Cổ Lăng, tuy rằng thanh phế Linh Khí này là ngươi phát hiện, nhưng mà ngươi cũng không muốn nó, hơn nữa còn coi nó là một thanh phế thải không hề có tác dụng lại bỏ lại! Mà lúc ta phát hiện đây là phế Linh Khí, ngươi lại muốn đoạt đi, làm người làm sao có thể vô sỉ đến loại trình độ này?
Lâm Lang tức đến mức vẻ mặt đỏ bừng, đôi mắt căm giận nhìn Cổ Lăng.
Ha ha, Cổ Lăng cười lạnh hai tiếng, khinh bỉ nhìn khuôn mặt bị tức đỏ bừng của Lâm Lang, nói: Cho dù ta tặng phế Linh Khí này cho ngươi, ngươi lại dùng cái gì để giao dịch? Lâm Lang, nếu ngươi nguyện ý dùng thân thể của ngươi đến lấy lòng ta, nói không chừng ta nguyện ý tặng phế Linh Khí cho ngươi.
Giá trị của một thanh phế Linh Khí, sợ rằng không ai không biết.
Cho nên, làm sao Cổ Lăng có thể sẽ dùng phế Linh Khí lấy lòng một nữ nhân?
Chờ y chiếm được thân thể của nữ nhân này, đến lúc đó nàng chỉ là một thứ đồ rách nát, còn muốn phế Linh Khí? Nằm mơ đi thôi! Chỉ bằng nàng, là không có tư cách khống chế thanh phế Linh Khí này!
Cổ Lăng, ngươi hơi quá đáng!
Đệ tử Đông Phương thế gia đứng ở một bên
/1836
|