Vì sao đan dược rất hiếm? Không chỉ vì phương thuốc dân gian biến mất, còn do hiện giờ mọi người không biết luyện chế đan dược như thế nào! Dù đưa cho bọn họ phương thuốc dân gian, không nghiên cứu bốn năm mươi năm, bọn họ cũng không luyện chế ra được. Nhưng vẫn có thể tạo ra được cái đỉnh luyện chế đan dược.
Thiên Khải Tôn Giả để dược liệu trước mặt Cố Nhược Vân như hiến vật quý, cười ha ha nói: Nha đầu, ta có thể làm trưởng lão đứng đầu Linh Tông hay không toàn bộ dựa vào ngươi đó, đúng rồi, rốt cuộc đan dược này là cái gì? Có lợi chỗ nào?
Đan dược Vũ Linh… Cố Nhược Vân nhìn Thiên Khải Tôn Giả, nói:
- Đan dược này dùng cho đồ đệ bắt đầu bước vào tu luyện, có thể cải thiện thiên phú của con người. Tuy không làm người ta lập tức từ phế vật biến thành thiên tài, nhưng cũng có thể thay đổi rất lớn, nói ví dụ như là, một người muốn từ võ giả đạt tới võ vương cần mười năm, nếu trước khi tu luyện dùng đan dược Vũ Linh, vậy có thể giảm bớt ba năm. Ba năm, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, nhất là đối với Tu Luyện Giả mà nói, thời gian một năm đều có biến đổi rất lớn!
Vì vậy sau khi nghe Cố Nhược Vân giải thích, hơi thở của Thiên Khải Tôn Giả gấp gáp, hai mắt nhìn chằm chằm phương thuốc dân gian trong tay Cố Nhược Vân.
Đan dược Vũ Linh! Tuy đan dược này kém hơn đan dược Cố Nhược Vân đưa cho Lam Vũ Ca, nhưng mà đối với Linh Tông mà nói, lại là bảo vật vô cùng trân quý! Nếu lúc Linh Tông đến đại lục lựa chọn đệ tử, liền cho những đệ tử này dùng đan dược Vũ Linh, người nào là thiên tài sẽ càng mạnh hơn nữa! Đan dược Vũ Linh này có thể nói là mang đến chỗ tốt cho Linh Tông!
“Ầm.” Bỗng nhiên, cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra, sắc mặt Thiên Khải Tôn Giả trầm xuống trong chớp mắt, tức giận nói: Không thấy ta đang chiêu đãi khách quý sao, ai cho phép các ngươi không gõ cửa liền xông vào?
Người nọ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ ở trên mặt đất, run run rẩy rẩy nói: Trưởng… Trưởng lão, là tông chủ bảo ta tới gọi người đi lên đằng trước xem.
Tông chủ sao? Thiên Khải Tôn Giả sửng sốt một lát, cau chặt mày: Lúc này tông chủ gọi ta đến làm gì?
Đệ tử… Đệ tử nghe nói hình như đồ đệ của Linh Thượng Tôn Giả đã có biện pháp luyện chế đan dược, muốn cho người trong Linh Tông chứng kiến cảnh đó, cho nên tông chủ mới bảo trưởng lão tập hợp ở quảng trường.
“Bùm!” Sắc mặt Thiên Khải Tôn Giả lạnh xuống, hừ lạnh: Vậy mà bị người ta đoạt trước! Nha đầu, đi, chúng ta đi nhìn xem tên kia thật sự biết luyện chế đan dược hay không hay là cố làm ra vẻ!
Nói xong lời này, hắn ta vung áo bào, bước nhanh ra cửa.
Cố Nhược Vân nhún vai, không nói gì thêm, đi theo sau Thiên Khải Tôn Giả chậm rãi rời đi…
…
Mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng chiều nhuộm màu cả một vùng trời, giống như màu máu vậy.
Lúc này, trước quảng trường Linh Tông yên tĩnh lại tụ tập vô số người, trên quảng trường toàn thấy đầu người, nhìn giống như một cái chợ.
Ở trung tâm quảng trường đặt một cái lò đan to lớn, mà trước lò đan có một nam tử trẻ tuổi đứng! Lúc này, hắn ta chói mắt như vậy, cằm cũng không nhịn được nâng cao lên, trên mặt tràn đầy tươi cười đắc ý.
Là hắn ta sao? Trong đôi mắt Cố Nhược Vân lóe lên chút sắc bén.
Bởi vì nam nhân này, trùng hợp là khi thí luyện thần khí, lúc mình muốn giết hại Thi Vân người này đã cố gắng ra tay ngăn cản, còn bị Bắc Dạ phế bỏ thực lực!
