Linh tông.
Bên trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, Linh Thượng Tôn giả ngồi bên cạnh bàn trà, tựa hồ đang nhẫn nhịn, nắm đấm xiết chặt lại, chỉ thiếu đấm vào chiếc bàn vô tội.
Cố Nhược Vân!
Ánh mắt của hắn tối sầm, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh mang: Không nghĩ tới nàng còn sống, ta còn tưởng nàng đã chết trong tay đám người Tiên Địa đó.
Gần hai năm qua, rất nhiều Tiên Địa một mực tìm kiếm tung tích nàng, lúc đầu hắn còn tưởng rằng nữ nhân này chắc chắn sẽ bị người giết, cuối cùng không ngờ tới, nàng không chỉ còn sống mà còn đột phá đến Võ Tôn.
Võ Tôn! Hắn phải bỏ ra ròng rã hơn sáu mươi năm mới đạt được, nữ nhân kia chỉ chừng hai mươi tuổi thôi lại có thể có thành tựu bực này.
Không được, Cố Sanh Tiêu đã là một nguy hiểm lớn, nếu để Cố Nhược Vân trưởng thành tiếp, lúc đó đại lục này rốt cục không có người có thể đánh bại được nàng! Linh Thượng Tôn Giả hung hăng hít một hơi, trong con ngươi hiện lên vẻ lo lắng.
Côn Nam, chúng ta đi một chuyến tới Tiên Địa.
Côn Nam kinh ngạc, nhìn Linh Thượng Tôn giả, trầm mặc nói: Sư phụ, chúng ta cùng Tiên Địa không hề có quan hệ, nếu cứ vậy tìm bọn họ, chỉ sợ...
Linh Thượng Tôn giả cười lạnh một tiếng, mặt mày âm trầm kinh khủng, sát cơ mãnh liệt hiện ra, từng chữ nói: Nữ nhân kia đã đột phá đến Võ Tôn, chính bản thân ta cũng không chắc chắn đánh chết nàng, nếu để nàng đào tẩu, ngày sau tất nhiên sẽ dẫn tới mầm tai họa lớn! Cho nên, trong tình huống này, chúng ta chỉ có thể báo với người Tiên Địa, cũng chỉ có người Tiên Địa mới có thể bắt được nàng. Nói đến đây, Linh Thượng Tôn giả dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm, cười lạnh lùng: Với lại, Tiên Địa đoán chừng còn không biết nàng đã đột phá đến Võ Tôn, một khi biết, khẳng định sẽ phái ra vô số Võ Tôn cao thủ! Nàng ta chỉ có một người, làm sao đối kháng cùng nhiều người được? Chuyện này vì không nên cho tông chủ biết, chúng ta cũng không cần ra mặt, chỉ cần trốn phía sau quan sát tình thế là đủ rồi.
Cho dù trước đó vô số cường giả của Tiên Địa bị giết, cũng là do Thiên Bắc Dạ chứ không phải Cố Nhược Vân. Về sau, tin tức nam nhân kia lại sống chết không rõ, về cơ bản, Cố Nhược Vân không phải đối thủ của nhiều Võ Tôn cường giả như vậy. Mà bọn hắn, chỉ cần đem sự tình Cố Nhược Vân xuất hiện thông báo cho Tiên Địa mà thôi.
Đôi mắt lóe lên tia u ám, dung nhan Linh Thượng Tôn Giả già nua càng phát ra vẻ âm trầm kinh khủng, con ngươi tràn đầy sát cơ mười phần dọa người.
Côn Nam không nói gì, hắn hiểu điều sư phụ nói là hợp tình hợp lí, bây giờ biện pháp duy nhất có thể giết nàng, chính là lợi dụng Tiên Địa.
Cố Nhược Vân, mối thù giết Thi Nhi, ta còn chưa báo. Vậy mà ngươi dám làm ta khó xử trước mặt nhiều người như vậy, thù mới hận cũ, ta sẽ khiến ngươi chết mà không biết vì sao mình chết!
Trong phòng thí nghiệm, đầu của Thiên Khải Tôn giả đầy mồ hôi khi luyện chế đan dược, ánh mắt khẩn trương nhìn lò luyện đan trước mắt.
Hắn đã thất bại một trăm lần! Không sai, đúng một trăm lần! Lần tiếp xúc đan dược trước đó, coi như chỉ cần có công thức là có thể luyện chế, mãi cho tới bây giờ mới được là khó khăn dường nào. Cho dù có người chỉ đạo một bên, hắn vẫn không ngừng thất bại.
Cố Nhược Vân lắc đầu, biểu tình bất đắc dĩ, lão gia hỏa này ròng rã mấy ngày đêm vất vả luyện chế, kết quả là lãng phí một đống lớn dược liệu, đến một lần cũng không thành công.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử mặc thanh y đi đến, cung kính chắp tay nói: Tông chủ đại nhân mời các ngươi qua gặp một chút.
