Edit: kaylee
Tây Linh đại lục, Thanh Long Quốc.
Trong hậu viện hẻo lánh của phủ Tướng Quân, thiếu nữ bắt chéo hai chân, khóe miệng ngậm một cọng rơm, cà lơ phất phơ ngồi ở trên giường.
Tây Linh đại lục?
Giống như là đang thì thào tự nói, khóe môi của Hạ Nhược Vân giương lên một độ cong rất nhỏ.
Xem ra là linh hồn của ta chuyển sinh (chuyển sang kiếp khác), từ Đông Nhạc đại lục đi tới Tây Linh đại lục, không biết có phải không phải trời xanh cũng không quen nhìn hành động của Hạ Minh, cho nên, cho ta một cơ hội trùng sinh (sống lại một lần nữa)?
Thế giới này, là do vô số đại lục tạo thành.
Mặc dù Đông Nhạc đại lục và Tây Linh đại lục gần nhau, nhưng Tây Linh đại lục là thuộc loại tồn tại ở tầng dưới chót, chỉ có thực lực tới trình độ nhất định, mới có thể bước vào Đông Nhạc đại lục.
Mà Hạ Nhược Vân, là đến từ Đông Nhạc đại lục!
Làm cho nàng thật không ngờ là, so sánh với thiên phú đời trước của mình, Cố Nhược Vân này quả thật là một phế vật trăm phần trăm! Đã mười lăm tuổi, lại ngay cả Tụ Khí cấp ba cơ bản nhất cũng không đạt tới.
Ngay cả nô bộc (người hầu) của phủ Tướng Quân, cũng đều ở trên cấp bốn.
Đương nhiên, thân thế của Cố Nhược Vân này cũng cực kì bi thảm.
Phụ mẫu của nàng mất từ khi nàng còn nhỏ, ở trong mắt mọi người đều là tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao, nếu không phải có một ca ca thiên tài che chở, chỉ sợ nàng là nửa bước khó đi.
Nhưng trước đó không lâu ca ca thiên tài bị một thế lực nào đó thu làm đệ tử, bất đắc dĩ rời đi Thanh Long Quốc.
Ai ngờ hắn vừa rời đi chưa được bao nhiêu ngày, Lăng gia tiểu công tử cố ý ở trước mặt Cố Nhược Vân nhục nhã hắn, vì bảo vệ huynh trưởng, Cố Nhược Vân cãi nhau cùng Lăng gia tiểu công tử, lập tức bị nô bộc của Lăng gia đánh gần chết.
Buồn cười là, thân gia gia của mình, Tướng Quân đại nhân của phủ Tướng Quân, không phân rõ phải trái đánh chết nàng!
Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân nở một nụ cười lạnh: Cố Nhược Vân, đã ta chiếm cứ thân thể của ngươi, vậy ta chính là ngươi! Yên tâm đi, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi, coi như là thù lao chiếm dụng thân thể của ngươi.
Đang nói, cửa phòng bị mở ra, sau khi mở cửa người nọ chống lại một đôi mắt đen thâm thúy của Cố Nhược Vân kia, rõ ràng bị dọa sợ hết hồn.
Cố Nhược Vân, ngươi còn chưa có chết?
Cố Nhược Vân này, mệnh thật sự là đủ lớn, bị gia gia đánh thành như vậy thế nhưng lại vẫn còn sống!
Đúng vậy, ngươi thật hi vọng ta chết?
Cố Nhược Vân nhợt nhạt giương lên môi mỏng, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn nàng.
Hừ! Cố Phán Phán hừ một tiếng, Ngươi đã không chết, vậy đi phòng khách, gia gia đang chờ ngươi.
Nói xong lời này, nàng cũng không quay đầu lại rời khỏi nơi này.
Cố Nhược Vân hơi hơi nheo lại đôi mắt, thông qua trí nhớ nàng có thể biết Cố Phán Phán này là nữ nhi của nhị thúc (chú hai) nàng, cho tới bây giờ đều là mắt cao hơn đầu, mà của huynh trưởng của nàng Cố Hướng Lâm là thiên tài đứng sau ca ca Cố Sanh Tiêu của phủ Tướng Quân, cho nên, nàng vì xả giận thay Cố Hướng Lâm, không ít lần thừa dịp Cố Sanh Tiêu không có ở nhà khi dễ Cố Nhược Vân.
Chính là Cố Nhược Vân vì không muốn huynh trưởng quan tâm, luôn luôn không nói cho hắn biết mà thôi.
Phòng khách.
Cố Nhược Vân vừa đi vào, liền thấy được Cố lão Tướng Quân ngồi ở phía trên, mà ngồi ở phía dưới bên phải lão là một già một trẻ, không cần đoán, cũng biết lão giả kia chính là Lăng gia gia chủ Lăng Nghị, về phần thiếu niên, đó là đầu sỏ làm hại Cố Nhược Vân bị đánh chết - Lăng tiểu thiếu gia.
Cố Nhược Vân, cuối cùng ngươi cũng tỉnh!
Cố lão Tướng Quân ánh mắt sắc như kiếm nhìn về phía Cố Nhược Vân, khuôn mặt nghiêm túc nói: Ngươi dám ở trên đường khi dễ đánh Lăng gia tiểu thiếu gia, còn không mau lập tức xin lỗi hắn!
Lăng gia này có một Quý Phi đương triều, là lão vạn vạn không thể đắc tội, nếu có thể làm cho Lăng gia cảm thấy vừa lòng, hy sinh một phế vật lại như thế nào? Chính là làm cho lão thật không ngờ là, tôn nữ vốn yếu đuối của mình lại có dũng khí như vậy.
