Edit: kaylee
Rốt cục Diệp Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt lão lặng yên chuyển một cái, chỉ Cố Nhược Vân nói: Nơi đó có một nữ nhân, ta tặng người kia cho ngươi, ngươi muốn hưởng dụng như thế nào đều không có vấn đề gì.
Diệp Lạc, ngươi ——
Mộ Dung lão gia tử tức đến mức khuôn mặt xanh mét, vẻ mặt tức giận.
Mộ Dung gia chủ, suy nghĩ vì nhiều người chúng ta như vậy, ngươi vẫn là giao nữ nhân kia ra đây, thật hiển nhiên hiện tại Thiên Phạt cũng không tính toán ra tay với chúng ta, chỉ là muốn nữ nhân! Ta đều đã nể tình không giao ra tôn nữ của ngươi, ngươi hẳn nên cảm tạ ta, Diệp Lạc liếc mắt nhìn Mộ Dung lão gia tử, rồi sau đó lại nhìn về phía Cố Nhược Vân: Nha đầu, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, l^q đ một mình ngươi có thể đổi được tính mạng của nhiều người chúng ta như vậy, dù sao bình thường mạng của ngươi cũng không đáng giá như vậy.
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không nói gì, sắc mặt bình tĩnh giống như một hồ nước, làm cho người ta không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì.
Cô nương, ta trên có già dưới có trẻ, không muốn chết ở loại địa phương này, cho nên chúng ta chỉ có thể hy sinh ngươi.
Thiên Phạt đại nhân, chúng ta thật là vô tình xâm nhập địa phương này, cũng không phải cố ý muốn quấy nhiễu giấc ngủ của ngài, nếu ngài có tức thì phát tiết với nữ tử này, dù sao nàng đã là người của ngài, chúng ta tuyệt đối sẽ không giúp nàng.
Vừa rồi mọi người còn lên án Diệp Lạc, sau khi kiến thức sự khủng bố của Thiên Phạt thì không khỏi ào ào phụ họa đối với lời nói của lão.
Đây chính là nhân tính (bản tính con người)!
Ích kỷ đến mức làm cho người ta buồn cười!
Mộ Dung Yên tức giận rồi, đôi mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm đám người đang mở miệng nói kia, ánh mắt kia giống như là muốn ăn thịt người.
Các ngươi đều câm miệng cho ta!
Gầm lên giận dữ, lại như một loại kì tích làm đám người ngậm miệng lại.
Hai vai Mộ Dung Yên run run, chỉ vào những người vừa mới mở miệng nói chuyện đó, phía trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy giận dữ: Không phải các ngươi muốn giữ mạng sao? Ta cũng không muốn chết! Nhưng mà ta ngược lại có một biện pháp làm cho mọi người không chết, chính là giao nữ đệ tử bên trong đội ngũ của mình ra đây, như vậy chúng ta đều không cần chết, vì sao các ngươi không giao ra nữ nhân nhà mình? Cố tình muốn người khác hy sinh cho các ngươi?
Trong lúc nhất thời mọi người lặng ngắt như tờ, thật lâu sau, mới có một lão giả phát ra một tiếng cười nhạo: Mộ Dung Nhị tiểu thư, ngươi nói lời này quả nhiên là không có đầu óc! Chúng ta đều là người Hắc Nham Thành, nàng chỉ là một người ngoài mà thôi! Đương nhiên là nàng đi chịu chết! Dựa vào cái gì muốn người Hắc Nham Thành chúng ta hy sinh?
Nói không sai, nàng chính là một người ngoài mà thôi, cho dù Mộ Dung thế gia các ngươi thu nhận nàng, chúng ta còn không có thừa nhận thân phận cư dân Hắc Nham Thành này của nàng! Nhưng mà ngươi, l.q.đ làm Nhị tiểu thư Mộ Dung thế gia, vậy mà trợ giúp người ngoài phản bội Hắc Nham Thành! Chẳng lẽ ngươi quên quy định nhất trí đối ngoại của Hắc Nham Thành?
Hắc Báo đại nhân, Mai Tuyết đại nhân, Ly Ưu đại nhân, Mộ Dung Nhị tiểu thư phản bội Hắc Nham Thành, xin các ngài làm chủ nghiêm trị nàng! Loại người không đặt ích lợi của Hắc Nham Thành ở vị trí đầu tiên giống như nàng, là tuyệt đối không có tư cách ở lại Hắc Nham Thành, hẳn là trục xuất nàng đi!
Nghe những âm thanh nghị luận ào ào đó, trên mặt Diệp Lạc mang theo tươi cười đắc ý.
Chỉ bằng một cái Mộ Dung thế gia, cũng muốn đối phó lão? Lúc này đây cho dù không có Lang Nha đạo tặc đoàn trợ giúp, lão cũng có thể dễ dàng giải quyết những người này!
Nhân loại vĩnh viễn là ti tiện như thế!
Cự thú Thiên Phạt mắt lạnh nhìn đám nhân loại nhỏ bé phía dưới kia, đôi mắt hung tàn và ngoan độc: Các ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta, lqđ bất luận kẻ nào đều trốn không thoát! Nữ nhân lưu lại để cho ta chậm rãi hưởng dụng, về phần nam nhân…... Hiện tại ta lập tức làm cho các ngươi trở thành vật trong bụng của ta!
Nhân loại vĩnh viễn là ích kỷ ti bỉ như vậy, điều này cũng là nguyên nhân nó vô cùng chán ghét nhân loại.
Trong mắt của nó, loại sinh vật nhân loại này, nên vĩnh viễn biến mất ở đại lục!
