Ngay lúc này, một thanh kiếm xuất hiện sau lưng hắn. Trong đôi mắt độc ác của Ma Nhân có chút tàn nhẫn, không lưu tình chém về phía hắn ta.
Ầm! Lúc Ma Nhân này sắp chém xuống, bóng dáng màu xám chợt lóe lên, xuất hiện phía sau Thiên Khải Tôn Giả, chặn một kiếm đó!
Thiên Khải Tôn Giả sửng sốt một lát, không có ngờ đến người cứu hắn ta chính là Độc Tôn, người vẫn luôn muốn mạng của hắn ta!
Hừ! Độc Tôn dùng lực đánh đối phương lùi lại mấy bước, hắn ta cũng không quay đầu lại, âm âm u u nói: Ta nể mặt nha đầu mới cứu ngươi một mạng, chỉ là lúc ấy ngươi nhìn lén cảnh tượng không nên nhìn, món nợ này sớm muộn gì ta cũng thanh toán với ngươi.
Thiên Khải Tôn Giả bĩu môi, có Cố nha đầu ở đây, chẳng lẽ hắn ta còn lo lắng lão gia hỏa này đuổi theo mình không rời sao? Nhưng rõ ràng là hiện giờ Thiên Khải Tôn Giả không có thời gian cãi nhau với Độc Tôn, hắn ta vội vàng thu hồi tâm tư, toàn tâm vùi đầu vào cuộc chiến.
Ha ha! Bỗng nhiên, một tiếng cười kỳ lạ truyền ra, khuếch tán trên toàn bộ chiến trường. Tất cả mọi người nghe thấy tiếng cười bất giác trái tim run rẩy mạnh, cũng cảm thấy thở rất khó khăn.
Đã bao nhiêu năm rồi? Bộ tộc Thiên Linh của chúng ta bị nhốt ở đây bao nhiêu năm rồi? Nhiều năm trôi qua như vậy, chúng ta luôn muốn đi vào đại lục, nhưng luôn bị những người ngu xuẩn như các ngươi ngăn cản!
Một bóng dáng già nua xuất hiện trên bầu trời, thân hình lão già đó vô cùng cao lớn, chỉ là trên khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn, làn da giống như cây khô vậy, làm cho người ta nhìn liền thấy không thoải mái.
Ma Nhân là xưng hô của mọi người đối với những kẻ có tâm tính tàn nhẫn, mà tên chân chính của bọn họ là bộ tộc Thiên Linh! Nghe nói ban đầu bộ tộc Thiên Linh cũng là cư dân trên đại lục, vì quá tàn nhẫn, mới đắc tội với cường giả đứng đầu lúc ấy, bị cường giả đó nhốt ở vùng đất này! Vì đất đai khu vực này quá nghèo nàn, rất nhiều người trong bộ tộc Thiên Linh không thể no bụng, cho nên mới muốn về đại lục lần nữa.
Không! Lần này bọn họ muốn xưng vương xưng bá trên đại lục! Để những người này thần phục bọn họ!
Đó là thủ lĩnh của Ma Nhân. Cố Sanh Tiêu lùi về phía sau vài bước, đứng bên cạnh Cố Nhược Vân, mày kiếm nhíu chặt nhìn lão già trên bầu trời, nói: Thực lực của hắn ta rất mạnh, mạnh hơn võ tôn cao cấp vài lần! Trừ phi là cường giả đạt tới Võ Đế, nếu không một trăm võ tôn hợp lại cũng chưa phải là đối thủ của hắn ta.
Vậy sao? Cố Nhược Vân nhíu nhíu mày: Vậy rốt cuộc hắn ta là võ tôn cao cấp, hay là Võ Đế?
Võ Tôn cao cấp. Cố Sanh Tiêu nói một cách chắc chắn: Công pháp tu luyện của thủ lĩnh Ma Nhân này có chút đặc biệt, cho nên mới vô địch trong cảnh giới võ tôn cấp cao, nhưng mà huynh chắc chắn hắn ta chưa đột phá đến Võ Đế.
Như vậy ta an tâm rồi. Cố Nhược Vân nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi về phía lão già đó.
Vân Nhi, muội muốn làm cái gì? Trái tim Cố Sanh Tiêu căng thẳng, vội vàng đuổi theo, đè chặt lấy bả vai của Cố Nhược Vân, cau mày nói: Vân Nhi, muội đừng kích động, ta biết muội đánh bại tiên chủ Tiên Địa, nhưng thủ lĩnh Ma Nhân này khác với hắn ta, muội vẫn nên đi theo ta có vẻ an toàn hơn.
Tay Cố Nhược Vân chạm vào mu bàn tay Cố Sanh Tiêu, sau đó chậm rãi đẩy tay đang đè chặt vai mình ra: Chỉ cần hắn ta chưa đột phá đến Võ Đế, vậy không có vấn đề gì.
