Tiền đâu?
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhíu mày, hỏi.
Này………... Lưu Đình có chút chần chờ: Ba mươi triệu Kim tệ chẳng phải số lượng nhỏ, cho nên, vị khách nhân kia cần thời gian gom góp, kính xin đại nhân chờ một lát.
Chờ?
Cố Nhược Vân nhíu mày, làm sao nàng có thể chờ.
Phải biết rằng, mua Linh Khí là Dạ Lan, mình mượn dùng lực lượng của Thượng Cổ Thần Tháp làm mờ khuôn mặt, nhưng mà loại lực lượng này thật dễ dàng bị xuyên thấu trước mặt Võ Đế như Dạ Lan.
Nghe nói, từng thành viên tiến vào hội đấu giá, đều cần giao tiền đặt cọc nhất định, những tiền đặt cọc cộng lại cũng không sai biệt lắm có một nửa giá này, l^q'đ hơn nữa thu vào ngày xưa của hội đấu giá các ngươi, chi trả trước cho ta ba mươi triệu Kim tệ hẳn không tính là cái gì.
Lưu Đình trầm mặc, thật lâu sau, hắn mới hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói: Tốt, hôm nay Lưu Đình ta đây làm chủ chuyện này, chuẩn bị thù lao trả cho ngươi trước.
Người trước mắt là khách quý có thể lấy ra một thanh Linh Khí để bán đấu giá, bất luận như thế nào đều cần lấy lòng nàng, cho dù Vân Lạc đại nhân biết hẳn là cũng sẽ không thể trách cứ hắn.
Nghĩ đến đây, Lưu Đình lập tức bắt đầu tính tiền cho Cố Nhược Vân trước, chờ sau khi lấy được Kim tệ, Cố Nhược Vân cũng không quay đầu lại xoay người rời đi hậu đường.
... ...... .....
Lúc này, ở ngoài hậu đường, Dạ Lan và Vân Lạc cười nói đi tới cửa, lập tức nhìn thấy một bóng lưng rời đi, không biết vì sao, ông lại có cảm giác bóng dáng kia rất là quen thuộc, nhưng ông cũng không có nghĩ nhiều đã đi vào.
Lưu Đình, vị khách nhân lấy Linh Khí đến bán đấu giá kia có đến đây hay không? Trên mặt Vân Lạc mang theo tươi cười, ôn hòa hỏi.
Hả?
Lưu Đình sửng sốt một chút: Nàng vừa mới đi rồi.
Cái gì?
Dạ Lan đột nhiên cả kinh, vội vàng đuổi theo, nhưng mà, đi ra thật xa, cũng không thấy bóng dáng màu xanh vừa rồi kia, làm cho ông không khỏi hối hận không thôi: Đều do ta, vậy mà đã tới chậm!
Vân Lạc Nhẹ nhàng cười, trấn an Dạ Lan.
Dạ Lan, ngươi không cần lo lắng, tiền của ngươi còn không có đưa, sớm hay muộn gì người thần bí kia cũng sẽ quay lại.
Điều này cũng đúng.
Dạ Lan gật gật đầu, đi đến từ ngoài cửa, mí mắt cũng không nâng một nói: Tiểu tử, chờ sau khi ngưoừi thần bí kia xuất hiện lại kêu ta.
Sắc mặt của Lưu Đình bỗng nhiên đỏ lên, nếu hắn không có nghe sai, vừa rồi Vân Lạc đại nhân gọi lão gia tử này là Dạ Lan! Nói cách khác, ông ấy chính là người đứng đầu nơi trục xuất, gia chủ Dạ gia?
Nghĩ đến đây, tâm của hắn bỗng căng thẳng, lắp bắp nói: Vân Lạc đại nhân, Dạ... Dạ tiền bối, ta đã thanh toán xong cho vị... Vị khách nhân kia, nàng... Nàng đã đi.
Cái gì?
Dạ Lan nổi giận, hận không thể vung một tát chụp chết tiểu tử thối này.
Ngươi vừa mới nói cái gì? Lại lặp lại một lần cho lão tử?
Ta…...
Lưu Đình bị dọa đến mức hoàn toàn nói không ra lời, lắp bắp, thân mình đều nhịn không được không ngừng run run.
Vân Lạc liếc mắt xem thường: Lưu Đình cũng là suy nghĩ vì hội đấu giá của ta, cũng không có làm sai cái gì, hội đấu giá chúng ta quả thật có điều lệ tính tiền giúp khách nhân có việc gấp trước, lão gia hỏa này, ngươi đã có hứng thú như thế đối với người thần bí kia, vậy chỉ cần hỏi Lưu Đình một chút xem nàng lớn lên trong thế nào, lấy thế lực của Dạ gia còn có thể tìm không ra?
Nói cũng đúng! Dạ Lan đồng ý gật đầu, thế này mới cảm thấy mình quả thật rất nóng nảy, cho nên nghĩ nghĩ, vẫn là cười dùng giọng điệu hòa ái dễ gần nói với Lưu Đình: Ha ha, tiểu tử, hiện tại ngươi miêu tả một chút vị dáng vẻ của người thần bí kia cho ta.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhíu mày, hỏi.
