng kia mở ra cấm địa! Quả thực chính là đang hồ nháo."
"Phụ thân," Hoàng Oanh nhàn nhạt cười: "Các người có thành kiến quá lớn đối với Cố cô nương, ta cảm thấy Cố cô nương coi như không tệ, nếu thiếu chủ thích, lưu nàng ở bên trong phủ lại có ngại gì?"
Lại nhắc đến, lần đầu Hoàng Oanh này và Cố Nhược Vân gặp cũng không tính thân cận, mà lúc này nàng cũng chỉ có thể nói như vậy, dù sao, Cố Nhược Vân này còn có chút tác dụng đối với nàng.
"Oanh nhi, ngươi con biết một chuyện, tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt không biết lòng), ai biết nữ nhân kia có lòng tốt hay không."
Phủ chủ nhíu mày, nhìn về phía Hoàng Oanh, nói: "Chuyện này phụ thân sẽ làm chủ, thiếu chủ phải cưới con! Mặt khác, ta biết con không để bụng đối với thiếu chủ, nhưng mà con phải biết rằng, con chỉ có gả cho hắn, quyền thế của chúng ta mới sẽ không rơi xuống trong tay những người khác, hơn nữa, bằng dung mạo và thiên phú của thiếu chủ, cũng không tính thiệt cho con."
Không biết vì sao, nghe được lời nói này của Phủ chủ, Hoàng Oanh không khỏi nhớ tới sự bảo vệ của Thiên Bắc Dạ đối với Cố Nhược Vân.
Không sai.
Ngay từ đầu nàng quả thật không để bụng đối với thiếu chủ, gả cho hắn cũng chỉ là vì lợi ích của phụ thân! Nhưng mà, lúcnam nhân này vì bảo vệ nữ tử mình âu yếm mà nói ra những lời nói kia, trái tim của nàng nhịn không được ‘bang bang’ đập mạnh.
"Thiếu chủ!"
Sắc mặt chúng trưởng lão đều thay đổi, dáng vẻ vô cùng đau đớn, hình như thế nào cũng thật không ngờ Thiên Bắc Dạ lại bảo vệ một nữ nhân đến loại trình độ này.
Hơn nữa, ngay cả Phủ chủ cũng không để vào mắt.
"Phụ thân."
Mắt thấy Phủ chủ muốn tức giận, Hoàng Oanh vội vàng kéo lấy hắn, lắc lắc đầu với hắn, rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Phụ thân, nếu thiếu chủ ở đây có việc, chúng ta không quấy rầy hắn nữa, chúng ta đi thôi."
Đối với tính cách của nữ nhi nhà mình, Phủ chủ là tương đối hiểu biết, cho nên, nghe được nàng nói như vậy, cho dù lại có nhiều tức giận, hắn vẫn nhịn xuống.
"Chúng ta đi!"
Hắn phất phất tay, không có lại nói thêm cái gì, xoay người đi đến phương hướng phía sau.
Chúng trưởng lão nhìn Phủ chủ rời đi, cuối cùng vẫn là than nhẹ một tiếng lập tức theo sau lưng hắn rời đi, nhưng mà, trong lòng mọi người đều tồn tại cảm xúc bất mãn đối vớiThiên Bắc Dạ.
"Thiếu chủ."
Sau khi mọi người ở đây rời đi, Thanh Minh từ trong hư không mới hạ xuống, đứng ở phía sau nam tử tóc bạc: "Thuộc hạ đã đi tìm hiểu rõ ràng, phái người đến đuổi giết thiếu chủ và thiếu phu nhân, là mệnh lệnh của Hoàng đế bệ hạ Thiên Nguyệt đế quốc, nghe nói là vì bảo vật trong tay thiếu phu nhân."
"Thiên Nguyệt đế quốc?" Nam nhân cười lạnh một tiếng: "Nếu Hoàng đế Thiên Nguyệt đế quốc này dám đánh chú ý lên Vân Nhi, thì Thiên Nguyệt đế quốc này hắn cũng đừng muốn! Còn có Minh phủ... Chờ sau khi Vân Nhi đi ra, cũng là thời điểm Minh phủ này thay máu một lần."
Thanh Minh nghe thấy lời Thiên Bắc Dạ nói, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lại cũng không nói thêm gì.
Hắn là tổ trưởng lão phái tới chiếu cố thiếu chủ, nên hắn chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của thiếu chủ! Những người khác lại như thế nào cũng không có quan hệ gì với hắn!
Nghĩ đến đây, trái tim Thanh Minh nhưng là lắng đọng xuống lại...
...
Minh phủ.
Trong đại viện, sắc mặt Phủ chủ xanh mét tiêu sái ở phía trước, phía sau hắn đi theo một đám lão giả chòm râu trắng bệch, khuôn mặt của những người này đều có chút tức giận.
Hoàng Oanh vẫn đứng ở bên người Phủ chủ, muốn trấn an phụ thân của mình một chút, lại không biết nên nói cái gì.
"Oanh nhi, con chịu ủy khuất."
Cuối cùng, vẫn là Phủ chủ dừng bước chân, thở dài một hơi, nói: "Ta cũng không biết đến cùng thiếu chủ ăn nhầm thuốc gì, bên trong phủ chúng ta có nhiều nữ nhân vĩ đại như vậy hắn không cần! Lại coi trọng một nữ tử bên ngoài! Hơn nữa còn vì nàng kia mở ra cấm địa! Quả thực chính là đang hồ nháo."
"Phụ thân," Hoàng Oanh nhàn nhạt cười: "Các người có thành kiến quá lớn đối với Cố cô nương, ta cảm thấy Cố cô nương coi như không tệ, nếu thiếu chủ thích, lưu nàng ở bên trong phủ lại có ngại gì?"
Lại nhắc đến, lần đầu Hoàng Oanh này và Cố Nhược Vân gặp cũng không tính thân cận, mà lúc này nàng cũng chỉ có thể nói như vậy, dù sao, Cố Nhược Vân này còn có chút tác dụng đối với nàng.
"Oanh nhi, ngươi con biết một chuyện, tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt không biết lòng), ai biết nữ nhân kia có lòng tốt hay không."
Phủ chủ nhíu mày, nhìn về phía Hoàng Oanh, nói: "Chuyện này phụ thân sẽ làm chủ, thiếu chủ phải cưới con! Mặt khác, ta biết con không để bụng đối với thiếu chủ, nhưng mà con phải biết rằng, con chỉ có gả cho hắn, quyền thế của chúng ta mới sẽ không rơi xuống trong tay những người khác, hơn nữa, bằng dung mạo và thiên phú của thiếu chủ, cũng không tính thiệt cho con."
Không biết vì sao, nghe được lời nói này của Phủ chủ, Hoàng Oanh không khỏi nhớ tới sự bảo vệ của Thiên Bắc Dạ đối với Cố Nhược Vân.
Không sai.
Ngay từ đầu nàng quả thật không để bụng đối với thiếu chủ, gả cho hắn cũng chỉ là vì lợi ích của phụ thân! Nhưng mà, lúcnam nhân này vì bảo vệ nữ tử mình âu yếm mà nói ra những lời nói kia, trái tim của nàng nhịn không được ‘bang bang’ đập mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1836
|