Giờ khắc này, Mạc Thượng Phi bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
Biểu tỷ đã từng nói qua với hắn, trên đời này, nhân vật nàng kính ngưỡng nhất có hai người.
Một người chính là Hồng Liên Lĩnh Lĩnh chủ, còn một người….... Chính là Y thánh Bạch Trung Thiên!
Một khi đã như vậy, vậy thì sao biểu tỷ lại có thể đắc tội ông?
Nhìn khuôn mặt đổi tới đổi lui của Mạc Thượng Phi, Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười.
Lấy tín nhiệm của Mạc Thượng Phi đối với Hạ gia, nàng không có khả năng ngay từ đầu đã nói năm đó là Hạ gia hại chết nàng, chỉ có chậm rãi làm cho bản thân Mạc Thượng Phi hoài nghi! Thật hiển nhiên, hiện giờ hắn đã dần dần sinh ra nghi ngờ đối với Hạ gia.
Tiểu công chúa, ta muốn về Hạ gia.
Mạc Thượng Phi nhìn tiểu công chúa, áy náy nhìn nàng: Ta muốn tìm kiếm một cái chân tướng, báo thù rửa hận vì người thân đã chết đi của ta! Cho nên, ta muốn biết, rốt cục người giết hại biểu tỷ có phải Bạch Trung Thiên hay không, nếu không phải, vì sao Hạ gia muốn hãm hại ông ta? Cho nên, xin tha thứ ta không cách nào cùng rời đi với nàng, nhưng mà ta sẽ tìm một địa phương an toàn, l^q'đ nàng ở nơi đó chờ ta, được không? Chờ sau khi ta tìm được chân tướng, ta sẽ về tìm nàng.
Tiểu công chúa gắt gao cắn môi, lắc lắc đầu, trong con mắt sáng tràn đầy kiên định: Mạc đại ca, ta cùng đi với chàng, nếu ta không ở mà nói, gia tôn Tề Hạo Nhiên khẳng định sẽ làm khó dễ chàng, huống chi, lúc trước Nhược Vân tỷ tỷ đối với ta tốt như vậy, ta cũng muốn biết là ai giết nàng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia của tiểu công chúa, Cố Nhược Vân nở nụ cười.
Sáu năm.
Tiểu nha đầu thích đi theo phía sau nàng chạy loạn lúc trước, đã lớn như vậy, chỉ là tính tình quật cường này lại một chút cũng không có thay đổi, phàm là chuyện nàng nhận định, ai nói cũng không có tác dụng.
Thật có lỗi, tiểu công chúa, ta nuốt lời.
Vẻ mặt Mạc Thượng Phi áy náy, nếu hắn có đi không về, vậy đời này, người hắn thực xin lỗi nhất chính là tiểu công chúa.
Không có việc gì, chỉ cần ta không đồng ý, phụ hoàng còn có thể ép gả ta hay sao?
Nói xong, hai mắt tiểu công chúa dần dần ảm đạm xuống, cười chua sót: Nếu không phải thân thể của Thái tử ca ca càng ngày càng không tốt, lão gia hỏa kia cũng không có cách nào dùng chữa khỏi Thái tử ca ca làm điều kiện bức bách ta gả cho Tề Hạo Nhiên.
Đợi chút!
Cố Nhược Vân đột nhiên đánh gãy lời nói của tiểu công chúa: Ngươi nói Thái tử Lưu Phong quốc sinh bệnh?
Tiểu công chúa gật gật đầu, hai mắt đã dần dần ươn ướt.
Cho dù phụ hoàng thương nàng, nhưng so sánh với Thái tử, chút sủng ái này không là cái gì.
Có lẽ, ta có thể chữa khỏi cho hắn.
Con ngươi Cố Nhược Vân xoay chuyển, nhàn nhạt nâng lên khóe môi, nói.
Cái gì?
Mạc Thượng Phi và tiểu công chúa lập tức cả kinh, tất cả đều chuyển ánh mắt về phía Cố Nhược Vân, hô hấp dồn dập hỏi: Ngươi nói là thật sự?
Cố Nhược Vân cười cười: Các ngươi đã quên sao? Ta và Hạ Nhược Vân là bằng hữu, cho nên cũng từng gặp qua Y thánh Bạch Trung Thiên, lqđ càng là đi theo ông ấy học tập một thời gian, có lẽ ta có thể giúp các ngươi.
Hai mắt tiểu công chúa sáng lên, nếu vị cô nương này chữa khỏi cho Thái tử, vậy thì mình sẽ không cần gả cho Tề Hạo Nhiên.
Cô nương, khi nào thì chúng ta đây đi cứu chữa cho Thái tử ca ca?
Chờ ta đi Lưu Phong quốc, Ánh mắt Cố Nhược Vân chợt lóe, nói: Nhưng mà, hiện tại ta muốn đi xem trước, sau đó các ngươi lại tới, đến khi đó, ta sẽ đi Hạ gia tìm Mạc Thượng Phi.
Được.
Tiểu công chúa gật gật đầu, đây là một cơ hội duy nhất, bất luận như thế nào, nàng cũng không thể buông tha.
Cố Nhược Vân không lại nói thêm cái gì, xoay người lập tức đi về phương hướng Lưu Phong quốc, dù sao cước trình của tiểu công chúa và Mạc Thượng Phi quá chậm, nàng cần tới Lưu Phong quốc tìm hiểu một chút tình hình trước.