Này………... Lưu Đình có chút chần chờ: Ba mươi triệu Kim tệ chẳng phải số lượng nhỏ, cho nên, vị khách nhân kia cần thời gian gom góp, kính xin đại nhân chờ một lát.
Chờ?
Cố Nhược Vân nhíu mày, làm sao nàng có thể chờ.
Phải biết rằng, mua Linh Khí là Dạ Lan, mình mượn dùng lực lượng của Thượng Cổ Thần Tháp làm mờ khuôn mặt, nhưng mà loại lực lượng này thật dễ dàng bị xuyên thấu trước mặt Võ Đế như Dạ Lan.
Nghe nói, từng thành viên tiến vào hội đấu giá, đều cần giao tiền đặt cọc nhất định, những tiền đặt cọc cộng lại cũng không sai biệt lắm có một nửa giá này, l^q'đ hơn nữa thu vào ngày xưa của hội đấu giá các ngươi, chi trả trước cho ta ba mươi triệu Kim tệ hẳn không tính là cái gì.
Lưu Đình trầm mặc, thật lâu sau, hắn mới hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói: Tốt, hôm nay Lưu Đình ta đây làm chủ chuyện này, chuẩn bị thù lao trả cho ngươi trước.
Người trước mắt là khách quý có thể lấy ra một thanh Linh Khí để bán đấu giá, bất luận như thế nào đều cần lấy lòng nàng, cho dù Vân Lạc đại nhân biết hẳn là cũng sẽ không thể trách cứ hắn.
Nghĩ đến đây, Lưu Đình lập tức bắt đầu tính tiền cho Cố Nhược Vân trước, chờ sau khi lấy được Kim tệ, Cố Nhược Vân cũng không quay đầu lại xoay người rời đi hậu đường.
... ...... .....
Lúc này, ở ngoài hậu đường, Dạ Lan và Vân Lạc cười nói đi tới cửa, lập tức nhìn thấy một bóng lưng rời đi, không biết vì sao, ông lại có cảm giác bóng dáng kia rất là quen thuộc, nhưng ông cũng không có nghĩ nhiều đã đi vào.
Lưu Đình, vị khách nhân lấy Linh Khí đến bán đấu giá kia có đến đây hay không? Trên mặt Vân Lạc mang theo tươi cười, ôn hòa hỏi.
Hả?
Lưu Đình sửng sốt một chút: Nàng vừa mới đi rồi.
Cái gì?
Dạ Lan đột nhiên cả kinh, vội vàng đuổi theo, nhưng mà, đi ra thật xa, cũng không thấy bóng dáng màu xanh vừa rồi kia, làm cho ông không khỏi hối hận không thôi: Đều do ta, vậy mà đã tới chậm!
Vân Lạc Nhẹ nhàng cười, trấn an Dạ Lan.
Dạ Lan, ngươi không cần lo lắng, tiền của ngươi còn không có đưa, sớm hay muộn gì người thần bí kia cũng sẽ quay lại.
Điều này cũng đúng.
Dạ Lan gật gật đầu, đi đến từ ngoài cửa, mí mắt cũng không nâng một nói: Tiểu tử, chờ sau khi ngưoừi thần bí kia xuất hiện lại kêu ta.
Sắc mặt của Lưu Đình bỗng nhiên đỏ lên, nếu hắn không có nghe sai, vừa rồi Vân Lạc đại nhân gọi lão gia tử này là Dạ Lan! Nói cách khác, ông ấy chính là người đứng đầu nơi trục xuất, gia chủ Dạ gia?
Nghĩ đến đây, tâm của hắn bỗng căng thẳng, lắp bắp nói: Vân Lạc đại nhân, Dạ... Dạ tiền bối, ta đã thanh toán xong cho vị... Vị khách nhân kia, nàng... Nàng đã đi.
Cái gì?
Dạ Lan nổi giận, hận không thể vung một tát chụp chết tiểu tử thối này.
Ngươi vừa mới nói cái gì? Lại lặp lại một lần cho lão tử?
Ta…...
Lưu Đình bị dọa đến mức hoàn toàn nói không ra lời, lắp bắp, thân mình đều nhịn không được không ngừng run run.
Vân Lạc liếc mắt xem thường: Lưu Đình cũng là suy nghĩ vì hội đấu giá của ta, cũng không có làm sai cái gì, hội đấu giá chúng ta quả thật có điều lệ tính tiền giúp khách nhân có việc gấp trước, lão gia hỏa này, ngươi đã có hứng thú như thế đối với người thần bí kia, vậy chỉ cần hỏi Lưu Đình một chút xem nàng lớn lên trong thế nào, lấy thế lực của Dạ gia còn có thể tìm không ra?
Nói cũng đúng! Dạ Lan đồng ý gật đầu, thế này mới cảm thấy mình quả thật rất nóng nảy, cho nên nghĩ nghĩ, vẫn là cười dùng giọng điệu hòa ái dễ gần nói với Lưu Đình: Ha ha, tiểu tử, hiện tại ngươi miêu tả một chút vị dáng vẻ của người thần bí kia cho ta.
/1836
|