Edit: kaylee
Giống như là nghe được lời nói không thể tưởng tượng nổi nào đó, Lãnh Ngôn Phong sửng sốt một chút, đột nhiên, nam nhân từ trước đến nay khuôn mặt luôn lạnh lùng không tự chủ được gợi lên một chút tươi cười.
Nhưng mà nụ cười kia, thấy thế nào đều mang theo châm chọc.
Một nhân vật nhiều năm như vậy còn ở cấp Tụ Khí, vậy mà sẽ là thiên tài trong miệng ngươi, thì ra Chu Tước quốc các ngươi đã xuống dốc như vậy, nếu nhân vật như vậy đều có thể trở thành thiên tài, vậy có phải tất cả mọi người của Chu Tước quốc các ngươi đều đang ở cấp Tụ Khí hay không?
Đừng nói là Lãnh Ngôn Phong, ngay cả Lãnh Vô Cảnh cũng cảm giác được lời nói của Tá Thượng Thần rất là buồn cười.
Lời này của Tứ hoàng tử là nói đùa, loại thực lực như nàng này nếu có thể coi là thiên tài, thì Thi Vân cô nương tuổi còn trẻ đã đến đạt Võ Vương lại là cái gì đây? Lãnh Vô Cảnh buồn cười lắc lắc đầu, không biết đến cùng Tứ hoàng tử này từ nơi nào nhìn ra Cố Nhược Vân là thiên tài, lời nói dối này, cũng nói rất rõ ràng.
Tá Thượng Thần nở nụ cười: Theo bổn hoàng tử biết, Thi Vân đã hai mươi, mà Tiểu Vân Nhi mới chỉ mười lăm mà thôi, ta dám cam đoan, năm năm sau, thành tựu của nàng đương nhiên sẽ không kém hơn Thi Vân!
Câm miệng!
Ngay lập tức, Lãnh Ngôn Phong vẻ mặt lạnh xuống, con ngươi đen giống như hai thanh kiếm sắc bén, lạnh lùng nhìn Tá Thượng Thần: Ngươi không có tư cách thảo luận thiên phú của Thi Vân sư muội! Hơn nữa đừng lấy phế vật Cố Nhược Vân kia so sánh với Thi Vân sư muội! Nàng không xứng! Đừng nói là năm năm, chính là mười năm, hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm, nàng đều tuyệt đối không có khả năng vượt qua Thi Vân sư muội!
Thi Vân chính là thần trong lòng hắn, cũng là tất cả tín ngưỡng của hắn, vì vậy hắn kiên quyết sẽ không để cho bất luận kẻ nào nhục nhã Thi Vân sư muội!
Phong nhi, Lãnh Vô Cảnh quét mắt nhìn Lãnh Ngôn Phong, lại chuyển ánh mắt về phía Tá Thượng Thần: Tứ hoàng tử không biết có nguyện đánh cuộc với ta? Cho dù cho Cố Nhược Vân nhiều cơ hội và thời gian hơn nữa, nàng cũng không có khả năng siêu việt hơn Thi Vân cô nương.
Thật có lỗi, Tá Thượng Thần khóe môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười): Bổn hoàng tử đối với kết cục đã xác định không có chút hứng thú đánh cuộc, hơn nữa, Thanh Long Quốc các ngươi cũng không có khả năng xuất ra tiền đặt cược bổn hoàng tử cảm thấy hứng thú.
Sắc mặt của Lãnh Vô Cảnh mạnh mẽ trầm xuống, cho dù Tá Thượng Thần làm cho hắn vô cùng kiêng kị, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là vua của một nước, bị phớt lờ mặt mũi như vậy, trong lòng vô cùng không thoải mái.
Bổn hoàng tử tới nơi này cũng chỉ là muốn để cho bệ hạ cảnh cáo nhi tử tốt của ngươi một chút, đừng tiếp tục dây dưa Cố Nhược Vân nữa, hắn không xứng với thân phận của nàng, mà đã nói đã xong, cũng là lúc bổn hoàng tử nên cáo từ.
Nói xong lời này, hắn lười nhác duỗi thắt lưng lười, mặt mày như là lơ đãng đảo qua trên mặt lạnh như băng của Lãnh Ngôn Phong, ý cười trong đôi mắt phượng kia càng sâu.
Cố Sanh Tiêu, ta bảo vệ muội muội của ngươi như vậy, không biết ngươi nên như thế nào cảm tạ ta đây?
