Tiểu Dạ, ta đến thăm chàng.
Cố Nhược Vân chậm rãi cúi người, nhẹ vỗ về một đầu tóc bạc như tiên nhân kia của nam nhân, ánh mắt không thanh lãnh như khi đối mặt với những người khác, ánh mắt nhu hòa nói.
Tiểu Dạ, chàng biết không, kiếp trước ta bị phản bội, cho nên ta vốn không muốn tín nhiệm bất luận kẻ nào, nhưng mà cuối cùng ta vẫn tin tưởng chàng! Cho dù ta không biết quá khứ của chàng, cũng không rõ rốt cuộc chàng đã từng làm chuyện gì l.q.đ, làm cho Tử Tà kiêng kị chàng như thế, nhưng ta tín nhiệm cảm giác của mình! Lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta đã tin cả đời này, chàng tuyệt sẽ không ruồng bỏ ta!
Có một số việc là phải qua lại (kiểu có qua có lại đó), chàn đã từng trả giá vì ta quá nhiều, vì vậy hiện tại nên đến lượt ta, chàng yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ lại cùng nhau, về sau, sẽ không có người nào có thể chia cách chúng ta.
Chậm rãi, nữ tử cúi người hôn lên môi của nam nhân.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nàng lập tức thu trở về.
Tiểu Dạ, chờ ta! Ta nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhấy lấy được Địa Ngục Chi Liên cứu chàng tỉnh lại!
Nói xong lời này, nàng liếc nhìn nam nhân nằm ở trên giường một sau cùng, một chút không nỡ chợt lóe lên từ đáy mắt, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Ngoài cửa.
Tử Tà phức tạp nhìn nàng, trầm mặc một lúc lâu, hỏi: Nha đầu, bởi vì nơi trục xuất giam cầm, ta không cách nào rời đi Thượng Cổ Thần Tháp! Nhưng mà, nếu ngươi gặp phải nguy hiểm, ngươi lập tức trốn vào trong Thượng Cổ Thần Tháp này.
Sau khi Cố Nhược Vân nghe nói như thế thì gật gật đầu: Được, Tử Tà, mặc kệ như thế nào, ta đều phải cảm ơn ngươi.
Nha đầu.
Tử Tà tà mị cười, ngẩng đầu nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Cố Nhược Vân.
Giờ khắc này, trong con ngươi màu tím tà khí kia của hắn tràn đầy dịu dàng và sủng nịch.
Ta đã nói rồi, nếu ngươi thật muốn cảm tạ ta mà nói, ta không để ý ngươi lấy thân báo đáp, tuy rằng ta thân là ma thú, nhưng nếu chúng ta tu luyện đến cuối cùng, thì vẫn có thể kết hợp ở cùng nhau.
Cố Nhược Vân ngẩn ra, bất đắc dĩ nhún vai: Tử Tà, ngươi cho rằng loại thời điểm này, ta còn có tâm tình đùa giỡn với ngươi sao?
Đùa giỡn?
Tử Tà tiến tới gần hai bước Cố Nhược Vân, vẻ mặt của hắn không có tà khí lúc ban đầu, đôi con ngươi màu tím nghiêm cẩn nhìn khuôn mặt thanh tú trước mắt này.
Nha đầu, ngươi thực cho rằng ta đang đùa giỡn với ngươi à?
Tử Tà nghiêm túc nghiêm cẩn như vậy, là Cố Nhược Vân chưa từng gặp qua.
Cho nên, nàng rõ ràng bị hoảng sợ, có chút kinh ngạc ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Tử Tà.
Ngay tại lúc nàng không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một tiếng cười khẽ chợt truyền đến.
Tử Tà lại nâng khóe môi, tà mị cười: Nha đầu, thế nào? Làm ngươi sợ? Quên đi, ta không đùa ngươi nữa.
Hô!
Nghe nói như thế, trong lòng Cố Nhược Vân rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nàng nở nụ cười, ánh mắt vẫn luôn ngóng nhìn nam nhân tuấn mỹ tà mị giống như tu la trước mặt.
Tử Tà, ngươi vĩnh viễn là đồng bạn của ta, cũng là người ta có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Nam nhân này, là người duy nhất gặp qua nàng ở kiếp trước, lại làm bạn với nàng ở kiếp này.
