Được, Cố nha đầu, ngươi đi theo ta. Hạ lão gia nhìn Cố Nhược Vân, lại than nhẹ một tiếng, liền xoay người đi đến tầng hầm.
Lúc này, bên trong tầng hầm, có một lão giả sắc mặt trắng bệch đang nằm cuộn người trên mặt đất, sắc mặt hắn mười phần thống khổ, giống như đang chịu tra tấn.
Giống như nghe thấy được tiếng bước chân từ xa, lão giả mệt mỏi mở mắt, nhìn người mặc áo xanh kia đến tiến đến, muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể nói nhỏ: Ngươi đã đến rồi...
Linh Tiêu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Diên Niên Ích Thọ đan rõ ràng có thể giúp ngươi giữ vững được mười năm, vì sao ngươi lại đột nhiên biến thành như vậy?
Hơn nữa, trước đó, vì không để Linh Tiêu phải chịu tra tấn, nàng đã thả một thế thân vào đó, bây giờ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Linh Tiêu cười khổ một tiếng: Xem ra ta sắp không được rồi, may mắn là ngươi đã đến, ta có thể gặp mặt đồng bạn lần cuối rồi, ngươi có thể để ta gặp Bạch Hổ và Thanh Long một lát hay không? Thật đáng tiếc, trước nay ta vẫn chưa gặp được Chu Tước, trong bốn thần thú chúng ta, Chu Tước là đơn thuần nhất, rất dễ bị người khác lừa gạt, ta thật sự không yên tâm về nó.
Sau khi hắn nói xong, trong cơ thể Cố Nhược Vân bắn ra hai thân ảnh
Linh Tiêu, ngươi sao rồi? Mặt Vân Dao tràn đầy khẩn trương, ánh mắt lo lắng cùng quan tâm: Trước đó không phải còn rất tốt sao, làm sao lại đột nhiên biến thành như vậy.
Thanh Long Thiên Khung lại không nói gì, khuôn mặt anh tuấn mang theo âm trầm, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm Linh Tiêu không biết suy nghĩ gì.
Các ngươi tránh ra một chút. Cố Nhược Vân nhàn nhạt ra lệnh một tiếng.
Nghe thấy lời của nàng, Vân Dao và Thiên Khung theo bản năng tránh ra thành một con đường, để nữ tử sau lưng có thể đi đến bên người Linh Tiêu.
Ban đầu ta muốn chờ cho Tử Tà sống lại, rồi để hắn tới giúp ngươi giải trừ phong ấn, nhưng bây giờ đã không có biện pháp khác, ta chỉ có thể thử một lần.
Vân Dao ánh mắt sáng lên, hỏi: Chủ nhân, ngài có thể cứu Linh Tiêu?
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: Không nắm chắc mười phần, không đúng, phải nói là, nửa phần ta cũng dám chắc!
Đúng vậy, đây là việc đầu tiên mà Cố Nhược Vân làm mà không nắm chắc sẽ thành công, nhưng lại không thể không làm.
Trái tim của Vân Dao cũng lập tức khẩn trương, nàng hiểu rõ, nếu Cố Nhược Vân đã nói như vậy, có nghĩ là, việc có thể giúp Linh Tiêu thoát ra khỏi trận pháp, nàng ấy hoàn toàn không nắm chắc!
Các ngươi cứ đi ra ngoài trước, một mình ta ở đây là đủ rồi, Hạ gia chủ, ngài nhớ rõ, cho tới lúc ta cùng Linh Tiêu ra ngoài, ngài không được để bất kỳ kẻ nào tiến vào đây, nếu không, chẳng những phá giải trận pháp thất bại, mạng của ta cùng Linh Tiêu cũng sẽ để lại đây.
Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt thanh lãnh đầy vẻ trầm trọng.
Vân Dao đi theo Cố Nhược Vân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy vẻ mặt này của chủ nhân. Mặc dù gặp qua không biết bào nguy hiểm, chủ nhân đều sẽ không nghiêm túc tới mức này. Chẳng lẽ... muốn cứu được Linh Tiêu thật sự rất khó?
Nghĩ đến đây, tim nàng không nhịn được thắt lại, muốn nói gì đó, lại bị Thương Khung chặn lại.
Vân Dao, chúng ta đi thôi. Thương Khung nhíu chặt mày, nhìn về phía thiếu nữ áo xanh đang đứng thẳng trước mặt mọi người, mấp máy môi mấy lần, nói: Ngươi phải chú ý an toàn, nếu không làm được cũng không cần cố sức, bốn thần thú chúng ta đã chịu ơn ngươi rất nhiều rồi.
Dứt lời, hắn không nói thêm gì nữa, kéo Vân Dao đi ra ngoài.
Ta ở lại cùng nàng. Ánh mắt Thiên Bắc Dạ dừng lại trên khuôn mặt thanh tú của nữ tử, mặt hiện lên ý nghĩ không biết tên: Ta không yên tâm về nàng.
