Lấy ra tất cả bảo bối ngươi chiếm được, dựa theo số người để phân chia, như thế nào?
Cố Nhược Vân nở nụ cười, giống như nghe được chuyện gì đó vô cùng buồn cười.
Là bản thân các ngươi lựa chọn đi cửa tử, giờ không có thu hoạch lại trách người khác?
Hừ! Râu quai nón hừ lạnh một tiếng, có chút hèn mọn nhìn Cố Nhược Vân: Tiểu cô nương, ngươi cầm nhiều bảo bối như vậy, sẽ không sợ bị cường đạo giết? Tuy rằng Lang Nha đạo tặc đoàn chúng ta là đạo tặc, nhưng đối với người nghe lời, luôn là không dễ dàng hạ sát thủ! Nếu không không biết điều, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!
Nói không sai, nha đầu thối, mau giao bảo bối ra đây!
Mọi người nghe thấy lời nói của râu quai nón, lập tức như ở trong mộng mới tỉnh, nhưng lại đều muốn vây đám người Cố Nhược Vân lại, dùng lời nói chính nghĩa kia nói.
Chúng ta nhiều đội ngũ cùng nhau tiến đến thám hiểm như vậy, một mình ngươi lại muốn ôm toàn bộ bảo bối vào trong tay? Ngươi thật không biết xấu hổ? Ta chưa từng thấy người vô sỉ như ngươi!
Thân là một tiểu cô nương còn trẻ tuổi, làm sao da mặt có thể dày đến loại trình độ này? Lại có thể muốn độc chiếm tất cả chỗ tốt! Lão phu sống cả đời này, cũng chưa từng thấy nữ nhân không biết xấu hổ như vậy!
Tiểu cô nương, phụ mẫu ngươi không có dạy dỗ ngươi cái gì gọi là chia sẻ với người sao? Ngươi vì tư lợi, quả thực không xứng được xưng là người!
Mọi người ngươi một lời ta một câu, ‘ào ào’ chỉ trích Cố Nhược Vân, nghe những lời nói vô sỉ đó, mọi người Mộ Dung thế gia tức đến mức cả người run run, hận không thể bầm thây vạn đoạn những người này.
Im miệng! Mộ Dung lão gia tử trực tiếp nổi giận gầm lên một tiếng, tức giận nói: Các ngươi ****** nói đủ chưa? Người vô sỉ chân chính là ai, trong lòng bản thân các ngươi rõ ràng, vừa rồi nếu các ngươi cùng đi vào cửa sinh, có lẽ có vài thứ còn có thể chia sẻ với các ngươi, nhưng mà các ngươi lựa chọn con đường khác, đến bây giờ còn có mặt mũi bảo Cố cô nương giao bảo vật ra? Nằm mơ đi thôi!
Diệp Lạc cười lạnh một tiếng: Mộ Dung Lâm, ngươi có nghe qua một câu nói hay không, chân lý nằm ở trong tay đa số! Nếu nhiều người như vậy đều nói nàng sai rồi, thì nàng chính là sai lầm rồi! Mặc kệ như thế nào, tất cả bảo bối các ngươi lấy được hôm nay, đều phải giao ra đây cho ta!
Nhìn những khuôn mặt vô sỉ đó, tâm của Mộ Dung lão gia tử rét lạnh, trong những gia tộc ồn ào kia có một số có giao tình không tệ với ông, nhưng hôm nay thì sao? Vì lợi ích riêng của bản thân, vô sỉ đến loại trình độ này.
Đám người Mạc Ly Ưu không có tham dự vào, nhưng mà thật hiển nhiên là ở một bên xem kịch vui.
Hay là, muốn ngư ông đắc lợi?
Cố Nhược Vân không kịp suy đoán tâm tư của bọn họ, người Lang Nha đạo tặc đoàn đã vây quanh Mộ Dung thế gia, ngay cả con ruồi cũng không thể bay ra.
Xem ra một trận chiến này, không thể không chiến.
Cố Nhược Vân than một tiếng, nàng thật sự không ngờ, sẽ chiến đấu với Lang Nha đạo tặc đoàn nhanh như vậy!
Dù sao lấy thực lực hiện giờ của nàng muốn đánh bại người Lang Nha đạo tặc đoàn, thật là một chút nắm chắc cũng không có!
Nhưng mà, nàng lại không thể không chiến!
Đợi đã!
Đúng lúc này, Mạc Ly Ưu vẫn chưa từng mở miệng nói chuyện kia rốt cục nói chuyện.
Trên khuôn mặt trắng bệnh trạng của hắn mang theo tươi cười, giọng nói mềm nhẹ như gió kia chậm rãi vang lên ở trong di tích: Các ngươi cho rằng, hiện tại là lúc nội chiến? Ta mặc kệ lúc trước các ngươi có ân oán gì, hoặc là muốn cướp đoạt cái gì, l^q'đ hiện giờ còn không phải lúc! Mạc Ly Ưu ta không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà, hiện còn không biết trong di tích sẽ xảy ra chuyện gì, nhiều một người, luôn sẽ nhiều một phần lực lượng, chờ sau khi rời đi di tích, các ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ không can thiệp.
