Ngay hiện tại.
Được, Dạ Lan gật đầu nói: Hành Thiên, Nặc nhi, các ngươi đi ra bên ngoài chờ ta, lát sau ta sẽ đi ra ngoài.
Dạ Hành Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết kia của phụ thân nhà mình, vẫn là bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ôm quyền lui ra cửa.
Cố bảo tiêu, vị hôn phu kia của ngươi là đến trước, ta thừa nhận hắn là trượng phu thứ nhất của ngươi, nhưng mà ta muốn làm người thứ hai.
Dạ Nặc kiêu ngạo nâng cằm nhỏ của mình, cuối cùng vẫn là có chút lo lắng, lại tiếp tục thêm một câu: Ta còn nhỏ, ngươi làm cho hắn đừng bắt nạt ta.
Nhất thời, sắc mặt của Cố Nhược Vân đen xuống, không đợi hắn nói thêm gì, Dạ Lan ở một bên lập tức đứng lên, túm Dạ Nặc giống như diều hâu bắt gà con, quăng hắn ra cửa phòng, ngay sau đó, ‘phịch’ một tiếng, đóng cửa lại đứng lên.
Nha đầu, ngươi đừng nghe tiểu tử kia càn quấy, Khuôn mặt của Dạ Lan có chút xấu hổ: Nó chỉ là không muốn rời đi ngươi, lqd cho rằng cưới ngươi thì ngươi sẽ không bỏ lại nó.
Ta hiểu rõ.
Cố Nhược Vân mỉm cười, nói: Hiện tại chúng ta lập tức bắt đầu đi.
... ........
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt ánh nắng chiều che kín phía chân trời.
Sau khi Dạ Hành Thiên rời khỏi, vốn định rời đi trước, nhưng cuối cùng vẫn không quá yên tâm, lại ở lại, đứng ở ngoài cửa chờ.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, tâm của hắn cũng càng lo âu, có chút bất an đi qua đi lại, ánh mắt thường thường liếc về phía cửa phòng khép chặt kia.
Rốt cục, cửa phòng chậm rãi bị đẩy mở ra, một người bạch y cất bước mà ra, lão giả vỗ về râu bạc trắng, tươi cười đầy mặt cất bước ra từ trên bậc thềm.
Phụ thân!
Hai mắt Dạ Hành Thiên sáng lên, bước lên phía trước, lo lắng dò hỏi: Thế nào?
Ha ha, Dạ Lan cười hai tiếng, biểu cảm kia thoạt nhìn rất là vừa lòng: Thật thư sướng, còn thoải mái hơn khi ta dùng Địa Ngục Chi Liên! Có lẽ nha đầu kia thật sự có thể chữa khỏi cơ thể của ta.
Dạ Hành Thiên ngây dại, rồi vẻ mừng như điên đột nhiên trào lên trong lòng, cái loại kích động này là hắn nhiều năm như vậy đều không có qua.
Đúng rồi, Hành Thiên, chuyện này ngàn vạn đừng làm cho bất luận kẻ nào biết, Trong mắt Dạ Lan xẹt qua tia sáng sắc bén, hơi hơi nở nụ cười: Bao gồm Hành Lâm!
Vì sao?
Dạ Hành Thiên sửng sốt một chút, có chút không hiểu nhìn phụ thân nhà mình.
Vì sao nhị đệ cũng không được nói?
Hành Lâm khác với ngươi, tâm của hắn quá mức thiện lương, cũng quá tin tưởng người, Dạ Lan bất đắc dĩ nói: Nhưng mà, những năm gần đây, ở mặt ngoài rất nhiều người thuận theo ta, kì thực trong gia tộc có một số lão gia hỏa đã không nhẫn nại được, lqđ bọn họ đều ước gì ta chết sớm, tiện mưu đoạt Dạ gia! Nhưng mà bọn họ lại quên, ta vừa chết, rất nhanh Dạ gia cũng sẽ tiêu vong! Cho nên, ta cũng muốn nhân cơ hội này thấy rõ một số người, nếu việc này bị Hành Lâm biết, sẽ thật dễ dàng truyền đến trong tai những lão gia hỏa kia.
Nói tới đây, Dạ Lan bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Dạ Hành Lâm quả thật rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là quá mức dễ tin người khác.
Nhưng điều này cũng là khiếm khuyết trí mạng!
Vì vậy ông mới bảo Dạ Hành Thiên không báo chuyện này cho hắn biết.
Vâng, Dạ Hành Thiên gật gật đầu: Nhi tử tuân theo phân phó của phụ thân, chờ sau khi gia tộc hoàn toàn hiểu rõ những khối u ác tính kia, chúng ta tự cho nhị đệ một kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng).
Ừ, Dạ Lan có chút mỏi mệt nhắm đôi mắt lại, thật lâu sau, mới mở mắt: Hành Thiên, ngươi đi xuống trước đi, ta cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi chút, mặt khác khoản đãi Cố nha đầu cho tốt, nàng chẳng những là bằng hữu của Nặc nhi, nói không chừng, còn có thể thành ân nhân của Dạ chúng ta gia, về phần Địa Ngục Chi Liên kia, ngươi cũng không cần phái người đi tìm.