Giống như là nhìn thấy Cố Sanh Tiêu một mặt mang ơn đứng ở
Giống như là nghe được lời nói không thể tưởng tượng nổi nào đó, Lãnh Ngôn Phong sửng sốt một chút, đột nhiên, nam nhân từ trước đến nay khuôn mặt luôn lạnh lùng không tự chủ được gợi lên một chút tươi cười.
Nhưng mà nụ cười kia, thấy thế nào đều mang theo châm chọc.
Một nhân vật nhiều năm như vậy còn ở cấp Tụ Khí, vậy mà sẽ là thiên tài trong miệng ngươi, thì ra Chu Tước quốc các ngươi đã xuống dốc như vậy, nếu nhân vật như vậy đều có thể trở thành thiên tài, vậy có phải tất cả mọi người của Chu Tước quốc các ngươi đều đang ở cấp Tụ Khí hay không?
Đừng nói là Lãnh Ngôn Phong, ngay cả Lãnh Vô Cảnh cũng cảm giác được lời nói của Tá Thượng Thần rất là buồn cười.
Lời này của Tứ hoàng tử là nói đùa, loại thực lực như nàng này nếu có thể coi là thiên tài, thì Thi Vân cô nương tuổi còn trẻ đã đến đạt Võ Vương lại là cái gì đây? Lãnh Vô Cảnh buồn cười lắc lắc đầu, không biết đến cùng Tứ hoàng tử này từ nơi nào nhìn ra Cố Nhược Vân là thiên tài, lời nói dối này, cũng nói rất rõ ràng.
Tá Thượng Thần nở nụ cười: Theo bổn hoàng tử biết, Thi Vân đã hai mươi, mà Tiểu Vân Nhi mới chỉ mười lăm mà thôi, ta dám cam đoan, năm năm sau, thành tựu của nàng đương nhiên sẽ không kém hơn Thi Vân!
Câm miệng!
Ngay lập tức, Lãnh Ngôn Phong vẻ mặt lạnh xuống, con ngươi đen giống như hai thanh kiếm sắc bén, lạnh lùng nhìn Tá Thượng Thần: Ngươi không có tư cách thảo luận thiên phú của Thi Vân sư muội! Hơn nữa đừng lấy phế vật Cố Nhược Vân kia so sánh với Thi Vân sư muội! Nàng không xứng! Đừng nói là năm năm, chính là mười năm, hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm, nàng đều tuyệt đối không có khả năng vượt qua Thi Vân sư muội!
Thi Vân chính là thần trong lòng hắn, cũng là tất cả tín ngưỡng của hắn, vì vậy hắn kiên quyết sẽ không để cho bất luận kẻ nào nhục nhã Thi Vân sư muội!
Phong nhi, Lãnh Vô Cảnh quét mắt nhìn Lãnh Ngôn Phong, lại chuyển ánh mắt về phía Tá Thượng Thần: Tứ hoàng tử không biết có nguyện đánh cuộc với ta? Cho dù cho Cố Nhược Vân nhiều cơ hội và thời gian hơn nữa, nàng cũng không có khả năng siêu việt hơn Thi Vân cô nương.
Thật có lỗi, Tá Thượng Thần khóe môi khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười): Bổn hoàng tử đối với kết cục đã xác định không có chút hứng thú đánh cuộc, hơn nữa, Thanh Long Quốc các ngươi cũng không có khả năng xuất ra tiền đặt cược bổn hoàng tử cảm thấy hứng thú.
Sắc mặt của Lãnh Vô Cảnh mạnh mẽ trầm xuống, cho dù Tá Thượng Thần làm cho hắn vô cùng kiêng kị, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là vua của một nước, bị phớt lờ mặt mũi như vậy, trong lòng vô cùng không thoải mái.
Bổn hoàng tử tới nơi này cũng chỉ là muốn để cho bệ hạ cảnh cáo nhi tử tốt của ngươi một chút, đừng tiếp tục dây dưa Cố Nhược Vân nữa, hắn không xứng với thân phận của nàng, mà đã nói đã xong, cũng là lúc bổn hoàng tử nên cáo từ.
Nói xong lời này, hắn lười nhác duỗi thắt lưng lười, mặt mày như là lơ đãng đảo qua trên mặt lạnh như băng của Lãnh Ngôn Phong, ý cười trong đôi mắt phượng kia càng sâu.
Cố Sanh Tiêu, ta bảo vệ muội muội của ngươi như vậy, không biết ngươi nên như thế nào cảm tạ ta đây?
Giống như là nhìn thấy Cố Sanh Tiêu một mặt mang ơn đứng ở
/1836
|