Tây Linh đại lục, Thanh Long Quốc.
Trong hậu viện hẻo lánh của phủ Tướng Quân, thiếu nữ bắt chéo hai chân, khóe miệng ngậm một cọng rơm, cà lơ phất phơ ngồi ở trên giường.
Tây Linh đại lục?
Giống như là đang thì thào tự nói, khóe môi của Hạ Nhược Vân giương lên một độ cong rất nhỏ.
Xem ra là linh hồn của ta chuyển sinh (chuyển sang kiếp khác), từ Đông Nhạc đại lục đi tới Tây Linh đại lục, không biết có phải không phải trời xanh cũng không quen nhìn hành động của Hạ Minh, cho nên, cho ta một cơ hội trùng sinh (sống lại một lần nữa)?
Thế giới này, là do vô số đại lục tạo thành.
Mặc dù Đông Nhạc đại lục và Tây Linh đại lục gần nhau, nhưng Tây Linh đại lục là thuộc loại tồn tại ở tầng dưới chót, chỉ có thực lực tới trình độ nhất định, mới có thể bước vào Đông Nhạc đại lục.
Mà Hạ Nhược Vân, là đến từ Đông Nhạc đại lục!
Làm cho nàng thật không ngờ là, so sánh với thiên phú đời trước của mình, Cố Nhược Vân này quả thật là một phế vật trăm phần trăm! Đã mười lăm tuổi, lại ngay cả Tụ Khí cấp ba cơ bản nhất cũng không đạt tới.
Ngay cả nô bộc (người hầu) của phủ Tướng Quân, cũng đều ở trên cấp bốn.
Đương nhiên, thân thế của Cố Nhược Vân này cũng cực kì bi thảm.
Phụ mẫu của nàng mất từ khi nàng còn nhỏ, ở trong mắt mọi người đều là tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao, nếu không phải có một ca ca thiên tài che chở, chỉ sợ nàng là nửa bước khó đi.
Nhưng trước đó không lâu ca ca thiên tài bị một thế lực nào đó thu làm đệ tử, bất đắc dĩ rời đi Thanh Long Quốc.
Ai ngờ hắn vừa rời đi chưa được bao nhiêu ngày, Lăng gia tiểu công tử cố ý ở trước mặt Cố Nhược Vân nhục nhã hắn, vì bảo vệ huynh trưởng, Cố Nhược Vân cãi nhau cùng Lăng gia tiểu công tử, lập tức bị nô bộc của Lăng gia đánh gần chết.
Buồn cười là, thân gia gia của mình, Tướng Quân đại nhân của phủ Tướng Quân, không phân rõ phải trái đánh chết nàng!
Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân nở một nụ cười lạnh: Cố Nhược Vân, đã ta chiếm cứ thân thể của ngươi, vậy ta chính là ngươi! Yên tâm đi, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi, coi như là thù lao chiếm dụng thân thể của ngươi.
Đang nói, cửa phòng bị mở ra, sau khi mở cửa người nọ chống lại một đôi mắt đen thâm thúy của Cố Nhược Vân kia, rõ ràng bị dọa sợ hết hồn.
Cố Nhược Vân, ngươi còn chưa có chết?
Cố Nhược Vân này, mệnh thật sự là đủ lớn, bị gia gia đánh thành như vậy thế nhưng lại vẫn còn sống!
Đúng vậy, ngươi thật hi vọng ta chết?
Cố Nhược Vân nhợt nhạt giương lên môi mỏng, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn nàng.
Hừ! Cố Phán Phán hừ một tiếng, Ngươi đã không chết, vậy đi phòng khách, gia gia đang chờ ngươi.
Nói xong lời này, nàng cũng không quay đầu lại rời khỏi nơi này.
Cố Nhược Vân hơi hơi nheo lại đôi mắt, thông qua trí nhớ nàng có thể biết Cố Phán Phán này là nữ nhi của nhị thúc (chú hai) nàng, cho tới bây giờ đều là mắt cao hơn đầu, mà của huynh trưởng của nàng Cố Hướng Lâm là thiên tài đứng sau ca ca Cố Sanh Tiêu của phủ Tướng Quân, cho nên, nàng vì xả giận thay Cố Hướng Lâm, không ít lần thừa dịp Cố Sanh Tiêu không có ở nhà khi dễ Cố Nhược Vân.
Chính là Cố Nhược Vân vì không muốn huynh trưởng quan tâm, luôn luôn không nói cho hắn biết mà thôi.
Phòng khách.
Cố Nhược Vân vừa đi vào, liền thấy được Cố lão Tướng Quân ngồi ở phía trên, mà ngồi ở phía dưới bên phải lão là một già một trẻ, không cần đoán, cũng biết lão giả kia chính là Lăng gia gia chủ Lăng Nghị, về phần thiếu niên, đó là đầu sỏ làm hại Cố Nhược Vân bị đánh chết - Lăng tiểu thiếu gia.
Cố Nhược Vân, cuối cùng ngươi cũng tỉnh!
Cố lão Tướng Quân ánh mắt sắc như kiếm nhìn về phía Cố Nhược Vân, khuôn mặt nghiêm túc nói: Ngươi dám ở trên đường khi dễ đánh Lăng gia tiểu thiếu gia, còn không mau lập tức xin lỗi hắn!
Lăng gia này có một Quý Phi đương triều, là lão vạn vạn không thể đắc tội, nếu có thể làm cho Lăng gia cảm thấy vừa lòng, hy sinh một phế vật lại như thế nào? Chính là làm cho lão thật không ngờ là, tôn nữ vốn yếu đuối của mình lại có dũng khí như vậy.
/1836
|