Nghe ra ai oán trong giọng nói của hồng y nam tử, Cố Nhược Vân nhún vai: Không phải ta muốn giấu diếm, là người không hỏi ta.
Nghe vậy, hồng y nam tử lập tức không biết nói gì.
Còn không phải sao? Bản thân vô năng, không thể nhìn thấu thực lực của nàng, hơn nữa cũng không có hỏi nàng, cũng không phải nàng tận lực giấu diếm.
Nghĩ vậy, hồng y nam tử nở nụ cười, giọng điệu tràn đầy sủng nịch: Con thật đúng là tiểu hồ ly, thôi thôi, quả thật là ta không hỏi con, l.q.đ không phải con tận lực giấu diếm ta, hiện tại sắc trời không còn sớm, con đi nghỉ tạm trước đi, ta còn có một số việc cần xử lý.
Nói xong, hồng y nam tử quay đầu nhìn về phía Bạch Âm rõ ràng bị dọa choáng váng, dịu dàng sủng nịch khi đối mặt với Cố Nhược Vân, ở giờ khắc này lại khôi phục cuồng ngạo lãnh khốc kia, khuôn mặt tuấn mỹ tạo thành đường cong lạnh cứng, mặt không biểu cảm nhìn bạch y nữ tử trước mắt.
Bạch Âm, ngươi cũng biết tội?
Bịch!
Bạch Âm vội vàng quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy xuống: Lĩnh chủ đại nhân, thuộc hạ bảo vệ bất lực, xin Lĩnh chủ đại nhân hỏi trách.
Khi nàng ta nói lời này, gắt gao cắn môi.
Nữ nhân này, thật đúng là mệnh lớn!
Vừa rồi ở trong nháy mắt con Tuyết Linh Lang kia xuất hiện, ở trong lòng Bạch Âm có không phải là sợ hãi, mà là vui sướng!
Nếu Cố Nhược Vân chết, vậy thì bên người Lĩnh chủ đại nhân lại chỉ có mình nàng ta! Nàng ta tuyệt sẽ không để cho nữ nhân nào khác trừ bỏ phu nhân ra khiến cho Lĩnh chủ chú ý! Cho nên, nàng ta cố ý không cứu Cố Nhược Vân.
Bảo vệ bất lực? Hồng y nam tử cười lạnh một tiếng: Ngươi cho rằng một câu bảo vệ bất lực là có thể triệt tiêu sự thất trách của ngươi? Ta kêu ngươi bảo vệ nàng, llêqquýđônn vậy thì cho dù là gặp phải Linh Thú hung mãnh, ngươi cũng phải lấy mệnh để bảo vệ, mà không phải là sau khi thất trách dùng một câu bảo vệ bất lưc giải vây vì bản thân.
Sắc mặt Bạch Âm ‘xoát’ một tiếng trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán.
Lĩnh chủ đại nhân, thuộc hạ biết sai, xin Lĩnh chủ đại nhân nể tình thuộc hạ đi theo đại nhân chinh chiến hai mươi năm, tha thứ cho thuộc hạ lần này.
Nàng ta hung hăng đụng vang đầu, rất nhanh trên trán đã đỏ bừng một mảnh, nàng ta lại giống như không biết đau đớn, từng âm thanh vang lên nối tiếp.
Sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, tự ngươi về lãnh địa nhận phạt, sau đó thì không cần đi theo bên người ta nữa, Hồng y nam tử rũ mắt ngóng nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất, giọng nói lãnh khốc vô tình: Bản Lĩnh chủ nói qua, chỉ cho ngươi thêm một cơ hội, lại có lần thứ hai, vậy ngươi nhất định phải trở về lãnh địa nhận trừng phạt!
Vào lúc này khuôn mặt của Bạch Âm vô cùng khó coi, trong lòng nàng ta sớm đã quy kết tất cả sai lầm cho Cố Nhược Vân.
Nếu không phải bởi vì nàng ở lại, Lĩnh chủ lại như thế nào đối đãi với nàng ta như thế?
Tất cả những thứ này đều là vì nữ nhân đáng giận kia!
Lĩnh chủ, nàng và người chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi, thậm chí ngay cả thân phận của nàng cũng không biết, càng không biết nàng có phải thế lực kia phái tới nằm vùng hay không, vì sao người lại tin tưởng nàng như thế? Bạch Âm chỉ vào Cố Nhược Vân, tức giận lên tiếng nói: Mà thuộc hạ đi theo Lĩnh chủ hai mươi năm, cho tới bây giờ đều là trung thành và tận tâm, hiện giờ người vậy mà vì nữ nhân như thế trừng phạt thuộc hạ? Thuộc hạ không rõ đây là vì sao!
Phanh!
Một luồng sáng màu đỏ hiện lên, nặng nề đánh vào phía trên ngực của nàng ta, thân mình Bạch Âm đột nhiên bay ra ngoài, lqd hung hăng ngã ở trên đất.
Nàng ta kinh ngạc nâng mắt đẹp lên, nháy mắt kia, ánh mắt sắc bén như đao của nam nhân đâm vào trong mắt nàng ta, cũng đâm lòng của nàng ta phát đau.
Hai mươi năm không rời không bỏ như một, kết quả là, nam tử làm cho nàng ta đời này đều khó có thể quên được, lại vì một nữ tử chỉ là lần đầu gặp nhau đối đãi với nàng ta như thế.
/1836
|