Tốt, Con ngươi lạnh lùng của bạch y nữ tử lại đảo qua Cố Nhược Vân, lạnh lùng nói: Vừa rồi là Lĩnh chủ chúng ta cứu ngươi, nhưng mà, lqđ nếu lát sau Lĩnh chủ hỏi đến, ngươi cứ nói là ngươi phải rời khỏi, có nghe hay không?
Giọng điệu mang theo mệnh lệnh kia của nàng làm cho Cố Nhược Vân nhíu mày, rất nhanh đã buông lỏng ra, nói: Ta nói lại lần nữa, cho dù các ngươi không để cho ta đi, ta cũng không có khả năng sẽ lưu lại.
Đang lúc bạch y nữ tử còn muốn nói cái gì đó, ngoài xe ngựa truyền đến một giọng nói hỏi: Bạch Âm, vị cô nương kia tỉnh chưa? Nếu nàng đã tỉnh, thì mang nàng tới gặp Lĩnh chủ đại nhân.
Bạch Âm hòa hoãn thần sắc, liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân, giọng điệu mang theo cảnh cáo: Nhớ kỹ lời ngươi nói, hiện tại cùng ta đi gặp Lĩnh chủ, ngươi hẳn là biết cái gì nên, cái gì không nên nói.
Dứt lời, nàng ta xoay người lập tức đi xuống xe ngựa.
Ở ngoài xe ngựa, một đám người ngồi vây quanh lửa trại, ở trong đám người, đáng chú ý nhất chính là nam tử mặc y phục màu đỏ kia, dáng vẻ hắn vô cùng tuấn mỹ, thoạt nhìn rất là bình dị gần gũi, nhưng mà, l^q'đ trong đôi mắt kia lại mang theo cuồng ngạo không kềm chế được, có một loại cảm giác ngay cả thần cũng không để vào mắt.
Nếu không có đoán sai, hồng y nam tử này hẳn là Lĩnh chủ trong miệng bọn họ.
Ngươi tỉnh? Hồng y nam tử nhìn Cố Nhược Vân, mày kiếm nhẹ nhàng nhướng lên, vẫy tay nói với nàng: Đi lại đây ngồi.
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đi qua phía hồng y nam tử, ngồi xuống bên người hắn.
Tên của ngươi?
Hồng y nam tử chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, đưa chân thỏ nướng cầm trong tay tới trước mặt nàng, hỏi.
Cố Nhược Vân tiếp nhận chân thỏ nướng, sau khi nói tiếng cảm ơn thì nói: Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân?
Hồng y nam tử nhẹ vỗ về cằm, sau đó hắn đột ngột nở nụ cười, nụ cười kia rất đẹp, giống như ánh sáng ở dưới đêm đen, chiếu sáng khắp bầu trời.
Này quả thật là cái tên rất hay.
Người thì sao? Cố Nhược Vân nhíu mày nhìn về phía hồng y nam tử, không biết vì sao, nàng rõ ràng chỉ là lần đầu gặp nam tử này, đối phương lại gây cho nàng một loại cảm giác thật thân thiết.
Cái loại cảm giác này, làm cho nàng nhịn không được muốn tiếp cận hắn.
Tên của ta? Ha ha, qua nhiều năm như vậy, ta cũng quên tên của ta là gì, bên ngoài đều gọi ta là Hồng Liên Lĩnh chủ, nếu ngươi không để ý mà nói, cứ gọi ta là Hồng Liên, như thế nào?
Được. Cố Nhược Vân gật gật đầu, mỉm cười lên tiếng.
Bạch Âm ở một bên nhìn thấy hai người nói nói cười cười, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, nàng thừa dịp hồng y nam tử không chú ý, nháy mắt với nàng, trong cặp mắt sáng kia dần dần mang theo một chút sốt ruột.
Cố Nhược Vân lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn sườn mặt hoàn mỹ của nam tử bên người kia, trầm ngâm một lúc, nói: Hồng Liên Lĩnh chủ, đa tạ ân cứu mạng của người đối với ta, nhưng mà ta còn có một số việc phải hoàn thành, bởi vậy ta cáo từ trước.
Hô!
Nhìn thấy Cố Nhược Vân rốt cục nói ra những lời này, Bạch Âm nhẹ nhàng thở ra, nàng ta thật sợ sau khi nữ tử này nhìn thấy Lĩnh chủ thì mặt dày mày dạn không muốn rời đi! Mà Lĩnh chủ lại đối với nàng đặc biệt như thế, nếu có nàng, sợ rằng về sau mình muốn đi vào trong lòng Lĩnh chủ chỉ sợ càng thêm khó khăn.
Ngươi phải đi?
Hồng y nam tử giật mình, gắt gao nhíu mày kiếm: Trên cánh đồng tuyết này rất nguy hiểm, Linh Thú ùn ùn, huống chi, này đang đêm khuya, ngươi muốn đi nơi nào? Nếu không như vậy đi, chờ sau khi ta làm mọi chuyện xong xuôi thì đưa ngươi rời đi, như thế nào?
