Đây là cơ hội cuối cùng hắn ta cho nàng, nếu Cố Nhược Vân bằng lòng gia nhập Tiên Địa, vậy hắn ta không nhắc lại chuyện cũ nữa, nếu không nghe lời, nữ nhân này tuyệt đối không thể giữ lại!
Ngươi…
Sắc mặt Lam Vũ Ca xanh mét, tay nắm chặt thành quả đấm khẽ run rẩy, nếu không có Đông Phương lão gia tử ở bên cạnh thuận khí giúp nàng, chắc là nàng làm cho tiên chủ không thở nổi.
Bà ngoại. Cố Sanh Tiêu nhìn Lam Vũ Ca, lắc lắc đầu với nàng, lại đưa mắt nhìn tiên chủ, giọng nói vô cùng lạnh lùng: Muội muội ta sẽ không gia nhập Tiên Địa.
Một câu phá hủy cách nghĩ của tiên chủ.
Cố Sanh Tiêu! Sắc mặt tiên chủ trở nên vô cùng khó coi, kiêu căng trong mắt lộ ra lạnh lẽo: Ta đã nói rồi, bây giờ ngươi chỉ có tư cách nói chuyện với ta, không thể khoa tay múa chân với ta được! Cho dù là sư phụ ngươi đến đây, cũng không xứng!
Ha ha! Tiên Địa đúng là uy phong, chẳng những uy hiếp tiểu bối, còn không để hai thế lực lớn khác vào mắt, người khác sợ hãi Tiên Địa các ngươi, nhưng từ trước đến giờ Độc Tôn ta không kiêng kị các ngươi.
Đột nhiên trong lúc đó, có một tiếng cười lạnh lẽo cắt qua trời đêm, truyền vào trong tai mọi người đang ngồi.
Dưới ánh trăng trong veo mà lạnh lùng, một lão giả mặc áo bào màu đen được bóng đêm bao phủ chậm rãi hạ xuống, vẻ mặt hắn ta âm trầm, cho dù trên mặt lộ ra tươi cười, đều khó thay đổi khuôn mặt cứng ngắc của hắn ta.
Độc Tôn! Sao lão gia hỏa này lại đến đây? Đừng nói là những người khác, ngay cả Đông Phương lão gia tử và Lam Vũ Ca cũng sửng sốt một chút.
Tuy thực lực của Độc Tôn không bằng cao thủ trong ba chế tài lớn, nhưng cũng là người có tiếng tăm lừng lẫy trong đại lục, nhất là độc thuật xuất thần nhập hóa, khiến người ta hoảng sợ vạn phần. Nhưng Đông Phương Thế Gia chưa từng mời lão gia hỏa này, sao hắn ta không mời mà đến vậy? Hơn nữa, hình như hắn ta đến bảo vệ Đông Phương Thế Gia…
Các hạ Độc Tôn. Lam Vũ Ca đứng dậy, ngữ khí khách sáo hỏi: Không biết các hạ đến đây có chuyện gì?
Độc Tôn không dừng bước, dưới ánh mắt của mọi người, đi thẳng đến chỗ Cố Nhược Vân: Nha đầu, trong khoảng thời gian này ngươi làm lão gia hỏa ta tìm rất lâu đó, vài năm trôi qua, không biết ngươi có thành lập thế lực gì không?
Độc Tôn nở nụ cười nói: Lúc trước lão gia hỏa ta đã nói, nếu sau này ngươi thành lập một thế lực, ta muốn gia nhập với ngươi.
Đây là lúc trước Độc Tôn nói với Cố Nhược Vân. Hắn ta vẫn còn ghi nhớ trong lòng.
Sắc mặt Lam Vũ Ca xuất hiện kinh ngạc, trợn mắt nhìn nữ tử bên cạnh: Vân Nhi, chuyện này là sao vậy?
Không nói Độc Tôn đã đến thực lực võ tôn, chỉ dựa vào tính cách kỳ lạ này của hắn ta, bình thường không nhận lấy một người đồ đệ, càng miễn bàn gia nhập thế lực của những người khác. Những lời này, thực sự là do hắn ta nói ra sao! Đối tượng còn là một người có thực lực yếu hơn!
Không sai, cho dù bên ngoài đồng Cố Nhược Vân đột phá đến võ tôn như thế nào, nhưng tai nghe vi hư mắt thấy vi thực, bọn họ đều không tin những lời này, còn nghĩ Cố Nhược Vân trở thành võ hoàng như hai năm trước.
Dù sao nàng đột phá võ hoàng cũng không bao lâu, sao có thể đạt tới võ tôn trong hai năm ngắn ngủi như vậy được?
Sắc mặt Vinh Hân càng khó coi hơn, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp, tay nàng ta đặt trên đùi nắm chặt lại, hít một hơi thật sâu, mới ngăn chặn được lửa giận trong lòng.
Cố Nhược Vân cười nhạt, cũng không nói gì thêm, nàng quay đầu nhìn tiên chủ, giọng nói trong veo mà lạnh lùng:
Thật có lỗi, trước kia ta từ chối Tiên Địa các người, hiện giờ ta cũng không thể đồng ý! Huống chi Cố Nhược Vân ta chưa bao giờ bằng lòng thần phục bất luận kẻ nào! Có một điểm quan trọng nhất là… cho dù Tiên Địa các ngươi quên những chuyện ta làm đối với các ngươi, nhưng ta sẽ không quên vài năm nay các ngươi gây ra tổn thương cho người bên cạnh ta! Lúc Tiểu Dạ hôn mê, ta đã thề, chắc chắn không đội trời chung với Tiên Địa các ngươi!
