Edit: kaylee
Tiểu tử!
Nam tử trung niên hung hăng hít một hơi, mới ngăn lại xúc động muốn nổi giận của mình, lạnh lùng trừng mắt nhìn Dạ Nặc, lạnh giọng nói: Tốt cho một bộ miệng lưỡi sắc bén, đáng tiếc, người ở trước mặt Diệp mỗ ta, nói nhiều lời hơn nữa cũng không có tác dụng, người tới, mang tiểu tử thối này về Diệp gia!
Các ngươi dám!
Mộ Dung Yên biến sắc, thân mình che ở trước mặt Dạ Nặc, khẽ cau mày nhìn về phía nam tử trung niên trước mắt.
Diệp gia chủ, Dạ Nặc là khách nhân của Mộ Dung thế gia ta, ngươi muốn mang hắn đi, ít nhất cũng phải hỏi Mộ Dung thế gia ta một chút, không phải sao?
Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, khinh thường đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Yên, cười nhạo nói: Mộ Dung thế gia? Vậy Mộ Dung thế gia tính là cái gì? Cũng xứng làm cho Diệp mỗ ta để vào mắt? Huống chi, lqd Mộ Dung Yên ngươi còn không cách nào làm chủ Mộ Dung thế gia! Tiểu tử thối này cũng dám đả thương con ta, vậy hôm nay, ta nhất định sẽ mang hắn đi!
Ầm!
Nhưng mà, ngay tại nháy mắt tiếng nói của y chưa dứt, một giọng nói lạnh nhạt cùng với lực lượng cường đại thổi quét đến từ phía trước, đánh thân thể của y bay ra ngoài.
Ngươi cản đường của ta.
Nữ tử mặc một bộ áo xanh, chậm rãi đi đến, mặt mày nàng bình thản, giọng nói thanh lãnh chậm rãi vang lên ở dưới nắng chiều trên đường.
Cố bảo tiêu! Ngươi thật suất!
Hai mắt Dạ Nặc sáng lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Nhược Vân.
Giờ này khắc này, hắn thật sự hận không thể ôm Cố Nhược Vân hung hăng hôn một cái.
Nha đầu thối, ngươi muốn chết! Diệp Lâm bò lên từ trên đất, lau lau vết máu nơi khóe miệng, hai mắt âm trầm xuống, hỏi: Ngươi cũng biết người sau lưng Diệp gia chúng ta là ai? Llqđ Cũng dám to gan lớn mật như thế! Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, đừng xen vào việc của người khác, nếu không chết như thế nào cũng không biết.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Lâm.
Chỉ một cái liếc mắt này, làm cho tâm của Diệp Lâm bỗng nhiên run run một chút, vậy mà khống chế không được sợ hãi trong lòng kia.
Không có khả năng!
Khi nào thì Hắc Nham Thành xuất hiện thiên tài như vậy! Không nói vị tiểu thí hài có thể đả thương nhi tử nhà mình này, ngay cả nữ tử này, trên người đều có sức mạnh cường đại làm cho người không thể địch nổi.
Võ Hoàng?
Trong đầu nháy mắt xuất hiện hai chữ này, Diệp Lâm cảm giác mình điên rồi, nữ tử trẻ tuổi như thế làm sao có thể là Võ Hoàng? Phỏng chừng trên người nàng mang theo trân bảo gì đó, mới có thể gây áp bách như thế cho y.
Cút!
Môi mỏng của nữ tử khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra một chữ.
Sau khi nghe được chữ kia, Diệp Lâm hít vào một hơi thật sâu, con ngươi trầm vài cái, lạnh giọng nói: Nha đầu, ngươi thật muốn xen vào việc của người khác?
Ta nói, cút
Ầm!
Một luồng kình khí lại dừng ở ngực của Diệp Lâm, lần này y trực tiếp bay ra ngoài mấy thước, l.q.đ thân mình hung hăng nện ở phía trên quầy hàng bên đường, nháy mắt đập quầy hàng thành hai đoạn.
Phụt!
Máu tươi phun ra từ trong miệng, nhiễm đỏ vạt áo của y, trong mắt Diệp Lâm mang theo kinh ngạc, nếu nói ngay từ đầu, Cố Nhược Vân là dựa vào đánh lén đả thương y, vậy lúc này đây, nàng vậy mà còn có thể lại đánh bay y.
Nữ tử này, rốt cuộc là người phương nào?
Nghĩ đến đây, con ngươi của Diệp Lâm lại trầm xuống, bò dậy từ trên đất, phất phất tay, nói: Chúng ta đi!
Dứt lời, y lại âm trầm nhìn Cố Nhược Vân, sau đó cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Một cái liếc mắt kia, mang theo tất cả âm ngoan, làm cho người ta không khỏi mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng).
Diệp Lâm không này có bản lĩnh gì, thực lực cũng rất kém, chỉ là Võ Vương trung cấp, nhưng mà, lqđ Diệp gia có hai lão tổ tông thực lực ở phía trên Võ Hoàng, Mộ Dung Yên nhìn Cố Nhược Vân, nói: Hơn nữa, chống đỡ ở sau lưng Diệp gia, là Lang Nha đạo tặc đoàn!