Bên trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, Linh Thượng Tôn giả ngồi bên cạnh bàn trà, tựa hồ đang nhẫn nhịn, nắm đấm xiết chặt lại, chỉ thiếu đấm vào chiếc bàn vô tội.
Cố Nhược Vân!
Ánh mắt của hắn tối sầm, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh mang: Không nghĩ tới nàng còn sống, ta còn tưởng nàng đã chết trong tay đám người Tiên Địa đó.
Gần hai năm qua, rất nhiều Tiên Địa một mực tìm kiếm tung tích nàng, lúc đầu hắn còn tưởng rằng nữ nhân này chắc chắn sẽ bị người giết, cuối cùng không ngờ tới, nàng không chỉ còn sống mà còn đột phá đến Võ Tôn.
Võ Tôn! Hắn phải bỏ ra ròng rã hơn sáu mươi năm mới đạt được, nữ nhân kia chỉ chừng hai mươi tuổi thôi lại có thể có thành tựu bực này.
Không được, Cố Sanh Tiêu đã là một nguy hiểm lớn, nếu để Cố Nhược Vân trưởng thành tiếp, lúc đó đại lục này rốt cục không có người có thể đánh bại được nàng! Linh Thượng Tôn Giả hung hăng hít một hơi, trong con ngươi hiện lên vẻ lo lắng.
Côn Nam, chúng ta đi một chuyến tới Tiên Địa.
Côn Nam kinh ngạc, nhìn Linh Thượng Tôn giả, trầm mặc nói: Sư phụ, chúng ta cùng Tiên Địa không hề có quan hệ, nếu cứ vậy tìm bọn họ, chỉ sợ...
Linh Thượng Tôn giả cười lạnh một tiếng, mặt mày âm trầm kinh khủng, sát cơ mãnh liệt hiện ra, từng chữ nói: Nữ nhân kia đã đột phá đến Võ Tôn, chính bản thân ta cũng không chắc chắn đánh chết nàng, nếu để nàng đào tẩu, ngày sau tất nhiên sẽ dẫn tới mầm tai họa lớn! Cho nên, trong tình huống này, chúng ta chỉ có thể báo với người Tiên Địa, cũng chỉ có người Tiên Địa mới có thể bắt được nàng. Nói đến đây, Linh Thượng Tôn giả dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm, cười lạnh lùng: Với lại, Tiên Địa đoán chừng còn không biết nàng đã đột phá đến Võ Tôn, một khi biết, khẳng định sẽ phái ra vô số Võ Tôn cao thủ! Nàng ta chỉ có một người, làm sao đối kháng cùng nhiều người được? Chuyện này vì không nên cho tông chủ biết, chúng ta cũng không cần ra mặt, chỉ cần trốn phía sau quan sát tình thế là đủ rồi.
Cho dù trước đó vô số cường giả của Tiên Địa bị giết, cũng là do Thiên Bắc Dạ chứ không phải Cố Nhược Vân. Về sau, tin tức nam nhân kia lại sống chết không rõ, về cơ bản, Cố Nhược Vân không phải đối thủ của nhiều Võ Tôn cường giả như vậy. Mà bọn hắn, chỉ cần đem sự tình Cố Nhược Vân xuất hiện thông báo cho Tiên Địa mà thôi.
Đôi mắt lóe lên tia u ám, dung nhan Linh Thượng Tôn Giả già nua càng phát ra vẻ âm trầm kinh khủng, con ngươi tràn đầy sát cơ mười phần dọa người.
Côn Nam không nói gì, hắn hiểu điều sư phụ nói là hợp tình hợp lí, bây giờ biện pháp duy nhất có thể giết nàng, chính là lợi dụng Tiên Địa.
Cố Nhược Vân, mối thù giết Thi Nhi, ta còn chưa báo. Vậy mà ngươi dám làm ta khó xử trước mặt nhiều người như vậy, thù mới hận cũ, ta sẽ khiến ngươi chết mà không biết vì sao mình chết!
Trong phòng thí nghiệm, đầu của Thiên Khải Tôn giả đầy mồ hôi khi luyện chế đan dược, ánh mắt khẩn trương nhìn lò luyện đan trước mắt.
Hắn đã thất bại một trăm lần! Không sai, đúng một trăm lần! Lần tiếp xúc đan dược trước đó, coi như chỉ cần có công thức là có thể luyện chế, mãi cho tới bây giờ mới được là khó khăn dường nào. Cho dù có người chỉ đạo một bên, hắn vẫn không ngừng thất bại.
Cố Nhược Vân lắc đầu, biểu tình bất đắc dĩ, lão gia hỏa này ròng rã mấy ngày đêm vất vả luyện chế, kết quả là lãng phí một đống lớn dược liệu, đến một lần cũng không thành công.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử mặc thanh y đi đến, cung kính chắp tay nói: Tông chủ đại nhân mời các ngươi qua gặp một chút.
/1836
|