Biểu tỷ đã từng nói qua với hắn, trên đời này, nhân vật nàng kính ngưỡng nhất có hai người.
Một người chính là Hồng Liên Lĩnh Lĩnh chủ, còn một người….... Chính là Y thánh Bạch Trung Thiên!
Một khi đã như vậy, vậy thì sao biểu tỷ lại có thể đắc tội ông?
Nhìn khuôn mặt đổi tới đổi lui của Mạc Thượng Phi, Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười.
Lấy tín nhiệm của Mạc Thượng Phi đối với Hạ gia, nàng không có khả năng ngay từ đầu đã nói năm đó là Hạ gia hại chết nàng, chỉ có chậm rãi làm cho bản thân Mạc Thượng Phi hoài nghi! Thật hiển nhiên, hiện giờ hắn đã dần dần sinh ra nghi ngờ đối với Hạ gia.
Tiểu công chúa, ta muốn về Hạ gia.
Mạc Thượng Phi nhìn tiểu công chúa, áy náy nhìn nàng: Ta muốn tìm kiếm một cái chân tướng, báo thù rửa hận vì người thân đã chết đi của ta! Cho nên, ta muốn biết, rốt cục người giết hại biểu tỷ có phải Bạch Trung Thiên hay không, nếu không phải, vì sao Hạ gia muốn hãm hại ông ta? Cho nên, xin tha thứ ta không cách nào cùng rời đi với nàng, nhưng mà ta sẽ tìm một địa phương an toàn, l^q'đ nàng ở nơi đó chờ ta, được không? Chờ sau khi ta tìm được chân tướng, ta sẽ về tìm nàng.
Tiểu công chúa gắt gao cắn môi, lắc lắc đầu, trong con mắt sáng tràn đầy kiên định: Mạc đại ca, ta cùng đi với chàng, nếu ta không ở mà nói, gia tôn Tề Hạo Nhiên khẳng định sẽ làm khó dễ chàng, huống chi, lúc trước Nhược Vân tỷ tỷ đối với ta tốt như vậy, ta cũng muốn biết là ai giết nàng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia của tiểu công chúa, Cố Nhược Vân nở nụ cười.
Sáu năm.
Tiểu nha đầu thích đi theo phía sau nàng chạy loạn lúc trước, đã lớn như vậy, chỉ là tính tình quật cường này lại một chút cũng không có thay đổi, phàm là chuyện nàng nhận định, ai nói cũng không có tác dụng.
Thật có lỗi, tiểu công chúa, ta nuốt lời.
Vẻ mặt Mạc Thượng Phi áy náy, nếu hắn có đi không về, vậy đời này, người hắn thực xin lỗi nhất chính là tiểu công chúa.
Không có việc gì, chỉ cần ta không đồng ý, phụ hoàng còn có thể ép gả ta hay sao?
Nói xong, hai mắt tiểu công chúa dần dần ảm đạm xuống, cười chua sót: Nếu không phải thân thể của Thái tử ca ca càng ngày càng không tốt, lão gia hỏa kia cũng không có cách nào dùng chữa khỏi Thái tử ca ca làm điều kiện bức bách ta gả cho Tề Hạo Nhiên.
Đợi chút!
Cố Nhược Vân đột nhiên đánh gãy lời nói của tiểu công chúa: Ngươi nói Thái tử Lưu Phong quốc sinh bệnh?
Tiểu công chúa gật gật đầu, hai mắt đã dần dần ươn ướt.
Cho dù phụ hoàng thương nàng, nhưng so sánh với Thái tử, chút sủng ái này không là cái gì.
Có lẽ, ta có thể chữa khỏi cho hắn.
Con ngươi Cố Nhược Vân xoay chuyển, nhàn nhạt nâng lên khóe môi, nói.
Cái gì?
Mạc Thượng Phi và tiểu công chúa lập tức cả kinh, tất cả đều chuyển ánh mắt về phía Cố Nhược Vân, hô hấp dồn dập hỏi: Ngươi nói là thật sự?
Cố Nhược Vân cười cười: Các ngươi đã quên sao? Ta và Hạ Nhược Vân là bằng hữu, cho nên cũng từng gặp qua Y thánh Bạch Trung Thiên, lqđ càng là đi theo ông ấy học tập một thời gian, có lẽ ta có thể giúp các ngươi.
Hai mắt tiểu công chúa sáng lên, nếu vị cô nương này chữa khỏi cho Thái tử, vậy thì mình sẽ không cần gả cho Tề Hạo Nhiên.
Cô nương, khi nào thì chúng ta đây đi cứu chữa cho Thái tử ca ca?
Chờ ta đi Lưu Phong quốc, Ánh mắt Cố Nhược Vân chợt lóe, nói: Nhưng mà, hiện tại ta muốn đi xem trước, sau đó các ngươi lại tới, đến khi đó, ta sẽ đi Hạ gia tìm Mạc Thượng Phi.
Được.
Tiểu công chúa gật gật đầu, đây là một cơ hội duy nhất, bất luận như thế nào, nàng cũng không thể buông tha.
Cố Nhược Vân không lại nói thêm cái gì, xoay người lập tức đi về phương hướng Lưu Phong quốc, dù sao cước trình của tiểu công chúa và Mạc Thượng Phi quá chậm, nàng cần tới Lưu Phong quốc tìm hiểu một chút tình hình trước.
/1836
|