Edit: kaylee
Đây là thứ nhất, thứ hai đó là, nha đầu ngươi quả thật thật có bản lĩnh, Nam nhân cười vuốt vuốt đầu của Cố Nhược Vân, trong mắt hàm chứa sủng nịch nói, Thật không biết ngươi ở Cố gia sống thế nào, một tiểu nha đầu mười lăm tuổi tốt đẹp, lại có thể thành thục như vậy, nhưng lại rất lạnh nhạt, thật sự là làm cho người làm cữu cữu ta đây thương tâm, tốt xấu gì ta cũng là bằng hữu của phụ mẫu ngươi.
Đông Phương Thiếu Trạch bất đắc dĩ thở dài, bên môi lại tràn đầy ý cười.
Dư lão ở bên cạnh xem tất cả những thứ này, trong lòng có chút xót xa, ông biết rõ thiếu chủ sớm đã muốn gặp Cố Nhược Vân, nhưng lại không muốn liên lụy nàng vào trong nước sôi lửa bỏng của Đông Phương gia tộc, mới luôn luôn không thể gặp nhau.
Cho dù thấy cũng không cách nào nhận nhau……….....
À? Vị này là?
Bỗng nhiên, Đông Phương Thiếu Trạch cảm giác được phía sau Cố Nhược Vân truyền đến khí thô bạo, quay đầu nhìn về phía nam nhân tóc bạc đứng ở phía sau nàng, ở trong phút chốc chống lại đôi mắt đỏ của nam nhân, trong lòng hắn run lên, đến cùng là từng giết bao nhiêu người, mới có một đôi mắt vô tình thị sát như vậy? Nhất là trên người hắn tản mát ra lửa giận, rõ ràng làm thân thể của Đông Phương Thiếu Trạch căng thẳng.
À, ngươi nói hắn? Cố Nhược Vân nhìn nhìn Thiên Bắc Dạ, Là ta ở bên ngoài nhặt được.
Nhặt được?
Đông Phương Thiếu Trạch co rút khóe miệng, nàng cho rằng nam nhân này là a miêu a cẩu (chó mèo) gì đó, tùy tiện ở trên đường có thể nhặt được sao? Hơn nữa, ngay tại vừa rồi, Đông Phương Thiếu Trạch mới cảm nhận được cái gì gọi là biến sắc mặt cực nhanh.
Nam nhân vốn đang bất mãn nhìn mình, ở nháy mắt Cố Nhược Vân quay đầu, lập tức thay đổi thành biểu cảm ủy ủy khuất khuất, thần sắc kia, nếu không biết còn tưởng rằng có người khi dễ hắn…………..
Đông Phương thiếu chủ, ngươi hẳn là không để ý an bày cho chúng ta hai cái phòng đi?
Lời nói của Cố Nhược Vân làm cho Đông Phương Thiếu Trạch phục hồi tinh thần lại, hắn lắc lắc đầu, cười nói: Về sau ngươi chính là chủ tử của Bách Thảo Đường, nơi này là địa bàn của ngươi, muốn an bài phòng, chính ngươi có thể đi, lần này trở lại Thanh Long Quốc là nghe nói hôm nay ngươi rời đi Thiên Linh trận, qua hai ngày nữa lại phải đi, chỉ là ta sẽ để Dư lão lại giúp ngươi.
Được, Cố Nhược Vân gật gật đầu, Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi.
Trước khi Thiên Bắc Dạ xoay người lại nhìn nhìn Đông Phương Thiếu Trạch, rồi sau đó đi theo Cố Nhược Vân rời khỏi nội đường.
Ở khoảnh khắc bọn họ biến mất, sắc mặt của Đông Phương Thiếu Trạch trầm xuống một chút.
Dư lão, ngươi đi thăm dò thân phận của nam nhân kia cho ta!
Thiếu chủ? Dư lão đáy mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, Nam nhân kia có vấn đề gì sao? Ta ở trên người hắn không cảm giác được linh lực dao động.
Đông Phương Thiếu Trạch cười lạnh một tiếng: Ta có một loại dự cảm, nam nhân kia thực lực rất mạnh, thậm chí ngay cả phụ thân cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn!
Cái gì?
Dư lão kinh ngạc trừng lớn mắt, ngay cả gia chủ đều không phải là đối thủ của hắn? Phải biết rằng, gia chủ đã là cấp bậc Võ Vương, nếu ngay cả gia chủ đều đánh không lại hắn, vậy hắn là cỡ nào cường đại?
Ta muốn biết, nam nhân này xuất hiện ở trước mặt Vân Nhi đến cùng là vì cái gì! Ta tuyệt đối không cho phép có người thương hại cốt nhục của tỷ tỷ, bất kể là nam nhân này, hay là Cố gia!
Cố Nhược Vân bị Cố lão gia tử tươi sống đánh chết, chuyện này hắn không phải không biết, đáng tiếc hắn đã tới chậm, nếu không hắn cũng sẽ không thể để cho cốt nhục của tỷ tỷ suýt chút nữa rời đi.
Ta cũng không muốn trợ giúp Vân Nhi trưởng thành, dù sao ta muốn xem là thực lực chân chính của nàng, nhưng không có nghĩa là ta có thể khoan nhượng hành vi của một số người! Nhất là tất cả phát sinh ở trong hoàng cung hôm nay! Cố gia………... Tạm thời không thể trừ, nhưng có thể tìm phiền toái nho nhỏ, Dư lão, ngươi giúp ta chuẩn bị một chút, ta muốn đi xem Cố gia!