Tiểu tử!
Nam tử trung niên hung hăng hít một hơi, mới ngăn lại xúc động muốn nổi giận của mình, lạnh lùng trừng mắt nhìn Dạ Nặc, lạnh giọng nói: Tốt cho một bộ miệng lưỡi sắc bén, đáng tiếc, người ở trước mặt Diệp mỗ ta, nói nhiều lời hơn nữa cũng không có tác dụng, người tới, mang tiểu tử thối này về Diệp gia!
Các ngươi dám!
Mộ Dung Yên biến sắc, thân mình che ở trước mặt Dạ Nặc, khẽ cau mày nhìn về phía nam tử trung niên trước mắt.
Diệp gia chủ, Dạ Nặc là khách nhân của Mộ Dung thế gia ta, ngươi muốn mang hắn đi, ít nhất cũng phải hỏi Mộ Dung thế gia ta một chút, không phải sao?
Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, khinh thường đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Yên, cười nhạo nói: Mộ Dung thế gia? Vậy Mộ Dung thế gia tính là cái gì? Cũng xứng làm cho Diệp mỗ ta để vào mắt? Huống chi, lqd Mộ Dung Yên ngươi còn không cách nào làm chủ Mộ Dung thế gia! Tiểu tử thối này cũng dám đả thương con ta, vậy hôm nay, ta nhất định sẽ mang hắn đi!
Ầm!
Nhưng mà, ngay tại nháy mắt tiếng nói của y chưa dứt, một giọng nói lạnh nhạt cùng với lực lượng cường đại thổi quét đến từ phía trước, đánh thân thể của y bay ra ngoài.
Ngươi cản đường của ta.
Nữ tử mặc một bộ áo xanh, chậm rãi đi đến, mặt mày nàng bình thản, giọng nói thanh lãnh chậm rãi vang lên ở dưới nắng chiều trên đường.
Cố bảo tiêu! Ngươi thật suất!
Hai mắt Dạ Nặc sáng lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Nhược Vân.
Giờ này khắc này, hắn thật sự hận không thể ôm Cố Nhược Vân hung hăng hôn một cái.
Nha đầu thối, ngươi muốn chết! Diệp Lâm bò lên từ trên đất, lau lau vết máu nơi khóe miệng, hai mắt âm trầm xuống, hỏi: Ngươi cũng biết người sau lưng Diệp gia chúng ta là ai? Llqđ Cũng dám to gan lớn mật như thế! Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, đừng xen vào việc của người khác, nếu không chết như thế nào cũng không biết.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Lâm.
Chỉ một cái liếc mắt này, làm cho tâm của Diệp Lâm bỗng nhiên run run một chút, vậy mà khống chế không được sợ hãi trong lòng kia.
Không có khả năng!
Khi nào thì Hắc Nham Thành xuất hiện thiên tài như vậy! Không nói vị tiểu thí hài có thể đả thương nhi tử nhà mình này, ngay cả nữ tử này, trên người đều có sức mạnh cường đại làm cho người không thể địch nổi.
Võ Hoàng?
Trong đầu nháy mắt xuất hiện hai chữ này, Diệp Lâm cảm giác mình điên rồi, nữ tử trẻ tuổi như thế làm sao có thể là Võ Hoàng? Phỏng chừng trên người nàng mang theo trân bảo gì đó, mới có thể gây áp bách như thế cho y.
Cút!
Môi mỏng của nữ tử khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra một chữ.
Sau khi nghe được chữ kia, Diệp Lâm hít vào một hơi thật sâu, con ngươi trầm vài cái, lạnh giọng nói: Nha đầu, ngươi thật muốn xen vào việc của người khác?
Ta nói, cút
Ầm!
Một luồng kình khí lại dừng ở ngực của Diệp Lâm, lần này y trực tiếp bay ra ngoài mấy thước, l.q.đ thân mình hung hăng nện ở phía trên quầy hàng bên đường, nháy mắt đập quầy hàng thành hai đoạn.
Phụt!
Máu tươi phun ra từ trong miệng, nhiễm đỏ vạt áo của y, trong mắt Diệp Lâm mang theo kinh ngạc, nếu nói ngay từ đầu, Cố Nhược Vân là dựa vào đánh lén đả thương y, vậy lúc này đây, nàng vậy mà còn có thể lại đánh bay y.
Nữ tử này, rốt cuộc là người phương nào?
Nghĩ đến đây, con ngươi của Diệp Lâm lại trầm xuống, bò dậy từ trên đất, phất phất tay, nói: Chúng ta đi!
Dứt lời, y lại âm trầm nhìn Cố Nhược Vân, sau đó cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Một cái liếc mắt kia, mang theo tất cả âm ngoan, làm cho người ta không khỏi mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng).
Diệp Lâm không này có bản lĩnh gì, thực lực cũng rất kém, chỉ là Võ Vương trung cấp, nhưng mà, lqđ Diệp gia có hai lão tổ tông thực lực ở phía trên Võ Hoàng, Mộ Dung Yên nhìn Cố Nhược Vân, nói: Hơn nữa, chống đỡ ở sau lưng Diệp gia, là Lang Nha đạo tặc đoàn!
/1836
|