Lão đầu đáng chết, ngươi vuốt lương tâm của mình xem, có phải nhi tử đã chết kia của ngưoi thật sự sẽ nghe lời nói của Cố bảo tiêu hay không? Phỏng chừng y còn cho rằng Cố bảo tiêu muốn đoạt bảo bối của y đấy.
Thật hiển nhiên, lời này của Dạ Nặc đã nói ra tiếng lòng lúc ấy của Diệp Phàm.
Đúng vậy, trong nháy mắt Cố Nhược Vân bảo y dừng lại, trong đầu y chỉ có một ý nghĩ, chính là Cố Nhược Vân không muốn để cho y lấy được bảo vật trước, cho nên mới muốn ngăn y lại.
Làm sao y có thể ngoan ngoãn nghe lời? Bảo bối trong Đế Vương Chi Mộ là của y!
Bất luận kẻ nào đều không cho phép đoạt!
Hắc Báo nhíu mày, nhìn vẻ mặt dữ tợn của Diệp Lạc, cũng không nói thêm gì.
Mạc Ly Ưu vẫn là mỉm cười trước sau như một, tư thái ngăn cách kia, giống như tranh đấu lại lớn hơn nữa cũng không có quan hệ gì với hắn.
Chỉ có Mai Tuyết là hưng trí nồng đậm nhìn Cố Nhược Vân, trong đôi mắt phượng tràn đầy hứng thú.
Nha đầu kia, vậy mà có thể nhận ra trong không khí ẩn chứa lực lượng của quả Cuồng Bạo, xem ra thành tựu ở phương diện y học cũng không thấp! Mà vừa rồi ngay cả nàng cũng không có thể phân biệt ra!
Có ý tứ, thật có ý tứ!
Không biết Mộ Dung thế gia này là làm thế nào tìm được loại đệ tử này.
Tiểu tử thối, ngươi cũng muốn chết!!!
Diệp Lạc tức đến mức cả người bốc lửa, vừa định ra tay, một giọng nói nho nhã lập tức truyền đến từ một bên, chặn lại động tác của lão.
Đủ!
Thư sinh thu hồi quạt xếp, đoi mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân hơi hơi nheo lại, giữa mặt mày ôn hòa hiện lên tia sáng không dễ phát hiện: Diệp Phàm quả thật là tự mình muốn chết, chỉ là, cô nương, giữa lông mày ngươi mang sát khí, tất có mầm tai vạ. Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: Rốt cục ngươi là một thư sinh, hay là thầy bói? Thay người đoán mạng?
Tại hạ chỉ là nhắc nhở cô nương một câu mà thôi, Thư sinh cười cười, rất khó tưởng tượng, một thư sinh thoạt nhìn vô cùng ôn hòa lịch sự lại là đội trưởng Lang Nha đạo tặc đoàn: Thân là một tiểu cô nương, vẫn là đừng quên mất bản tính thiện lương! Kỳ thực vừa rồi ngươi có thể cứu Diệp Phàm, nhưng ngươi không có làm như vậy!
Phút chốc, Cố Nhược Vân nở nụ cười, đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn khuôn mặt nhã nhặn của thư sinh, nhếch môi nói: Cứu y? Vì sao ta phải cứu y? Nếu vì cứu y làm bản thân ta không cách nào thi triển phòng ngự, người nào lại giúp ta? Đừng nói ta và Diệp gia vốn có quan hệ ác liệt, cho dù không cừu không oán với đối phương, l.q.đ ta cũng sẽ không đi cứu một người không có quan hệ gì với mình! Huống chi, ngươi thân là đội trưởng Lang Nha đạo tặc đoàn, trong tay nhiễm đầy máu tươi, lại có tư cách gì làm cho ta ghi nhớ thiện lương?
Nói thật, cho dù Cố Nhược Vân cứu Diệp Phàm, cũng có thể cam đoan bản thân còn sống.
Nhưng mà, dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì làm cho nàng đi cứu y?
Chính theo như lời nàng nói, đừng nói nàng và Diệp Phàm là kẻ địch, cho dù chỉ là người xa lạ không oán không cừu, nàng cũng sẽ không vì cứu hắn mà để lộ át chủ bài của mình.
Nơi trục xuất, hiểm ác hơn Tây Linh đại lục và Đông Nhạc đại lục rất nhiều.
Ở trong này, không ai trên tay không nhiễm máu tươi, Nam Cung Tư thân là đội trưởng Lang Nha đạo tặc đoàn, vì vậy đừng nói là Cố Nhược Vân, ngay cả chúng thế lực Hắc Nham Thành đều không biết Nam Cung Tư lấy mặt mũi từ đâu đến mà nói ra loại lời nói như vậy.
Thiện lương?
Ở nơi cường giả vi tôn (kẻ mạnh làm vua) này, thiện lương chính là độc dược trí mạng!
Cô nương, ta vẫn là muốn khuyên ngươi một câu, mọi việc lưu một đường, ngày sau dễ gặp nhau, có một số việc đừng làm quá mức.
Thư sinh nhìn Cố Nhược Vân, sau đó lập tức dẫn theo người Lang Nha đạo tặc đoàn đi đến phía trước, từ đầu tới đuôi, không có quay đầu lại một cái.
Diệp Lạc nắm chặt nắm tay, con ngươi âm ngoan gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ của nữ tử trước mắt, từng từ từng chữ nói: Nha đầu thối, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ phải trả giá lớn vì chuyện sai lầm mình đã làm!
