Hắc Nham Thành, Diệp gia.
Trong đại sảnh xa hoa, một lão giả tóc trắng xoá ngồi ngay ngắn tại chỗ, sắc mặt âm trầm, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngoan độc.
Mà ở phía dưới lão chính là nam tử trung niên đã từng chặn lại Dạ Nặc, Diệp Phàm Diệp gia!
Lão gia hỏa Mộ Dung thế gia kia vậy mà đột phá!
Một chút âm độc hiện lên trong mắt lão, lão giả âm u nói: Không nghĩ tới, lão ta bị phán cả đời đều sẽ dừng ở Võ Hoàng trung cấp, cũng sẽ đột phá, quả nhiên là bất khả tư nghị!
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng: Phụ thân, hai bằng hữu kia của Mộ Dung Yên hại Lâm nhi bị hủy mệnh căn, l^q đ đến nay không cách nào xuống giường, thù này chúng ta không thể không báo! Lão gia hỏa Mộ Dung thế gia kia đột phá lại như thế nào? Kinh nghiệm của lão ta không đủ, là đánh không lại phụ thân ngài!
Nghe vậy, lão giả trầm mặc xuống, con ngươi âm u lóe ra ánh sáng ngoan lệ, thật lâu sau, lão âm u cười một tiếng: Nếu lão gia hỏa Mộ Dung thế gia kia đột phá, phụ tử chúng ta đây cũng nên đi bái phỏng lão, thuận tiện đòi lại một cái công đạo thay Lâm nhi!
Vâng, phụ thân!
Diệp Phàm cung kính củng quyền, một chút cười lạnh bắt đầu lan tràn từ khóe miệng của y.
Mộ Dung thế gia..........
Vận số của các ngươi không sai biệt lắm đã đến cùng, từ đây về sau, trong Hắc Nham Thành này sẽ không bao giờ có Mộ Dung thế gia tồn tại nữa.
——
Lúc này, trong thư phòng Mộ Dung thế gia, Nhị trưởng lão còn không có đi ra từ trong kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng) đột phá kia, bên tai lại truyền đến giọng nói của Cố Nhược Vân.
Nhị trưởng lão, ngươi đi tìm chút đệ tử thiên phú không tệ, đưa Tụ Khí đan này cho bọn hắn dùng.
Nhị trưởng lão ngẩn người, lão nhìn Cố Nhược Vân lấy ra mấy bình đan dược, hoàn toàn đã bị dọa đến ngay cả nói đều nói không nên lời.
Phải biết rằng, ở trên đại lục, một viên đan dược đã có thể khiến cho rất nhiều người cướp đoạt, nhưng mà nàng tùy tùy tiện tiện lấy ra nhiều đan dược tặng người như vậy?
Nghĩ đến đây, hô hấp của Nhị trưởng lão cũng không nhịn được mà trở nên dồn dập: Đại tiểu thư, lúc trước ta đối với người như vậy, vì sao người cũng không kể hiềm khích lúc trước mà còn tin tưởng ta?
Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, giọng điệu vân thanh phong đạm: Nếu ta đã làm cho Mộ Dung thế gia nguyện trung thành với ta, vậy đại biểu ta sẽ cho các ngươi toàn bộ tín nhiệm, llêqquýddôn hi vọng các ngươi đừng làm cho ta thất vọng, hơn nữa, cho dù ngươi đã từng không hợp với ta, nhưng không có gì đáng trách, ngươi vẫn luôn thật trung tâm với Mộ Dung thế gia, điều này cũng là lý do ta dùng ngươi, Nhị trưởng lão, ngươi là người thông minh, hẳn là biết quyết định gì có lợi nhất đối với bản thân.
Cố Nhược Vân thật tin tưởng Mộ Dung thế gia như thế sao?
Không!
Nàng đã từng bị phản bội qua một lần, lại như thế nào dễ dàng tin tưởng người khác? Những người Mộ Dung thế gia này không phải Thiên Bắc Dạ, nàng sẽ không vô duyên vô cớ cho toàn bộ tín nhiệm.
Cho nên, ở lúc trước hạ quyết định này, nàng đã tăng thêm một vài thứ ở trong đan dược.
Đương nhiên, chỉ cần người Mộ Dung thế gia không nghĩ phản bội nàng, chẳng khác nào không có tăng thêm gì cả, nếu như có một chút ý phản bội, dược liệu tăng thêm này sẽ làm cho bọn hắn sống không bằng chết!
Nếu không mà nói, làm sao Cố Nhược Vân có thể tùy tiện lấy Phá Hoàng đan ra cho bọn hắn dùng?
Nhưng mà việc này, nàng hiển nhiên là không có khả năng nói cho người Mộ Dung thế gia.
Đại tiểu thư, ta hiểu rõ ý tứ của người, Ánh mắt của Nhị trưởng lão từng chút kiên nghị lên: Không sai, đi theo người, quả thật sẽ làm Mộ Dung thế gia phát triển nhanh hơn, hơn nữa, người có nhiều đan dược như vậy, nói không chừng thống nhất Hắc Nham Thành theo như lời người nói, cũng có thể trở thành hiện thực.
Chỉ cần nghĩ đến điểm này, tâm của Nhị trưởng lão lập tức dâng lên nhiệt huyết mênh mông............