Ầm! Lúc Ma Nhân này sắp chém xuống, bóng dáng màu xám chợt lóe lên, xuất hiện phía sau Thiên Khải Tôn Giả, chặn một kiếm đó!
Thiên Khải Tôn Giả sửng sốt một lát, không có ngờ đến người cứu hắn ta chính là Độc Tôn, người vẫn luôn muốn mạng của hắn ta!
Hừ! Độc Tôn dùng lực đánh đối phương lùi lại mấy bước, hắn ta cũng không quay đầu lại, âm âm u u nói: Ta nể mặt nha đầu mới cứu ngươi một mạng, chỉ là lúc ấy ngươi nhìn lén cảnh tượng không nên nhìn, món nợ này sớm muộn gì ta cũng thanh toán với ngươi.
Thiên Khải Tôn Giả bĩu môi, có Cố nha đầu ở đây, chẳng lẽ hắn ta còn lo lắng lão gia hỏa này đuổi theo mình không rời sao? Nhưng rõ ràng là hiện giờ Thiên Khải Tôn Giả không có thời gian cãi nhau với Độc Tôn, hắn ta vội vàng thu hồi tâm tư, toàn tâm vùi đầu vào cuộc chiến.
Ha ha! Bỗng nhiên, một tiếng cười kỳ lạ truyền ra, khuếch tán trên toàn bộ chiến trường. Tất cả mọi người nghe thấy tiếng cười bất giác trái tim run rẩy mạnh, cũng cảm thấy thở rất khó khăn.
Đã bao nhiêu năm rồi? Bộ tộc Thiên Linh của chúng ta bị nhốt ở đây bao nhiêu năm rồi? Nhiều năm trôi qua như vậy, chúng ta luôn muốn đi vào đại lục, nhưng luôn bị những người ngu xuẩn như các ngươi ngăn cản!
Một bóng dáng già nua xuất hiện trên bầu trời, thân hình lão già đó vô cùng cao lớn, chỉ là trên khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn, làn da giống như cây khô vậy, làm cho người ta nhìn liền thấy không thoải mái.
Ma Nhân là xưng hô của mọi người đối với những kẻ có tâm tính tàn nhẫn, mà tên chân chính của bọn họ là bộ tộc Thiên Linh! Nghe nói ban đầu bộ tộc Thiên Linh cũng là cư dân trên đại lục, vì quá tàn nhẫn, mới đắc tội với cường giả đứng đầu lúc ấy, bị cường giả đó nhốt ở vùng đất này! Vì đất đai khu vực này quá nghèo nàn, rất nhiều người trong bộ tộc Thiên Linh không thể no bụng, cho nên mới muốn về đại lục lần nữa.
Không! Lần này bọn họ muốn xưng vương xưng bá trên đại lục! Để những người này thần phục bọn họ!
Đó là thủ lĩnh của Ma Nhân. Cố Sanh Tiêu lùi về phía sau vài bước, đứng bên cạnh Cố Nhược Vân, mày kiếm nhíu chặt nhìn lão già trên bầu trời, nói: Thực lực của hắn ta rất mạnh, mạnh hơn võ tôn cao cấp vài lần! Trừ phi là cường giả đạt tới Võ Đế, nếu không một trăm võ tôn hợp lại cũng chưa phải là đối thủ của hắn ta.
Vậy sao? Cố Nhược Vân nhíu nhíu mày: Vậy rốt cuộc hắn ta là võ tôn cao cấp, hay là Võ Đế?
Võ Tôn cao cấp. Cố Sanh Tiêu nói một cách chắc chắn: Công pháp tu luyện của thủ lĩnh Ma Nhân này có chút đặc biệt, cho nên mới vô địch trong cảnh giới võ tôn cấp cao, nhưng mà huynh chắc chắn hắn ta chưa đột phá đến Võ Đế.
Như vậy ta an tâm rồi. Cố Nhược Vân nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi về phía lão già đó.
Vân Nhi, muội muốn làm cái gì? Trái tim Cố Sanh Tiêu căng thẳng, vội vàng đuổi theo, đè chặt lấy bả vai của Cố Nhược Vân, cau mày nói: Vân Nhi, muội đừng kích động, ta biết muội đánh bại tiên chủ Tiên Địa, nhưng thủ lĩnh Ma Nhân này khác với hắn ta, muội vẫn nên đi theo ta có vẻ an toàn hơn.
Tay Cố Nhược Vân chạm vào mu bàn tay Cố Sanh Tiêu, sau đó chậm rãi đẩy tay đang đè chặt vai mình ra: Chỉ cần hắn ta chưa đột phá đến Võ Đế, vậy không có vấn đề gì.
/1836
|