Nghe nói như thế, hai nữ tử lúc trước được Diệp Lâm ôm ở trong ngực đột nhiên phục hồi tinh thần lại, một gã hồng y nữ tử trong đó vội vàng nói: Mộ Dung đại tiểu thư, là tiểu thí hài bên cạnh Mộ Dung Yên kia làm bị thương Diệp Lâm thiếu gia, kính xin đại tiểu thư làm chủ cho Diệp thiếu gia.
Yên nhi? Mộ Dung Nhu Nhi ngẩn ra, ánh mắt kinh ngạc dừng ở trên mặt Mộ Dung Yên: Vì sao bằng hữu của muội lại tùy ý ra tay đả thương người? Huống chi còn nhẫn tâm đánh một người nặng như thế, vạn nhất chọc tới lửa giận của Diệp gia thì như thế nào cho phải? Như vậy đi, muội bảo bằng hữu muội nói lời xin lỗi thiếu gia Diệp gia, như thế nào?
Thực lực của Diệp Lâm nàng là biết đến, nhưng tiểu nãi oa mười tuổi này vậy mà có thể đánh bị thương y, chẳng lẽ trong tay hắn có bảo bối trân quý nào đó?
Nghĩ đến đây, một tia sáng chợt lóe lên trong hai mắt kia.
Giờ này khắc này, Diệp Lâm đau đến mức sắc mặt đều thay đổi, thân mình không ngừng run rẩy, nhưng mà ở dưới đau đớn kịch liệt như thế, y vậy mà không có ngất đi.
Tiểu tử thối, ngươi dám phế đi mệnh căn của ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ngươi! Cho dù có đại tiểu thư Mộ Dung gia nói đỡ cho ngươi không có tác dụng! Trừ phi cả đời ngươi làm nô lệ của ta, chịu ta tra tấn! Còn có ngươi………..
Ánh mắt âm độc của yquét về phía Cố Nhược Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: Ta muốn ngươi trở thành nô lệ trên giường của ta, cho dù ta bị phế, nhưng ta vẫn có trăm ngàn loại phương pháp ngược đãi ngươi! Đây là cái giá vì mới vừa rồi ngươi ra tay với bổn thiếu gia!
Ở trong Hắc Nham Thành này, duy nhất có thể làm Diệp Lâm sợ hãi cũng chỉ có hội đấu giá Hắc Vân.
Trừ này đó ra, cho dù là Mộ Dung thế gia, y cũng không để vào mắt.
Dạ Nặc, chúng ta đi.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt quét mắt nhìn Diệp Lâm đang điên cuồng, xoay người lập tức muốn đi vào bên trong hội đấu giá.
Bước chân của nàng vừa bước ra, một giọng nói dịu dàng lập tức truyền đến từ phía sau. Cố cô nương, mặc kệ ngươi như thế nào xúi giục Yên nhi gạt bỏ ta, ta đều có thể nhẫn nhịn, nhưng ngươi làm việc rất quá đáng, ở Hắc Nham Thành ta lại ra tay với thiếu gia Diệp gia, l.q.d ngươi chính là không để Hắc Nham Thành vào mắt? Bình thường Mộ Dung Nhu Nhi ta là yếu đuối thật không sai, lại không có nghĩa là ta sợ hãi người ác độc như ngươi!
Mộ Dung Nhu Nhi thay đổi tư thái nhu nhược kia, nâng cao cằm tuyết trắng, dáng vẻ chính nghĩa lẫm nhiên nói.
Ta nhường nhịn ngươi, là nể tình Yên nhi, ngươi thật sự đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, người như ngươi, người người muốn tru diệt, cũng chỉ có Yên nhi mới tin lời nói của ngươi, vì ngươi, không tiếc hãm hại ta.
Một câu nói này, không chỉ nói cho thế nhân Cố Nhược Vân là hiểm ác ác độc cỡ nào, đồng thời cũng kéo Mộ Dung Yên xuống nước.
Xem đi, nàng ta đối với Mộ Dung Yên thật tốt? Vì nàng, cho dù phải nhường nhịn người không thích, nhưng mà Mộ Dung Yên làm cái gì? Vì một người ngoài, không tiếc hãm hại nàng ta! Quả nhiên là bạch nhãn lang lang tâm cẩu phế (sói mắt trắng lòng dạ độc ác)!
Cho nên, lời này vừa mới nói xong, lập tức có vô số tầm mắt khinh bỉ trào phúng nhìn về phía Mộ Dung Yên.
Không nghĩ tới Nhị tiểu thư Mộ Dung thế gia lại là người như thế.
Không sai, chúng ta vốn chỉ cho rằng nàng là một bao cỏ, lại không nghĩ rằng còn ngu xuẩn đến trình độ như thế, l.qđ một câu nói của người ngoài nàng cũng tin, thậm chí vì vậy mà không tin tưởng tỷ tỷ sủng nàng nhiều năm như vậy.
Ôi, nếu ta có một tỷ tỷ khắp nơi suy nghĩ vì muội muội như Mộ Dung Nhu Nhi, phỏng chừng ta nằm mơ đều sẽ cười tỉnh, lại có một số người quả nhiên là đang ở trong phúc mà không biết phúc!
Không ai nhìn thấy, khi bọn họ nói những lời này, khóe miệng của Mộ Dung Nhu Nhi chợt nâng lên một nụ cười rồi biến mất.
Mộ Dung Yên, ta đã sớm nói, đấu với ta sẽ không có kết cục tốt gì!