Trong đại sảnh xa hoa, một lão giả tóc trắng xoá ngồi ngay ngắn tại chỗ, sắc mặt âm trầm, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngoan độc.
Mà ở phía dưới lão chính là nam tử trung niên đã từng chặn lại Dạ Nặc, Diệp Phàm Diệp gia!
Lão gia hỏa Mộ Dung thế gia kia vậy mà đột phá!
Một chút âm độc hiện lên trong mắt lão, lão giả âm u nói: Không nghĩ tới, lão ta bị phán cả đời đều sẽ dừng ở Võ Hoàng trung cấp, cũng sẽ đột phá, quả nhiên là bất khả tư nghị!
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng: Phụ thân, hai bằng hữu kia của Mộ Dung Yên hại Lâm nhi bị hủy mệnh căn, l^q đ đến nay không cách nào xuống giường, thù này chúng ta không thể không báo! Lão gia hỏa Mộ Dung thế gia kia đột phá lại như thế nào? Kinh nghiệm của lão ta không đủ, là đánh không lại phụ thân ngài!
Nghe vậy, lão giả trầm mặc xuống, con ngươi âm u lóe ra ánh sáng ngoan lệ, thật lâu sau, lão âm u cười một tiếng: Nếu lão gia hỏa Mộ Dung thế gia kia đột phá, phụ tử chúng ta đây cũng nên đi bái phỏng lão, thuận tiện đòi lại một cái công đạo thay Lâm nhi!
Vâng, phụ thân!
Diệp Phàm cung kính củng quyền, một chút cười lạnh bắt đầu lan tràn từ khóe miệng của y.
Mộ Dung thế gia..........
Vận số của các ngươi không sai biệt lắm đã đến cùng, từ đây về sau, trong Hắc Nham Thành này sẽ không bao giờ có Mộ Dung thế gia tồn tại nữa.
——
Lúc này, trong thư phòng Mộ Dung thế gia, Nhị trưởng lão còn không có đi ra từ trong kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng) đột phá kia, bên tai lại truyền đến giọng nói của Cố Nhược Vân.
Nhị trưởng lão, ngươi đi tìm chút đệ tử thiên phú không tệ, đưa Tụ Khí đan này cho bọn hắn dùng.
Nhị trưởng lão ngẩn người, lão nhìn Cố Nhược Vân lấy ra mấy bình đan dược, hoàn toàn đã bị dọa đến ngay cả nói đều nói không nên lời.
Phải biết rằng, ở trên đại lục, một viên đan dược đã có thể khiến cho rất nhiều người cướp đoạt, nhưng mà nàng tùy tùy tiện tiện lấy ra nhiều đan dược tặng người như vậy?
Nghĩ đến đây, hô hấp của Nhị trưởng lão cũng không nhịn được mà trở nên dồn dập: Đại tiểu thư, lúc trước ta đối với người như vậy, vì sao người cũng không kể hiềm khích lúc trước mà còn tin tưởng ta?
Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, giọng điệu vân thanh phong đạm: Nếu ta đã làm cho Mộ Dung thế gia nguyện trung thành với ta, vậy đại biểu ta sẽ cho các ngươi toàn bộ tín nhiệm, llêqquýddôn hi vọng các ngươi đừng làm cho ta thất vọng, hơn nữa, cho dù ngươi đã từng không hợp với ta, nhưng không có gì đáng trách, ngươi vẫn luôn thật trung tâm với Mộ Dung thế gia, điều này cũng là lý do ta dùng ngươi, Nhị trưởng lão, ngươi là người thông minh, hẳn là biết quyết định gì có lợi nhất đối với bản thân.
Cố Nhược Vân thật tin tưởng Mộ Dung thế gia như thế sao?
Không!
Nàng đã từng bị phản bội qua một lần, lại như thế nào dễ dàng tin tưởng người khác? Những người Mộ Dung thế gia này không phải Thiên Bắc Dạ, nàng sẽ không vô duyên vô cớ cho toàn bộ tín nhiệm.
Cho nên, ở lúc trước hạ quyết định này, nàng đã tăng thêm một vài thứ ở trong đan dược.
Đương nhiên, chỉ cần người Mộ Dung thế gia không nghĩ phản bội nàng, chẳng khác nào không có tăng thêm gì cả, nếu như có một chút ý phản bội, dược liệu tăng thêm này sẽ làm cho bọn hắn sống không bằng chết!
Nếu không mà nói, làm sao Cố Nhược Vân có thể tùy tiện lấy Phá Hoàng đan ra cho bọn hắn dùng?
Nhưng mà việc này, nàng hiển nhiên là không có khả năng nói cho người Mộ Dung thế gia.
Đại tiểu thư, ta hiểu rõ ý tứ của người, Ánh mắt của Nhị trưởng lão từng chút kiên nghị lên: Không sai, đi theo người, quả thật sẽ làm Mộ Dung thế gia phát triển nhanh hơn, hơn nữa, người có nhiều đan dược như vậy, nói không chừng thống nhất Hắc Nham Thành theo như lời người nói, cũng có thể trở thành hiện thực.
Chỉ cần nghĩ đến điểm này, tâm của Nhị trưởng lão lập tức dâng lên nhiệt huyết mênh mông............
/1836
|