Dứt lời, lão lập tức đi theo người Lang Nha đạo tặc đoàn đi về phía trước
Thật hiển nhiên, lời này của Dạ Nặc đã nói ra tiếng lòng lúc ấy của Diệp Phàm.
Đúng vậy, trong nháy mắt Cố Nhược Vân bảo y dừng lại, trong đầu y chỉ có một ý nghĩ, chính là Cố Nhược Vân không muốn để cho y lấy được bảo vật trước, cho nên mới muốn ngăn y lại.
Làm sao y có thể ngoan ngoãn nghe lời? Bảo bối trong Đế Vương Chi Mộ là của y!
Bất luận kẻ nào đều không cho phép đoạt!
Hắc Báo nhíu mày, nhìn vẻ mặt dữ tợn của Diệp Lạc, cũng không nói thêm gì.
Mạc Ly Ưu vẫn là mỉm cười trước sau như một, tư thái ngăn cách kia, giống như tranh đấu lại lớn hơn nữa cũng không có quan hệ gì với hắn.
Chỉ có Mai Tuyết là hưng trí nồng đậm nhìn Cố Nhược Vân, trong đôi mắt phượng tràn đầy hứng thú.
Nha đầu kia, vậy mà có thể nhận ra trong không khí ẩn chứa lực lượng của quả Cuồng Bạo, xem ra thành tựu ở phương diện y học cũng không thấp! Mà vừa rồi ngay cả nàng cũng không có thể phân biệt ra!
Có ý tứ, thật có ý tứ!
Không biết Mộ Dung thế gia này là làm thế nào tìm được loại đệ tử này.
Tiểu tử thối, ngươi cũng muốn chết!!!
Diệp Lạc tức đến mức cả người bốc lửa, vừa định ra tay, một giọng nói nho nhã lập tức truyền đến từ một bên, chặn lại động tác của lão.
Đủ!
Thư sinh thu hồi quạt xếp, đoi mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân hơi hơi nheo lại, giữa mặt mày ôn hòa hiện lên tia sáng không dễ phát hiện: Diệp Phàm quả thật là tự mình muốn chết, chỉ là, cô nương, giữa lông mày ngươi mang sát khí, tất có mầm tai vạ. Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: Rốt cục ngươi là một thư sinh, hay là thầy bói? Thay người đoán mạng?
Tại hạ chỉ là nhắc nhở cô nương một câu mà thôi, Thư sinh cười cười, rất khó tưởng tượng, một thư sinh thoạt nhìn vô cùng ôn hòa lịch sự lại là đội trưởng Lang Nha đạo tặc đoàn: Thân là một tiểu cô nương, vẫn là đừng quên mất bản tính thiện lương! Kỳ thực vừa rồi ngươi có thể cứu Diệp Phàm, nhưng ngươi không có làm như vậy!
Phút chốc, Cố Nhược Vân nở nụ cười, đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn khuôn mặt nhã nhặn của thư sinh, nhếch môi nói: Cứu y? Vì sao ta phải cứu y? Nếu vì cứu y làm bản thân ta không cách nào thi triển phòng ngự, người nào lại giúp ta? Đừng nói ta và Diệp gia vốn có quan hệ ác liệt, cho dù không cừu không oán với đối phương, l.q.đ ta cũng sẽ không đi cứu một người không có quan hệ gì với mình! Huống chi, ngươi thân là đội trưởng Lang Nha đạo tặc đoàn, trong tay nhiễm đầy máu tươi, lại có tư cách gì làm cho ta ghi nhớ thiện lương?
Nói thật, cho dù Cố Nhược Vân cứu Diệp Phàm, cũng có thể cam đoan bản thân còn sống.
Nhưng mà, dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì làm cho nàng đi cứu y?
Chính theo như lời nàng nói, đừng nói nàng và Diệp Phàm là kẻ địch, cho dù chỉ là người xa lạ không oán không cừu, nàng cũng sẽ không vì cứu hắn mà để lộ át chủ bài của mình.
Nơi trục xuất, hiểm ác hơn Tây Linh đại lục và Đông Nhạc đại lục rất nhiều.
Ở trong này, không ai trên tay không nhiễm máu tươi, Nam Cung Tư thân là đội trưởng Lang Nha đạo tặc đoàn, vì vậy đừng nói là Cố Nhược Vân, ngay cả chúng thế lực Hắc Nham Thành đều không biết Nam Cung Tư lấy mặt mũi từ đâu đến mà nói ra loại lời nói như vậy.
Thiện lương?
Ở nơi cường giả vi tôn (kẻ mạnh làm vua) này, thiện lương chính là độc dược trí mạng!
Cô nương, ta vẫn là muốn khuyên ngươi một câu, mọi việc lưu một đường, ngày sau dễ gặp nhau, có một số việc đừng làm quá mức.
Thư sinh nhìn Cố Nhược Vân, sau đó lập tức dẫn theo người Lang Nha đạo tặc đoàn đi đến phía trước, từ đầu tới đuôi, không có quay đầu lại một cái.
Diệp Lạc nắm chặt nắm tay, con ngươi âm ngoan gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ của nữ tử trước mắt, từng từ từng chữ nói: Nha đầu thối, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ phải trả giá lớn vì chuyện sai lầm mình đã làm!
Dứt lời, lão lập tức đi theo người Lang Nha đạo tặc đoàn đi về phía trước
/1836
|