Cho dù thiên phú của ngươi không tệ lại như thế nào, cho dù ngươi có được đầu óc buôn bán lại thế nào? Ngươi sai chính là sai ở chô quá dễ dàng tin tưởng người khác!
Yên nhi? Mộ Dung Nhu Nhi ngẩn ra, ánh mắt kinh ngạc dừng ở trên mặt Mộ Dung Yên: Vì sao bằng hữu của muội lại tùy ý ra tay đả thương người? Huống chi còn nhẫn tâm đánh một người nặng như thế, vạn nhất chọc tới lửa giận của Diệp gia thì như thế nào cho phải? Như vậy đi, muội bảo bằng hữu muội nói lời xin lỗi thiếu gia Diệp gia, như thế nào?
Thực lực của Diệp Lâm nàng là biết đến, nhưng tiểu nãi oa mười tuổi này vậy mà có thể đánh bị thương y, chẳng lẽ trong tay hắn có bảo bối trân quý nào đó?
Nghĩ đến đây, một tia sáng chợt lóe lên trong hai mắt kia.
Giờ này khắc này, Diệp Lâm đau đến mức sắc mặt đều thay đổi, thân mình không ngừng run rẩy, nhưng mà ở dưới đau đớn kịch liệt như thế, y vậy mà không có ngất đi.
Tiểu tử thối, ngươi dám phế đi mệnh căn của ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ngươi! Cho dù có đại tiểu thư Mộ Dung gia nói đỡ cho ngươi không có tác dụng! Trừ phi cả đời ngươi làm nô lệ của ta, chịu ta tra tấn! Còn có ngươi………..
Ánh mắt âm độc của yquét về phía Cố Nhược Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: Ta muốn ngươi trở thành nô lệ trên giường của ta, cho dù ta bị phế, nhưng ta vẫn có trăm ngàn loại phương pháp ngược đãi ngươi! Đây là cái giá vì mới vừa rồi ngươi ra tay với bổn thiếu gia!
Ở trong Hắc Nham Thành này, duy nhất có thể làm Diệp Lâm sợ hãi cũng chỉ có hội đấu giá Hắc Vân.
Trừ này đó ra, cho dù là Mộ Dung thế gia, y cũng không để vào mắt.
Dạ Nặc, chúng ta đi.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt quét mắt nhìn Diệp Lâm đang điên cuồng, xoay người lập tức muốn đi vào bên trong hội đấu giá.
Bước chân của nàng vừa bước ra, một giọng nói dịu dàng lập tức truyền đến từ phía sau. Cố cô nương, mặc kệ ngươi như thế nào xúi giục Yên nhi gạt bỏ ta, ta đều có thể nhẫn nhịn, nhưng ngươi làm việc rất quá đáng, ở Hắc Nham Thành ta lại ra tay với thiếu gia Diệp gia, l.q.d ngươi chính là không để Hắc Nham Thành vào mắt? Bình thường Mộ Dung Nhu Nhi ta là yếu đuối thật không sai, lại không có nghĩa là ta sợ hãi người ác độc như ngươi!
Mộ Dung Nhu Nhi thay đổi tư thái nhu nhược kia, nâng cao cằm tuyết trắng, dáng vẻ chính nghĩa lẫm nhiên nói.
Ta nhường nhịn ngươi, là nể tình Yên nhi, ngươi thật sự đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, người như ngươi, người người muốn tru diệt, cũng chỉ có Yên nhi mới tin lời nói của ngươi, vì ngươi, không tiếc hãm hại ta.
Một câu nói này, không chỉ nói cho thế nhân Cố Nhược Vân là hiểm ác ác độc cỡ nào, đồng thời cũng kéo Mộ Dung Yên xuống nước.
Xem đi, nàng ta đối với Mộ Dung Yên thật tốt? Vì nàng, cho dù phải nhường nhịn người không thích, nhưng mà Mộ Dung Yên làm cái gì? Vì một người ngoài, không tiếc hãm hại nàng ta! Quả nhiên là bạch nhãn lang lang tâm cẩu phế (sói mắt trắng lòng dạ độc ác)!
Cho nên, lời này vừa mới nói xong, lập tức có vô số tầm mắt khinh bỉ trào phúng nhìn về phía Mộ Dung Yên.
Không nghĩ tới Nhị tiểu thư Mộ Dung thế gia lại là người như thế.
Không sai, chúng ta vốn chỉ cho rằng nàng là một bao cỏ, lại không nghĩ rằng còn ngu xuẩn đến trình độ như thế, l.qđ một câu nói của người ngoài nàng cũng tin, thậm chí vì vậy mà không tin tưởng tỷ tỷ sủng nàng nhiều năm như vậy.
Ôi, nếu ta có một tỷ tỷ khắp nơi suy nghĩ vì muội muội như Mộ Dung Nhu Nhi, phỏng chừng ta nằm mơ đều sẽ cười tỉnh, lại có một số người quả nhiên là đang ở trong phúc mà không biết phúc!
Không ai nhìn thấy, khi bọn họ nói những lời này, khóe miệng của Mộ Dung Nhu Nhi chợt nâng lên một nụ cười rồi biến mất.
Mộ Dung Yên, ta đã sớm nói, đấu với ta sẽ không có kết cục tốt gì!
Cho dù thiên phú của ngươi không tệ lại như thế nào, cho dù ngươi có được đầu óc buôn bán lại thế nào? Ngươi sai chính là sai ở chô quá dễ dàng tin tưởng người khác!
/1836
|