Hắn ở bên nàng từ lúc nàng còn nhỏ yếu, nhìn nàng trưởng thành từng bước một, nói đến cùng, cũng là người hiểu nàng nhất trên đời này.
Mà cuộc đời này nàng vô cùng may mắn, chẳng những có tiểu Dạ thề sống chết làm bạn, còn có một chiến hữu có thể cùng nàng đi trên cao nhất ——
Bởi vì ngươi là khế ước chủ của ta, Tử Tà cười xoa xoa đầu của Cố Nhược Vân, nói: Trách nhiệm của ta chính là cùng ngươi trưởng thành cho nên, bất luận ta làm cái gì, ngươi cũng không cần nói lời cảm tạ, bởi vì đó là ta nên làm.
Được.
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười: Về sau ta sẽ không lại nói cảm ơn ngươi.
Bởi vì, từ nay về sau, nàng sẽ dùng hành động của mình để chứng minh tín nhiệm đối với hắn.
——
Mộ Dung thế gia.
Trong phòng khách, Cố Nhược Vân mới đi ra từ trong Thượng Cổ Thần Tháp, đã nghe được tiếng kêu gào truyền đến từ ngoài cửa.
Ngươi tới này làm gì?
Dạ Nặc tức giận trừng mắt nhìn nữ tử nhu nhược trước mắt này, hừ lạnh một tiếng, nói: Ta không có hứng thú đối với loại nữ nhân như ngươi, ngươi không cần đến ngã vào lòng ta.
Giờ phút này, mặt của Mộ Dung Nhu Nhi bị tức đỏ bừng, bất luận như thế nào, Dạ Nặc này cũng chỉ là một tiểu thí hài mười tuổi.
Nhưng những lời hắn nói, thật giống như mình muốn ngã vào lòng hắn?
Ha ha, Mộ Dung Nhu Nhi thu liễm cảm xúc, cười khẽ hai tiếng, nói: Tiểu huynh đệ, ta có một việc muốn nói chuyện với các ngươi, không bằng cho ta vào, như thế nào?
Hừ!
Dạ Nặc kiêu ngạo nâng đầu nhỏ, vẻ mặt bắt nạt nói: Ta và một đống đại tiện không có gì để tán gẫu!
Cố Nhược Vân chậm rãi cúi người, nhẹ vỗ về một đầu tóc bạc như tiên nhân kia của nam nhân, ánh mắt không thanh lãnh như khi đối mặt với những người khác, ánh mắt nhu hòa nói.
Tiểu Dạ, chàng biết không, kiếp trước ta bị phản bội, cho nên ta vốn không muốn tín nhiệm bất luận kẻ nào, nhưng mà cuối cùng ta vẫn tin tưởng chàng! Cho dù ta không biết quá khứ của chàng, cũng không rõ rốt cuộc chàng đã từng làm chuyện gì l.q.đ, làm cho Tử Tà kiêng kị chàng như thế, nhưng ta tín nhiệm cảm giác của mình! Lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta đã tin cả đời này, chàng tuyệt sẽ không ruồng bỏ ta!
Có một số việc là phải qua lại (kiểu có qua có lại đó), chàn đã từng trả giá vì ta quá nhiều, vì vậy hiện tại nên đến lượt ta, chàng yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ lại cùng nhau, về sau, sẽ không có người nào có thể chia cách chúng ta.
Chậm rãi, nữ tử cúi người hôn lên môi của nam nhân.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nàng lập tức thu trở về.
Tiểu Dạ, chờ ta! Ta nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhấy lấy được Địa Ngục Chi Liên cứu chàng tỉnh lại!
Nói xong lời này, nàng liếc nhìn nam nhân nằm ở trên giường một sau cùng, một chút không nỡ chợt lóe lên từ đáy mắt, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Ngoài cửa.
Tử Tà phức tạp nhìn nàng, trầm mặc một lúc lâu, hỏi: Nha đầu, bởi vì nơi trục xuất giam cầm, ta không cách nào rời đi Thượng Cổ Thần Tháp! Nhưng mà, nếu ngươi gặp phải nguy hiểm, ngươi lập tức trốn vào trong Thượng Cổ Thần Tháp này.
Sau khi Cố Nhược Vân nghe nói như thế thì gật gật đầu: Được, Tử Tà, mặc kệ như thế nào, ta đều phải cảm ơn ngươi.
Nha đầu.
