Một tiểu nam hài năm tuổi y sẽ thuê không nổi? Quả nhiên là thiên đại chê cười!
Ngươi xác định để cho ta ra giá? Cố Nhược Vân nhíu mày, con ngươi thanh lãnh kia tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười lqd).
Không sai! Lục Trầm cười lạnh một tiếng: Chỉ cần ngươi có thể ra giá, ta đây khẳng định trả nổi giá này!
Tốt!
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón tay nàng vỗ về chén trà trên bàn, tươi cười bên môi làm cho người ta thật sự không cách nào xem hiểu.
Dùng mạng của ngươi đến đổi một giây của hắn!
Ngụ ý, một cái mạng của Lục Trầm, chỉ có thể đổi được một giây của Tiểu Tử Tà mà thôi.
Ngươi nói cái gì?
Khuôn mặt Lục Trầm đều là âm trầm, trên người bắt đầu khởi động lửa giận, lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân: Mạng của ta là vô giá, lqđ ngươi lại vũ nhục ta chỉ có thể đổi được một giây của hắn, ngươi không cảm thấy ngươi quá vô lễ à?
Tiểu Tử Tà liếc mắt xem thường, cười lạnh quét mắt nhìn Lục Trầm.
Đừng nói là dùng một cái mạng của y đến đổi một giây của mình, cho dù là mười cái mạng hắn cũng không đổi!
Ta đổi ý, Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười: Hiện tại ta muốn mạng mọi người của Hạ gia! Ngươi lấy mạng của bọn họ đến, ta có thể giao hắn cho ngươi một giây!
Sắc mặt của Lục Trầm càng thêm khó coi, y gắt gao nắm chặt nắm tay, mới ngăn lại lửa giận dâng lên ở nội tâm.
Cô nương, một đứa nhỏ năm tuổi như hắn, nhiều nhất chỉ có thể giá trị hai mươi Kim tệ! Ta nguyện ý cho ngươi hai mươi Kim tệ, ngươi bán hắn cho ta một tháng! Một tháng sau ta sẽ trả hắn lại cho ngươi, đương nhiên, ở trong vòng một tháng này, hắn hoàn toàn thuộc về Hạ gia, không cho ngươi gặp hắn!
Cố Nhược Vân lạnh lùng nở nụ cười: Lời ta nói ngươi nghe không rõ?
Cái gì?
Ta nói, dùng mạng mọi người của Hạ gia, chỉ có thể đổi được một giây của hắn! Về phần một tháng.... ... Ngươi cho rằng ngươi trả nổi giá này sao?
Nhất thời, toàn bộ quán trà đều yên tĩnh lại.
Trông thấy sắc mặt của Lục Trầm vô cùng vạn phần, một số người có lòng tốt nhịn không được khuyên nhủ: Cô nương, Lục Trầm là nữ tế (con rể) tương lai của Hạ gia, hơn nữa Hạ gia này là người Kim Đế muốn che chở, lee~lqđ nếu Nhị tiểu thư Hạ gia nhìn trúng đệ đệ của ngươi, thì ngươi tạm thời bán cho nàng một tháng đi.
Yên tâm đi, tính tình Nhị tiểu thư Hạ gia cũng không tệ, sẽ không làm gì đệ đệ ngươi, dù sao cũng chỉ một tháng, ngươi cần gì đắc tội Hạ gia đây?
Âm thanh ồn ào này phiêu đãng ở bên tai, làm cho trong lòng Tiểu Tử Tà càng ngày càng không kiên nhẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn tà mị đáng yêu cũng vô cùng âm trầm. Nhưng vào lúc này, Hạ Sơ Linh còn không thức thời muốn đưa tay bắt Tiểu Tử Tà, lần này xem như, hoàn toàn làm cho hắn bạo phát.
Cút!
Phanh!
Tiểu Tử Tà vung tay nhỏ lên, hung hăng đánh vào trên mặt Hạ Sơ Linh, một cái tát này trực tiếp đánh bay thân thể của nàng ta ra ngoài, đánh vào phía trên khung cửa, mà dấu ấn năm ngón tay bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia là vô cùng rõ ràng.
Hạ Sơ Linh ngây dại, những người khác cũng không có phục hồi tinh thần lại, cho đến khi trên mặt kia truyền đến đau đớn nóng bừng, nàng ta mới ‘oa’ một tiếng khóc rống lên.
Ta phải đi về nói cho phụ thân và mẫu thân, ngươi đánh ta, ta muốn làm cho phụ thân đến báo thù cho ta, oa oa!
Lục Trầm gắt gao nắm chặt nắm tay, khuôn mặt xanh mét, dù sao Hạ Sơ Linh cũng là hắn mang ra ngoài, l^q'đ nếu thật sự làm cho nàng ta bị ủy khuất ở nơi này, sau khi trở lại Hạ gia mình nên như thế nào giao đãi với gia chủ Hạ gia?
Cô nương, đệ đệ của ngươi tùy ý ra tay đả thương người, chẳng lẽ ngươi không tính toán cho chúng ta một cái công đạo?
Công đạo? Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: Công đạo gì? Hắn đây tính là tự vệ đứng đắn! Nếu không phải người khác mạnh mẽ muốn kéo hắn đi, hắn cũng sẽ không ra tay đánh người!
