Cuồng phong gào thét, cát bụi đầy trời, Cố Nhược Vân mắt lạnh nhìn lão giả từ trên cao nhìn xuống đứng ở trong hư không kia, mặt mày thanh lãnh: Cố Nhược Vân ta chưa bao giờ thừa nhận mình là người tốt, nhưng mà, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ thương hại gì một người vô tội, ta giết chết đều là người đáng chết! Một người vì quyền quý mà phạm tội không thể cứu được, lại còn thi trượng đánh chết tôn nữ không hề mắc sai lầm, xứng với xưng hô ‘gia gia’ này?
Nàng không phải Cố Nhược Vân lúc trước, Cố Nhược Vân lúc trước sớm đã chết ở phía trên gậy gộc của Cố lão gia tử, một khi đã như vậy, vây vì sao nàng phải thừa nhận người kia là gia gia của nàng?
Cố Nhược Vân, ngươi già mồm át lẽ phải!
Khuôn mặt của Bạch Hướng Thiên càng thêm lạnh lùng, dùng giọng điệu chính nghĩa lẫm
Nàng không phải Cố Nhược Vân lúc trước, Cố Nhược Vân lúc trước sớm đã chết ở phía trên gậy gộc của Cố lão gia tử, một khi đã như vậy, vây vì sao nàng phải thừa nhận người kia là gia gia của nàng?
Cố Nhược Vân, ngươi già mồm át lẽ phải!
Khuôn mặt của Bạch Hướng Thiên càng thêm lạnh lùng, dùng giọng điệu chính nghĩa lẫm
/1836
|