Tử Tà tà mị cười, ngẩng đầu nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Cố Nhược Vân.
Giờ khắc này, trong con ngươi màu tím tà khí kia của hắn tràn đầy dịu dàng và sủng nịch.
Ta đã nói rồi, nếu ngươi thật muốn cảm tạ ta mà nói, ta không để ý ngươi lấy thân báo đáp, tuy rằng ta thân là ma thú, nhưng nếu chúng ta tu luyện đến cuối cùng, thì vẫn có thể kết hợp ở cùng nhau.
Cố Nhược Vân ngẩn ra, bất đắc dĩ nhún vai: Tử Tà, ngươi cho rằng loại thời điểm này, ta còn có tâm tình đùa giỡn với ngươi sao?
Đùa giỡn?
Tử Tà tiến tới gần hai bước Cố Nhược Vân, vẻ mặt của hắn không có tà khí lúc ban đầu, đôi con ngươi màu tím nghiêm cẩn nhìn khuôn mặt thanh tú trước mắt này.
Nha đầu, ngươi thực cho rằng ta đang đùa giỡn với ngươi à?
Tử Tà nghiêm túc nghiêm cẩn như vậy, là Cố Nhược Vân chưa từng gặp qua.
Cho nên, nàng rõ ràng bị hoảng sợ, có chút kinh ngạc ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Tử Tà.
Ngay tại lúc nàng không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một tiếng cười khẽ chợt truyền đến.
Tử Tà lại nâng khóe môi, tà mị cười: Nha đầu, thế nào? Làm ngươi sợ? Quên đi, ta không đùa ngươi nữa.
Hô!
Nghe nói như thế, trong lòng Cố Nhược Vân rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nàng nở nụ cười, ánh mắt vẫn luôn ngóng nhìn nam nhân tuấn mỹ tà mị giống như tu la trước mặt.
Tử Tà, ngươi vĩnh viễn là đồng bạn của ta, cũng là người ta có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Nam nhân này, là người duy nhất gặp qua nàng ở kiếp trước, lại làm bạn với nàng ở kiếp này.
Hắn ở bên nàng từ lúc nàng còn nhỏ yếu, nhìn nàng trưởng thành từng bước một, nói đến cùng, cũng là người hiểu nàng nhất trên đời này.
Mà cuộc đời này nàng vô cùng may mắn, chẳng những có tiểu Dạ thề sống chết làm bạn, còn có một chiến hữu có thể cùng nàng đi trên cao nhất ——
Bởi vì ngươi là khế ước chủ của ta, Tử Tà cười xoa xoa đầu của Cố Nhược Vân, nói: Trách nhiệm của ta chính là cùng ngươi trưởng thành cho nên, bất luận ta làm cái gì, ngươi cũng không cần nói lời cảm tạ, bởi vì đó là ta nên làm.
Được.
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười: Về sau ta sẽ không lại nói cảm ơn ngươi.
Bởi vì, từ nay về sau, nàng sẽ dùng hành động của mình để chứng minh tín nhiệm đối với hắn.
——
Mộ Dung thế gia.
Trong phòng khách, Cố Nhược Vân mới đi ra từ trong Thượng Cổ Thần Tháp, đã nghe được tiếng kêu gào truyền đến từ ngoài cửa.
Ngươi tới này làm gì?
Dạ Nặc tức giận trừng mắt nhìn nữ tử nhu nhược trước mắt này, hừ lạnh một tiếng, nói: Ta không có hứng thú đối với loại nữ nhân như ngươi, ngươi không cần đến ngã vào lòng ta.
Giờ phút này, mặt của Mộ Dung Nhu Nhi bị tức đỏ bừng, bất luận như thế nào, Dạ Nặc này cũng chỉ là một tiểu thí hài mười tuổi.
Nhưng những lời hắn nói, thật giống như mình muốn ngã vào lòng hắn?
Ha ha, Mộ Dung Nhu Nhi thu liễm cảm xúc, cười khẽ hai tiếng, nói: Tiểu huynh đệ, ta có một việc muốn nói chuyện với các ngươi, không bằng cho ta vào, như thế nào?
Hừ!
Dạ Nặc kiêu ngạo nâng đầu nhỏ, vẻ mặt bắt nạt nói: Ta và một đống đại tiện không có gì để tán gẫu!
/1836
|