Rốt cục Diệp Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt lão lặng yên chuyển một cái, chỉ Cố Nhược Vân nói: Nơi đó có một nữ nhân, ta tặng người kia cho ngươi, ngươi muốn hưởng dụng như thế nào đều không có vấn đề gì.
Diệp Lạc, ngươi ——
Mộ Dung lão gia tử tức đến mức khuôn mặt xanh mét, vẻ mặt tức giận.
Mộ Dung gia chủ, suy nghĩ vì nhiều người chúng ta như vậy, ngươi vẫn là giao nữ nhân kia ra đây, thật hiển nhiên hiện tại Thiên Phạt cũng không tính toán ra tay với chúng ta, chỉ là muốn nữ nhân! Ta đều đã nể tình không giao ra tôn nữ của ngươi, ngươi hẳn nên cảm tạ ta, Diệp Lạc liếc mắt nhìn Mộ Dung lão gia tử, rồi sau đó lại nhìn về phía Cố Nhược Vân: Nha đầu, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, l^q đ một mình ngươi có thể đổi được tính mạng của nhiều người chúng ta như vậy, dù sao bình thường mạng của ngươi cũng không đáng giá như vậy.
Từ đầu tới cuối, Cố Nhược Vân đều không nói gì, sắc mặt bình tĩnh giống như một hồ nước, làm cho người ta không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì.
Cô nương, ta trên có già dưới có trẻ, không muốn chết ở loại địa phương này, cho nên chúng ta chỉ có thể hy sinh ngươi.
Thiên Phạt đại nhân, chúng ta thật là vô tình xâm nhập địa phương này, cũng không phải cố ý muốn quấy nhiễu giấc ngủ của ngài, nếu ngài có tức thì phát tiết với nữ tử này, dù sao nàng đã là người của ngài, chúng ta tuyệt đối sẽ không giúp nàng.
Vừa rồi mọi người còn lên án Diệp Lạc, sau khi kiến thức sự khủng bố của Thiên Phạt thì không khỏi ào ào phụ họa đối với lời nói của lão.
Đây chính là nhân tính (bản tính con người)!
Ích kỷ đến mức làm cho người ta buồn cười!
Mộ Dung Yên tức giận rồi, đôi mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm đám người đang mở miệng nói kia, ánh mắt kia giống như là muốn ăn thịt người.
Các ngươi đều câm miệng cho ta!
Gầm lên giận dữ, lại như một loại kì tích làm đám người ngậm miệng lại.
Hai vai Mộ Dung Yên run run, chỉ vào những người vừa mới mở miệng nói chuyện đó, phía trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy giận dữ: Không phải các ngươi muốn giữ mạng sao? Ta cũng không muốn chết! Nhưng mà ta ngược lại có một biện pháp làm cho mọi người không chết, chính là giao nữ đệ tử bên trong đội ngũ của mình ra đây, như vậy chúng ta đều không cần chết, vì sao các ngươi không giao ra nữ nhân nhà mình? Cố tình muốn người khác hy sinh cho các ngươi?
Trong lúc nhất thời mọi người lặng ngắt như tờ, thật lâu sau, mới có một lão giả phát ra một tiếng cười nhạo: Mộ Dung Nhị tiểu thư, ngươi nói lời này quả nhiên là không có đầu óc! Chúng ta đều là người Hắc Nham Thành, nàng chỉ là một người ngoài mà thôi! Đương nhiên là nàng đi chịu chết! Dựa vào cái gì muốn người Hắc Nham Thành chúng ta hy sinh?
Nói không sai, nàng chính là một người ngoài mà thôi, cho dù Mộ Dung thế gia các ngươi thu nhận nàng, chúng ta còn không có thừa nhận thân phận cư dân Hắc Nham Thành này của nàng! Nhưng mà ngươi, l.q.đ làm Nhị tiểu thư Mộ Dung thế gia, vậy mà trợ giúp người ngoài phản bội Hắc Nham Thành! Chẳng lẽ ngươi quên quy định nhất trí đối ngoại của Hắc Nham Thành?
Hắc Báo đại nhân, Mai Tuyết đại nhân, Ly Ưu đại nhân, Mộ Dung Nhị tiểu thư phản bội Hắc Nham Thành, xin các ngài làm chủ nghiêm trị nàng! Loại người không đặt ích lợi của Hắc Nham Thành ở vị trí đầu tiên giống như nàng, là tuyệt đối không có tư cách ở lại Hắc Nham Thành, hẳn là trục xuất nàng đi!
Nghe những âm thanh nghị luận ào ào đó, trên mặt Diệp Lạc mang theo tươi cười đắc ý.
Chỉ bằng một cái Mộ Dung thế gia, cũng muốn đối phó lão? Lúc này đây cho dù không có Lang Nha đạo tặc đoàn trợ giúp, lão cũng có thể dễ dàng giải quyết những người này!
Nhân loại vĩnh viễn là ti tiện như thế!
Cự thú Thiên Phạt mắt lạnh nhìn đám nhân loại nhỏ bé phía dưới kia, đôi mắt hung tàn và ngoan độc: Các ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta, lqđ bất luận kẻ nào đều trốn không thoát! Nữ nhân lưu lại để cho ta chậm rãi hưởng dụng, về phần nam nhân…... Hiện tại ta lập tức làm cho các ngươi trở thành vật trong bụng của ta!
Nhân loại vĩnh viễn là ích kỷ ti bỉ như vậy, điều này cũng là nguyên nhân nó vô cùng chán ghét nhân loại.
Trong mắt của nó, loại sinh vật nhân loại này, nên vĩnh viễn biến mất ở đại lục!
/1836
|