Giọng điệu mang theo mệnh lệnh kia của nàng làm cho Cố Nhược Vân nhíu mày, rất nhanh đã buông lỏng ra, nói: Ta nói lại lần nữa, cho dù các ngươi không để cho ta đi, ta cũng không có khả năng sẽ lưu lại.
Đang lúc bạch y nữ tử còn muốn nói cái gì đó, ngoài xe ngựa truyền đến một giọng nói hỏi: Bạch Âm, vị cô nương kia tỉnh chưa? Nếu nàng đã tỉnh, thì mang nàng tới gặp Lĩnh chủ đại nhân.
Bạch Âm hòa hoãn thần sắc, liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân, giọng điệu mang theo cảnh cáo: Nhớ kỹ lời ngươi nói, hiện tại cùng ta đi gặp Lĩnh chủ, ngươi hẳn là biết cái gì nên, cái gì không nên nói.
Dứt lời, nàng ta xoay người lập tức đi xuống xe ngựa.
Ở ngoài xe ngựa, một đám người ngồi vây quanh lửa trại, ở trong đám người, đáng chú ý nhất chính là nam tử mặc y phục màu đỏ kia, dáng vẻ hắn vô cùng tuấn mỹ, thoạt nhìn rất là bình dị gần gũi, nhưng mà, l^q'đ trong đôi mắt kia lại mang theo cuồng ngạo không kềm chế được, có một loại cảm giác ngay cả thần cũng không để vào mắt.
Nếu không có đoán sai, hồng y nam tử này hẳn là Lĩnh chủ trong miệng bọn họ.
Ngươi tỉnh? Hồng y nam tử nhìn Cố Nhược Vân, mày kiếm nhẹ nhàng nhướng lên, vẫy tay nói với nàng: Đi lại đây ngồi.
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đi qua phía hồng y nam tử, ngồi xuống bên người hắn.
Tên của ngươi?
Hồng y nam tử chuyển mắt nhìn Cố Nhược Vân, đưa chân thỏ nướng cầm trong tay tới trước mặt nàng, hỏi.
Cố Nhược Vân tiếp nhận chân thỏ nướng, sau khi nói tiếng cảm ơn thì nói: Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân?
Hồng y nam tử nhẹ vỗ về cằm, sau đó hắn đột ngột nở nụ cười, nụ cười kia rất đẹp, giống như ánh sáng ở dưới đêm đen, chiếu sáng khắp bầu trời.
Này quả thật là cái tên rất hay.
Người thì sao? Cố Nhược Vân nhíu mày nhìn về phía hồng y nam tử, không biết vì sao, nàng rõ ràng chỉ là lần đầu gặp nam tử này, đối phương lại gây cho nàng một loại cảm giác thật thân thiết.
Cái loại cảm giác này, làm cho nàng nhịn không được muốn tiếp cận hắn.
Tên của ta? Ha ha, qua nhiều năm như vậy, ta cũng quên tên của ta là gì, bên ngoài đều gọi ta là Hồng Liên Lĩnh chủ, nếu ngươi không để ý mà nói, cứ gọi ta là Hồng Liên, như thế nào?
Được. Cố Nhược Vân gật gật đầu, mỉm cười lên tiếng.
Bạch Âm ở một bên nhìn thấy hai người nói nói cười cười, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, nàng thừa dịp hồng y nam tử không chú ý, nháy mắt với nàng, trong cặp mắt sáng kia dần dần mang theo một chút sốt ruột.
Cố Nhược Vân lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn sườn mặt hoàn mỹ của nam tử bên người kia, trầm ngâm một lúc, nói: Hồng Liên Lĩnh chủ, đa tạ ân cứu mạng của người đối với ta, nhưng mà ta còn có một số việc phải hoàn thành, bởi vậy ta cáo từ trước.
Hô!
Nhìn thấy Cố Nhược Vân rốt cục nói ra những lời này, Bạch Âm nhẹ nhàng thở ra, nàng ta thật sợ sau khi nữ tử này nhìn thấy Lĩnh chủ thì mặt dày mày dạn không muốn rời đi! Mà Lĩnh chủ lại đối với nàng đặc biệt như thế, nếu có nàng, sợ rằng về sau mình muốn đi vào trong lòng Lĩnh chủ chỉ sợ càng thêm khó khăn.
Ngươi phải đi?
Hồng y nam tử giật mình, gắt gao nhíu mày kiếm: Trên cánh đồng tuyết này rất nguy hiểm, Linh Thú ùn ùn, huống chi, này đang đêm khuya, ngươi muốn đi nơi nào? Nếu không như vậy đi, chờ sau khi ta làm mọi chuyện xong xuôi thì đưa ngươi rời đi, như thế nào?
/1836
|