Ngươi xác định để cho ta ra giá? Cố Nhược Vân nhíu mày, con ngươi thanh lãnh kia tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười lqd).
Không sai! Lục Trầm cười lạnh một tiếng: Chỉ cần ngươi có thể ra giá, ta đây khẳng định trả nổi giá này!
Tốt!
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón tay nàng vỗ về chén trà trên bàn, tươi cười bên môi làm cho người ta thật sự không cách nào xem hiểu.
Dùng mạng của ngươi đến đổi một giây của hắn!
Ngụ ý, một cái mạng của Lục Trầm, chỉ có thể đổi được một giây của Tiểu Tử Tà mà thôi.
Ngươi nói cái gì?
Khuôn mặt Lục Trầm đều là âm trầm, trên người bắt đầu khởi động lửa giận, lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân: Mạng của ta là vô giá, lqđ ngươi lại vũ nhục ta chỉ có thể đổi được một giây của hắn, ngươi không cảm thấy ngươi quá vô lễ à?
Tiểu Tử Tà liếc mắt xem thường, cười lạnh quét mắt nhìn Lục Trầm.
Đừng nói là dùng một cái mạng của y đến đổi một giây của mình, cho dù là mười cái mạng hắn cũng không đổi!
Ta đổi ý, Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười: Hiện tại ta muốn mạng mọi người của Hạ gia! Ngươi lấy mạng của bọn họ đến, ta có thể giao hắn cho ngươi một giây!
Sắc mặt của Lục Trầm càng thêm khó coi, y gắt gao nắm chặt nắm tay, mới ngăn lại lửa giận dâng lên ở nội tâm.
Cô nương, một đứa nhỏ năm tuổi như hắn, nhiều nhất chỉ có thể giá trị hai mươi Kim tệ! Ta nguyện ý cho ngươi hai mươi Kim tệ, ngươi bán hắn cho ta một tháng! Một tháng sau ta sẽ trả hắn lại cho ngươi, đương nhiên, ở trong vòng một tháng này, hắn hoàn toàn thuộc về Hạ gia, không cho ngươi gặp hắn!
Cố Nhược Vân lạnh lùng nở nụ cười: Lời ta nói ngươi nghe không rõ?
Cái gì?
Ta nói, dùng mạng mọi người của Hạ gia, chỉ có thể đổi được một giây của hắn! Về phần một tháng.... ... Ngươi cho rằng ngươi trả nổi giá này sao?
Nhất thời, toàn bộ quán trà đều yên tĩnh lại.
Trông thấy sắc mặt của Lục Trầm vô cùng vạn phần, một số người có lòng tốt nhịn không được khuyên nhủ: Cô nương, Lục Trầm là nữ tế (con rể) tương lai của Hạ gia, hơn nữa Hạ gia này là người Kim Đế muốn che chở, lee~lqđ nếu Nhị tiểu thư Hạ gia nhìn trúng đệ đệ của ngươi, thì ngươi tạm thời bán cho nàng một tháng đi.
Yên tâm đi, tính tình Nhị tiểu thư Hạ gia cũng không tệ, sẽ không làm gì đệ đệ ngươi, dù sao cũng chỉ một tháng, ngươi cần gì đắc tội Hạ gia đây?
Âm thanh ồn ào này phiêu đãng ở bên tai, làm cho trong lòng Tiểu Tử Tà càng ngày càng không kiên nhẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn tà mị đáng yêu cũng vô cùng âm trầm. Nhưng vào lúc này, Hạ Sơ Linh còn không thức thời muốn đưa tay bắt Tiểu Tử Tà, lần này xem như, hoàn toàn làm cho hắn bạo phát.
Cút!
Phanh!
Tiểu Tử Tà vung tay nhỏ lên, hung hăng đánh vào trên mặt Hạ Sơ Linh, một cái tát này trực tiếp đánh bay thân thể của nàng ta ra ngoài, đánh vào phía trên khung cửa, mà dấu ấn năm ngón tay bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia là vô cùng rõ ràng.
Hạ Sơ Linh ngây dại, những người khác cũng không có phục hồi tinh thần lại, cho đến khi trên mặt kia truyền đến đau đớn nóng bừng, nàng ta mới ‘oa’ một tiếng khóc rống lên.
Ta phải đi về nói cho phụ thân và mẫu thân, ngươi đánh ta, ta muốn làm cho phụ thân đến báo thù cho ta, oa oa!
Lục Trầm gắt gao nắm chặt nắm tay, khuôn mặt xanh mét, dù sao Hạ Sơ Linh cũng là hắn mang ra ngoài, l^q'đ nếu thật sự làm cho nàng ta bị ủy khuất ở nơi này, sau khi trở lại Hạ gia mình nên như thế nào giao đãi với gia chủ Hạ gia?
Cô nương, đệ đệ của ngươi tùy ý ra tay đả thương người, chẳng lẽ ngươi không tính toán cho chúng ta một cái công đạo?
Công đạo? Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: Công đạo gì? Hắn đây tính là tự vệ đứng đắn! Nếu không phải người khác mạnh mẽ muốn kéo hắn đi, hắn cũng sẽ không ra tay đánh người!
/1836
|