Được, Dạ Lan gật đầu nói: Hành Thiên, Nặc nhi, các ngươi đi ra bên ngoài chờ ta, lát sau ta sẽ đi ra ngoài.
Dạ Hành Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết kia của phụ thân nhà mình, vẫn là bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ôm quyền lui ra cửa.
Cố bảo tiêu, vị hôn phu kia của ngươi là đến trước, ta thừa nhận hắn là trượng phu thứ nhất của ngươi, nhưng mà ta muốn làm người thứ hai.
Dạ Nặc kiêu ngạo nâng cằm nhỏ của mình, cuối cùng vẫn là có chút lo lắng, lại tiếp tục thêm một câu: Ta còn nhỏ, ngươi làm cho hắn đừng bắt nạt ta.
Nhất thời, sắc mặt của Cố Nhược Vân đen xuống, không đợi hắn nói thêm gì, Dạ Lan ở một bên lập tức đứng lên, túm Dạ Nặc giống như diều hâu bắt gà con, quăng hắn ra cửa phòng, ngay sau đó, ‘phịch’ một tiếng, đóng cửa lại đứng lên.
Nha đầu, ngươi đừng nghe tiểu tử kia càn quấy, Khuôn mặt của Dạ Lan có chút xấu hổ: Nó chỉ là không muốn rời đi ngươi, lqd cho rằng cưới ngươi thì ngươi sẽ không bỏ lại nó.
Ta hiểu rõ.
Cố Nhược Vân mỉm cười, nói: Hiện tại chúng ta lập tức bắt đầu đi.
... ........
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt ánh nắng chiều che kín phía chân trời.
Sau khi Dạ Hành Thiên rời khỏi, vốn định rời đi trước, nhưng cuối cùng vẫn không quá yên tâm, lại ở lại, đứng ở ngoài cửa chờ.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, tâm của hắn cũng càng lo âu, có chút bất an đi qua đi lại, ánh mắt thường thường liếc về phía cửa phòng khép chặt kia.
Rốt cục, cửa phòng chậm rãi bị đẩy mở ra, một người bạch y cất bước mà ra, lão giả vỗ về râu bạc trắng, tươi cười đầy mặt cất bước ra từ trên bậc thềm.
Phụ thân!
Hai mắt Dạ Hành Thiên sáng lên, bước lên phía trước, lo lắng dò hỏi: Thế nào?
Ha ha, Dạ Lan cười hai tiếng, biểu cảm kia thoạt nhìn rất là vừa lòng: Thật thư sướng, còn thoải mái hơn khi ta dùng Địa Ngục Chi Liên! Có lẽ nha đầu kia thật sự có thể chữa khỏi cơ thể của ta.
Dạ Hành Thiên ngây dại, rồi vẻ mừng như điên đột nhiên trào lên trong lòng, cái loại kích động này là hắn nhiều năm như vậy đều không có qua.
Đúng rồi, Hành Thiên, chuyện này ngàn vạn đừng làm cho bất luận kẻ nào biết, Trong mắt Dạ Lan xẹt qua tia sáng sắc bén, hơi hơi nở nụ cười: Bao gồm Hành Lâm!
Vì sao?
Dạ Hành Thiên sửng sốt một chút, có chút không hiểu nhìn phụ thân nhà mình.
Vì sao nhị đệ cũng không được nói?
Hành Lâm khác với ngươi, tâm của hắn quá mức thiện lương, cũng quá tin tưởng người, Dạ Lan bất đắc dĩ nói: Nhưng mà, những năm gần đây, ở mặt ngoài rất nhiều người thuận theo ta, kì thực trong gia tộc có một số lão gia hỏa đã không nhẫn nại được, lqđ bọn họ đều ước gì ta chết sớm, tiện mưu đoạt Dạ gia! Nhưng mà bọn họ lại quên, ta vừa chết, rất nhanh Dạ gia cũng sẽ tiêu vong! Cho nên, ta cũng muốn nhân cơ hội này thấy rõ một số người, nếu việc này bị Hành Lâm biết, sẽ thật dễ dàng truyền đến trong tai những lão gia hỏa kia.
Nói tới đây, Dạ Lan bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Dạ Hành Lâm quả thật rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là quá mức dễ tin người khác.
Nhưng điều này cũng là khiếm khuyết trí mạng!
Vì vậy ông mới bảo Dạ Hành Thiên không báo chuyện này cho hắn biết.
Vâng, Dạ Hành Thiên gật gật đầu: Nhi tử tuân theo phân phó của phụ thân, chờ sau khi gia tộc hoàn toàn hiểu rõ những khối u ác tính kia, chúng ta tự cho nhị đệ một kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng).
Ừ, Dạ Lan có chút mỏi mệt nhắm đôi mắt lại, thật lâu sau, mới mở mắt: Hành Thiên, ngươi đi xuống trước đi, ta cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi chút, mặt khác khoản đãi Cố nha đầu cho tốt, nàng chẳng những là bằng hữu của Nặc nhi, nói không chừng, còn có thể thành ân nhân của Dạ chúng ta gia, về phần Địa Ngục Chi Liên kia, ngươi cũng không cần phái người đi tìm.
/1836
|