Hơn nữa vì lấy được ngai vàng Linh Tông tôn quý, hắn ta không tiếc hãm hại huynh trưởng Cố Sanh Tiêu của nàng!
Thiên Khải Tôn Giả để dược liệu trước mặt Cố Nhược Vân như hiến vật quý, cười ha ha nói: Nha đầu, ta có thể làm trưởng lão đứng đầu Linh Tông hay không toàn bộ dựa vào ngươi đó, đúng rồi, rốt cuộc đan dược này là cái gì? Có lợi chỗ nào?
Đan dược Vũ Linh… Cố Nhược Vân nhìn Thiên Khải Tôn Giả, nói:
- Đan dược này dùng cho đồ đệ bắt đầu bước vào tu luyện, có thể cải thiện thiên phú của con người. Tuy không làm người ta lập tức từ phế vật biến thành thiên tài, nhưng cũng có thể thay đổi rất lớn, nói ví dụ như là, một người muốn từ võ giả đạt tới võ vương cần mười năm, nếu trước khi tu luyện dùng đan dược Vũ Linh, vậy có thể giảm bớt ba năm. Ba năm, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, nhất là đối với Tu Luyện Giả mà nói, thời gian một năm đều có biến đổi rất lớn!
Vì vậy sau khi nghe Cố Nhược Vân giải thích, hơi thở của Thiên Khải Tôn Giả gấp gáp, hai mắt nhìn chằm chằm phương thuốc dân gian trong tay Cố Nhược Vân.
Đan dược Vũ Linh! Tuy đan dược này kém hơn đan dược Cố Nhược Vân đưa cho Lam Vũ Ca, nhưng mà đối với Linh Tông mà nói, lại là bảo vật vô cùng trân quý! Nếu lúc Linh Tông đến đại lục lựa chọn đệ tử, liền cho những đệ tử này dùng đan dược Vũ Linh, người nào là thiên tài sẽ càng mạnh hơn nữa! Đan dược Vũ Linh này có thể nói là mang đến chỗ tốt cho Linh Tông!
“Ầm.” Bỗng nhiên, cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra, sắc mặt Thiên Khải Tôn Giả trầm xuống trong chớp mắt, tức giận nói: Không thấy ta đang chiêu đãi khách quý sao, ai cho phép các ngươi không gõ cửa liền xông vào?
Người nọ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ ở trên mặt đất, run run rẩy rẩy nói: Trưởng… Trưởng lão, là tông chủ bảo ta tới gọi người đi lên đằng trước xem.
Tông chủ sao? Thiên Khải Tôn Giả sửng sốt một lát, cau chặt mày: Lúc này tông chủ gọi ta đến làm gì?
Đệ tử… Đệ tử nghe nói hình như đồ đệ của Linh Thượng Tôn Giả đã có biện pháp luyện chế đan dược, muốn cho người trong Linh Tông chứng kiến cảnh đó, cho nên tông chủ mới bảo trưởng lão tập hợp ở quảng trường.
“Bùm!” Sắc mặt Thiên Khải Tôn Giả lạnh xuống, hừ lạnh: Vậy mà bị người ta đoạt trước! Nha đầu, đi, chúng ta đi nhìn xem tên kia thật sự biết luyện chế đan dược hay không hay là cố làm ra vẻ!
Nói xong lời này, hắn ta vung áo bào, bước nhanh ra cửa.
Cố Nhược Vân nhún vai, không nói gì thêm, đi theo sau Thiên Khải Tôn Giả chậm rãi rời đi…
…
Mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng chiều nhuộm màu cả một vùng trời, giống như màu máu vậy.
Lúc này, trước quảng trường Linh Tông yên tĩnh lại tụ tập vô số người, trên quảng trường toàn thấy đầu người, nhìn giống như một cái chợ.
Ở trung tâm quảng trường đặt một cái lò đan to lớn, mà trước lò đan có một nam tử trẻ tuổi đứng! Lúc này, hắn ta chói mắt như vậy, cằm cũng không nhịn được nâng cao lên, trên mặt tràn đầy tươi cười đắc ý.
Là hắn ta sao? Trong đôi mắt Cố Nhược Vân lóe lên chút sắc bén.
Bởi vì nam nhân này, trùng hợp là khi thí luyện thần khí, lúc mình muốn giết hại Thi Vân người này đã cố gắng ra tay ngăn cản, còn bị Bắc Dạ phế bỏ thực lực!
Hơn nữa vì lấy được ngai vàng Linh Tông tôn quý, hắn ta không tiếc hãm hại huynh trưởng Cố Sanh Tiêu của nàng!
/1836
|