Nghe vậy, Cố Nhược Vân gật đầu, nhẹ nhàng cười, nói: Được.
Lúc này, bên trong tầng hầm, có một lão giả sắc mặt trắng bệch đang nằm cuộn người trên mặt đất, sắc mặt hắn mười phần thống khổ, giống như đang chịu tra tấn.
Giống như nghe thấy được tiếng bước chân từ xa, lão giả mệt mỏi mở mắt, nhìn người mặc áo xanh kia đến tiến đến, muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể nói nhỏ: Ngươi đã đến rồi...
Linh Tiêu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Diên Niên Ích Thọ đan rõ ràng có thể giúp ngươi giữ vững được mười năm, vì sao ngươi lại đột nhiên biến thành như vậy?
Hơn nữa, trước đó, vì không để Linh Tiêu phải chịu tra tấn, nàng đã thả một thế thân vào đó, bây giờ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Linh Tiêu cười khổ một tiếng: Xem ra ta sắp không được rồi, may mắn là ngươi đã đến, ta có thể gặp mặt đồng bạn lần cuối rồi, ngươi có thể để ta gặp Bạch Hổ và Thanh Long một lát hay không? Thật đáng tiếc, trước nay ta vẫn chưa gặp được Chu Tước, trong bốn thần thú chúng ta, Chu Tước là đơn thuần nhất, rất dễ bị người khác lừa gạt, ta thật sự không yên tâm về nó.
Sau khi hắn nói xong, trong cơ thể Cố Nhược Vân bắn ra hai thân ảnh
Linh Tiêu, ngươi sao rồi? Mặt Vân Dao tràn đầy khẩn trương, ánh mắt lo lắng cùng quan tâm: Trước đó không phải còn rất tốt sao, làm sao lại đột nhiên biến thành như vậy.
Thanh Long Thiên Khung lại không nói gì, khuôn mặt anh tuấn mang theo âm trầm, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm Linh Tiêu không biết suy nghĩ gì.
Các ngươi tránh ra một chút. Cố Nhược Vân nhàn nhạt ra lệnh một tiếng.
Nghe thấy lời của nàng, Vân Dao và Thiên Khung theo bản năng tránh ra thành một con đường, để nữ tử sau lưng có thể đi đến bên người Linh Tiêu.
Ban đầu ta muốn chờ cho Tử Tà sống lại, rồi để hắn tới giúp ngươi giải trừ phong ấn, nhưng bây giờ đã không có biện pháp khác, ta chỉ có thể thử một lần.
Vân Dao ánh mắt sáng lên, hỏi: Chủ nhân, ngài có thể cứu Linh Tiêu?
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: Không nắm chắc mười phần, không đúng, phải nói là, nửa phần ta cũng dám chắc!
Đúng vậy, đây là việc đầu tiên mà Cố Nhược Vân làm mà không nắm chắc sẽ thành công, nhưng lại không thể không làm.
Trái tim của Vân Dao cũng lập tức khẩn trương, nàng hiểu rõ, nếu Cố Nhược Vân đã nói như vậy, có nghĩ là, việc có thể giúp Linh Tiêu thoát ra khỏi trận pháp, nàng ấy hoàn toàn không nắm chắc!
Các ngươi cứ đi ra ngoài trước, một mình ta ở đây là đủ rồi, Hạ gia chủ, ngài nhớ rõ, cho tới lúc ta cùng Linh Tiêu ra ngoài, ngài không được để bất kỳ kẻ nào tiến vào đây, nếu không, chẳng những phá giải trận pháp thất bại, mạng của ta cùng Linh Tiêu cũng sẽ để lại đây.
Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt thanh lãnh đầy vẻ trầm trọng.
Vân Dao đi theo Cố Nhược Vân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy vẻ mặt này của chủ nhân. Mặc dù gặp qua không biết bào nguy hiểm, chủ nhân đều sẽ không nghiêm túc tới mức này. Chẳng lẽ... muốn cứu được Linh Tiêu thật sự rất khó?
Nghĩ đến đây, tim nàng không nhịn được thắt lại, muốn nói gì đó, lại bị Thương Khung chặn lại.
Vân Dao, chúng ta đi thôi. Thương Khung nhíu chặt mày, nhìn về phía thiếu nữ áo xanh đang đứng thẳng trước mặt mọi người, mấp máy môi mấy lần, nói: Ngươi phải chú ý an toàn, nếu không làm được cũng không cần cố sức, bốn thần thú chúng ta đã chịu ơn ngươi rất nhiều rồi.
Dứt lời, hắn không nói thêm gì nữa, kéo Vân Dao đi ra ngoài.
Ta ở lại cùng nàng. Ánh mắt Thiên Bắc Dạ dừng lại trên khuôn mặt thanh tú của nữ tử, mặt hiện lên ý nghĩ không biết tên: Ta không yên tâm về nàng.
Nghe vậy, Cố Nhược Vân gật đầu, nhẹ nhàng cười, nói: Được.
/1836
|