Ngươi…
Sắc mặt Lam Vũ Ca xanh mét, tay nắm chặt thành quả đấm khẽ run rẩy, nếu không có Đông Phương lão gia tử ở bên cạnh thuận khí giúp nàng, chắc là nàng làm cho tiên chủ không thở nổi.
Bà ngoại. Cố Sanh Tiêu nhìn Lam Vũ Ca, lắc lắc đầu với nàng, lại đưa mắt nhìn tiên chủ, giọng nói vô cùng lạnh lùng: Muội muội ta sẽ không gia nhập Tiên Địa.
Một câu phá hủy cách nghĩ của tiên chủ.
Cố Sanh Tiêu! Sắc mặt tiên chủ trở nên vô cùng khó coi, kiêu căng trong mắt lộ ra lạnh lẽo: Ta đã nói rồi, bây giờ ngươi chỉ có tư cách nói chuyện với ta, không thể khoa tay múa chân với ta được! Cho dù là sư phụ ngươi đến đây, cũng không xứng!
Ha ha! Tiên Địa đúng là uy phong, chẳng những uy hiếp tiểu bối, còn không để hai thế lực lớn khác vào mắt, người khác sợ hãi Tiên Địa các ngươi, nhưng từ trước đến giờ Độc Tôn ta không kiêng kị các ngươi.
Đột nhiên trong lúc đó, có một tiếng cười lạnh lẽo cắt qua trời đêm, truyền vào trong tai mọi người đang ngồi.
Dưới ánh trăng trong veo mà lạnh lùng, một lão giả mặc áo bào màu đen được bóng đêm bao phủ chậm rãi hạ xuống, vẻ mặt hắn ta âm trầm, cho dù trên mặt lộ ra tươi cười, đều khó thay đổi khuôn mặt cứng ngắc của hắn ta.
Độc Tôn! Sao lão gia hỏa này lại đến đây? Đừng nói là những người khác, ngay cả Đông Phương lão gia tử và Lam Vũ Ca cũng sửng sốt một chút.
Tuy thực lực của Độc Tôn không bằng cao thủ trong ba chế tài lớn, nhưng cũng là người có tiếng tăm lừng lẫy trong đại lục, nhất là độc thuật xuất thần nhập hóa, khiến người ta hoảng sợ vạn phần. Nhưng Đông Phương Thế Gia chưa từng mời lão gia hỏa này, sao hắn ta không mời mà đến vậy? Hơn nữa, hình như hắn ta đến bảo vệ Đông Phương Thế Gia…
Các hạ Độc Tôn. Lam Vũ Ca đứng dậy, ngữ khí khách sáo hỏi: Không biết các hạ đến đây có chuyện gì?
Độc Tôn không dừng bước, dưới ánh mắt của mọi người, đi thẳng đến chỗ Cố Nhược Vân: Nha đầu, trong khoảng thời gian này ngươi làm lão gia hỏa ta tìm rất lâu đó, vài năm trôi qua, không biết ngươi có thành lập thế lực gì không?
Độc Tôn nở nụ cười nói: Lúc trước lão gia hỏa ta đã nói, nếu sau này ngươi thành lập một thế lực, ta muốn gia nhập với ngươi.
Đây là lúc trước Độc Tôn nói với Cố Nhược Vân. Hắn ta vẫn còn ghi nhớ trong lòng.
Sắc mặt Lam Vũ Ca xuất hiện kinh ngạc, trợn mắt nhìn nữ tử bên cạnh: Vân Nhi, chuyện này là sao vậy?
Không nói Độc Tôn đã đến thực lực võ tôn, chỉ dựa vào tính cách kỳ lạ này của hắn ta, bình thường không nhận lấy một người đồ đệ, càng miễn bàn gia nhập thế lực của những người khác. Những lời này, thực sự là do hắn ta nói ra sao! Đối tượng còn là một người có thực lực yếu hơn!
Không sai, cho dù bên ngoài đồng Cố Nhược Vân đột phá đến võ tôn như thế nào, nhưng tai nghe vi hư mắt thấy vi thực, bọn họ đều không tin những lời này, còn nghĩ Cố Nhược Vân trở thành võ hoàng như hai năm trước.
Dù sao nàng đột phá võ hoàng cũng không bao lâu, sao có thể đạt tới võ tôn trong hai năm ngắn ngủi như vậy được?
Sắc mặt Vinh Hân càng khó coi hơn, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp, tay nàng ta đặt trên đùi nắm chặt lại, hít một hơi thật sâu, mới ngăn chặn được lửa giận trong lòng.
Cố Nhược Vân cười nhạt, cũng không nói gì thêm, nàng quay đầu nhìn tiên chủ, giọng nói trong veo mà lạnh lùng:
Thật có lỗi, trước kia ta từ chối Tiên Địa các người, hiện giờ ta cũng không thể đồng ý! Huống chi Cố Nhược Vân ta chưa bao giờ bằng lòng thần phục bất luận kẻ nào! Có một điểm quan trọng nhất là… cho dù Tiên Địa các ngươi quên những chuyện ta làm đối với các ngươi, nhưng ta sẽ không quên vài năm nay các ngươi gây ra tổn thương cho người bên cạnh ta! Lúc Tiểu Dạ hôn mê, ta đã thề, chắc chắn không đội trời chung với Tiên Địa các ngươi!
/1836
|