Đây là thứ nhất, thứ hai đó là, nha đầu ngươi quả thật thật có bản lĩnh, Nam nhân cười vuốt vuốt đầu của Cố Nhược Vân, trong mắt hàm chứa sủng nịch nói, Thật không biết ngươi ở Cố gia sống thế nào, một tiểu nha đầu mười lăm tuổi tốt đẹp, lại có thể thành thục như vậy, nhưng lại rất lạnh nhạt, thật sự là làm cho người làm cữu cữu ta đây thương tâm, tốt xấu gì ta cũng là bằng hữu của phụ mẫu ngươi.
Đông Phương Thiếu Trạch bất đắc dĩ thở dài, bên môi lại tràn đầy ý cười.
Dư lão ở bên cạnh xem tất cả những thứ này, trong lòng có chút xót xa, ông biết rõ thiếu chủ sớm đã muốn gặp Cố Nhược Vân, nhưng lại không muốn liên lụy nàng vào trong nước sôi lửa bỏng của Đông Phương gia tộc, mới luôn luôn không thể gặp nhau.
Cho dù thấy cũng không cách nào nhận nhau……….....
À? Vị này là?
Bỗng nhiên, Đông Phương Thiếu Trạch cảm giác được phía sau Cố Nhược Vân truyền đến khí thô bạo, quay đầu nhìn về phía nam nhân tóc bạc đứng ở phía sau nàng, ở trong phút chốc chống lại đôi mắt đỏ của nam nhân, trong lòng hắn run lên, đến cùng là từng giết bao nhiêu người, mới có một đôi mắt vô tình thị sát như vậy? Nhất là trên người hắn tản mát ra lửa giận, rõ ràng làm thân thể của Đông Phương Thiếu Trạch căng thẳng.
À, ngươi nói hắn? Cố Nhược Vân nhìn nhìn Thiên Bắc Dạ, Là ta ở bên ngoài nhặt được.
Nhặt được?
Đông Phương Thiếu Trạch co rút khóe miệng, nàng cho rằng nam nhân này là a miêu a cẩu (chó mèo) gì đó, tùy tiện ở trên đường có thể nhặt được sao? Hơn nữa, ngay tại vừa rồi, Đông Phương Thiếu Trạch mới cảm nhận được cái gì gọi là biến sắc mặt cực nhanh.
Nam nhân vốn đang bất mãn nhìn mình, ở nháy mắt Cố Nhược Vân quay đầu, lập tức thay đổi thành biểu cảm ủy ủy khuất khuất, thần sắc kia, nếu không biết còn tưởng rằng có người khi dễ hắn…………..
Đông Phương thiếu chủ, ngươi hẳn là không để ý an bày cho chúng ta hai cái phòng đi?
Lời nói của Cố Nhược Vân làm cho Đông Phương Thiếu Trạch phục hồi tinh thần lại, hắn lắc lắc đầu, cười nói: Về sau ngươi chính là chủ tử của Bách Thảo Đường, nơi này là địa bàn của ngươi, muốn an bài phòng, chính ngươi có thể đi, lần này trở lại Thanh Long Quốc là nghe nói hôm nay ngươi rời đi Thiên Linh trận, qua hai ngày nữa lại phải đi, chỉ là ta sẽ để Dư lão lại giúp ngươi.
Được, Cố Nhược Vân gật gật đầu, Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi.
Trước khi Thiên Bắc Dạ xoay người lại nhìn nhìn Đông Phương Thiếu Trạch, rồi sau đó đi theo Cố Nhược Vân rời khỏi nội đường.
Ở khoảnh khắc bọn họ biến mất, sắc mặt của Đông Phương Thiếu Trạch trầm xuống một chút.
Dư lão, ngươi đi thăm dò thân phận của nam nhân kia cho ta!
Thiếu chủ? Dư lão đáy mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, Nam nhân kia có vấn đề gì sao? Ta ở trên người hắn không cảm giác được linh lực dao động.
Đông Phương Thiếu Trạch cười lạnh một tiếng: Ta có một loại dự cảm, nam nhân kia thực lực rất mạnh, thậm chí ngay cả phụ thân cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn!
Cái gì?
Dư lão kinh ngạc trừng lớn mắt, ngay cả gia chủ đều không phải là đối thủ của hắn? Phải biết rằng, gia chủ đã là cấp bậc Võ Vương, nếu ngay cả gia chủ đều đánh không lại hắn, vậy hắn là cỡ nào cường đại?
Ta muốn biết, nam nhân này xuất hiện ở trước mặt Vân Nhi đến cùng là vì cái gì! Ta tuyệt đối không cho phép có người thương hại cốt nhục của tỷ tỷ, bất kể là nam nhân này, hay là Cố gia!
Cố Nhược Vân bị Cố lão gia tử tươi sống đánh chết, chuyện này hắn không phải không biết, đáng tiếc hắn đã tới chậm, nếu không hắn cũng sẽ không thể để cho cốt nhục của tỷ tỷ suýt chút nữa rời đi.
Ta cũng không muốn trợ giúp Vân Nhi trưởng thành, dù sao ta muốn xem là thực lực chân chính của nàng, nhưng không có nghĩa là ta có thể khoan nhượng hành vi của một số người! Nhất là tất cả phát sinh ở trong hoàng cung hôm nay! Cố gia………... Tạm thời không thể trừ, nhưng có thể tìm phiền toái nho nhỏ, Dư lão, ngươi giúp ta chuẩn bị một chút, ta muốn đi xem Cố gia!
/1836
|