Cố Nhược Vân nở nụ cười, giống như nghe được chuyện gì đó vô cùng buồn cười.
Là bản thân các ngươi lựa chọn đi cửa tử, giờ không có thu hoạch lại trách người khác?
Hừ! Râu quai nón hừ lạnh một tiếng, có chút hèn mọn nhìn Cố Nhược Vân: Tiểu cô nương, ngươi cầm nhiều bảo bối như vậy, sẽ không sợ bị cường đạo giết? Tuy rằng Lang Nha đạo tặc đoàn chúng ta là đạo tặc, nhưng đối với người nghe lời, luôn là không dễ dàng hạ sát thủ! Nếu không không biết điều, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!
Nói không sai, nha đầu thối, mau giao bảo bối ra đây!
Mọi người nghe thấy lời nói của râu quai nón, lập tức như ở trong mộng mới tỉnh, nhưng lại đều muốn vây đám người Cố Nhược Vân lại, dùng lời nói chính nghĩa kia nói.
Chúng ta nhiều đội ngũ cùng nhau tiến đến thám hiểm như vậy, một mình ngươi lại muốn ôm toàn bộ bảo bối vào trong tay? Ngươi thật không biết xấu hổ? Ta chưa từng thấy người vô sỉ như ngươi!
Thân là một tiểu cô nương còn trẻ tuổi, làm sao da mặt có thể dày đến loại trình độ này? Lại có thể muốn độc chiếm tất cả chỗ tốt! Lão phu sống cả đời này, cũng chưa từng thấy nữ nhân không biết xấu hổ như vậy!
Tiểu cô nương, phụ mẫu ngươi không có dạy dỗ ngươi cái gì gọi là chia sẻ với người sao? Ngươi vì tư lợi, quả thực không xứng được xưng là người!
Mọi người ngươi một lời ta một câu, ‘ào ào’ chỉ trích Cố Nhược Vân, nghe những lời nói vô sỉ đó, mọi người Mộ Dung thế gia tức đến mức cả người run run, hận không thể bầm thây vạn đoạn những người này.
Im miệng! Mộ Dung lão gia tử trực tiếp nổi giận gầm lên một tiếng, tức giận nói: Các ngươi ****** nói đủ chưa? Người vô sỉ chân chính là ai, trong lòng bản thân các ngươi rõ ràng, vừa rồi nếu các ngươi cùng đi vào cửa sinh, có lẽ có vài thứ còn có thể chia sẻ với các ngươi, nhưng mà các ngươi lựa chọn con đường khác, đến bây giờ còn có mặt mũi bảo Cố cô nương giao bảo vật ra? Nằm mơ đi thôi!
Diệp Lạc cười lạnh một tiếng: Mộ Dung Lâm, ngươi có nghe qua một câu nói hay không, chân lý nằm ở trong tay đa số! Nếu nhiều người như vậy đều nói nàng sai rồi, thì nàng chính là sai lầm rồi! Mặc kệ như thế nào, tất cả bảo bối các ngươi lấy được hôm nay, đều phải giao ra đây cho ta!
Nhìn những khuôn mặt vô sỉ đó, tâm của Mộ Dung lão gia tử rét lạnh, trong những gia tộc ồn ào kia có một số có giao tình không tệ với ông, nhưng hôm nay thì sao? Vì lợi ích riêng của bản thân, vô sỉ đến loại trình độ này.
Đám người Mạc Ly Ưu không có tham dự vào, nhưng mà thật hiển nhiên là ở một bên xem kịch vui.
Hay là, muốn ngư ông đắc lợi?
Cố Nhược Vân không kịp suy đoán tâm tư của bọn họ, người Lang Nha đạo tặc đoàn đã vây quanh Mộ Dung thế gia, ngay cả con ruồi cũng không thể bay ra.
Xem ra một trận chiến này, không thể không chiến.
Cố Nhược Vân than một tiếng, nàng thật sự không ngờ, sẽ chiến đấu với Lang Nha đạo tặc đoàn nhanh như vậy!
Dù sao lấy thực lực hiện giờ của nàng muốn đánh bại người Lang Nha đạo tặc đoàn, thật là một chút nắm chắc cũng không có!
Nhưng mà, nàng lại không thể không chiến!
Đợi đã!
Đúng lúc này, Mạc Ly Ưu vẫn chưa từng mở miệng nói chuyện kia rốt cục nói chuyện.
Trên khuôn mặt trắng bệnh trạng của hắn mang theo tươi cười, giọng nói mềm nhẹ như gió kia chậm rãi vang lên ở trong di tích: Các ngươi cho rằng, hiện tại là lúc nội chiến? Ta mặc kệ lúc trước các ngươi có ân oán gì, hoặc là muốn cướp đoạt cái gì, l^q'đ hiện giờ còn không phải lúc! Mạc Ly Ưu ta không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà, hiện còn không biết trong di tích sẽ xảy ra chuyện gì, nhiều một người, luôn sẽ nhiều một phần lực lượng, chờ sau khi rời đi di tích, các ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ không can thiệp.
/1836
|