Lĩnh chủ, đây là thuộc hạ chính tai nghe được những trưởng lão kia thảo luận, tên của tiểu thư, gọi là Cố Nhược Vân.
Linh Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, sợ tới mức cả người run run, vẫn là trả lời lại chi tiết một lần.
Hồng y nam tử buông lỏng tay ra, bước chân lảo đảo về phía sau vài bước, đột nhiên, hắn cười phá lên, lqđ chỉ là những người khác nghe thấy tiếng cười kia lại không biết rốt cục là khóc, hay là cười!
Cố Nhược Vân, là nàng, vậy mà lại là nàng…..... Vì sao ngay từ đầu ta lại không nghĩ tới? Dáng vẻ của nàng và Ngọc Nhi giống nhau như thế, lại họ Cố, thế nào ta lại không nghĩ tới nàng vậy mà chính là thân sinh nữ nhi của ta.
Khó trách!
Khó trách hắn sẽ thu một nữ tử xa lạ làm nghĩa nữ! Khó trách hắn sẽ cảm thấy vị nữ tử kia hợp ý như thế!
Thì ra, bên trong sớm đã có chỉ định! Chính là bởi vì huyết mạch tương liên, hắn mới có thể muốn tiếp cận nàng.
Buồn cười là, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới nữ tử kia chính là nữ nhi mình đau khổ nhớ mong!
Dù sao, nữ nhi của hắn đang ở Tây Linh đại lục, sao lại sẽ xuất hiện ở đây? Chính là bởi vì điểm này, hắn mới không có nghĩ nhiều trên chuyện này! Nếu hai phương không cách xa nhau hai mảnh đại lục, có lẽ hắn sẽ nghĩ đến thân phận chân chính của Cố Nhược Vân.
Người tới!
Hồng y nam tử ngẩng mặt lên, lớn tiếng phân phó nói: Lập tức đi tìm tung tích của đại tiểu thư cho bản Lĩnh chủ, trước lúc không có tin tức không được về lãnh địa.
Vân Nhi, lúc trước bỏ lỡ con, vậy hiện tại, chính là làm cho ta vận dụng tất cả lực lượng, ta cũng muốn tìm được con.
... .......
Hạ gia.
Trong thư phòng, Hạ Sơ Tuyết đang nói gì đó với Hạ Minh, đúng lúc này, ‘oa oa’ một tiếng khóc lớn truyền vào từ ngoài cửa, lqd rồi sau đó một thân thể nho nhỏ tròn như nắm gạo nếp thất tha thất thểu chạy vào từ ngoài thư phòng, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Hạ Minh.
Lục Trầm theo sát ở phía sau, vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên là gặp chuyện gì đó không thoải mái.
Linh nhi, xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy dấu ấn năm ngón tay đỏ tươi trên mặt Hạ Sơ Linh kia, trái tim Hạ Minh mạnh mẽ co rút đau đớn một trận, đáy mắt hiện lên một chút sát khí, hỏi: Là ai làm con bị thương?
Vừa nghe lời này, Hạ Sơ Linh khóc lợi hại hơn, giống như là bị thiên đại ủy khuất.
Sắc mặt Hạ Minh lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trầm: Lục Trầm, ngươi có thể nói với ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?
Hạ bá phụ, Lục Trầm cười khổ một tiếng, nói: Vừa rồi Linh nhi nhìn trúng một tiểu nam hài, ta nhẹ nhàng khuyên bảo muốn làm cho tiểu nam hài kia bồi Linh nhi chơi vài ngày, hơn nữa nguyện ý trả cho hắn đủ tiền, nhưng mà tiểu nam hài kia có một tỷ tỷ tương đối không có giáo dưỡng, nàng còn nói, tính mạng của mọi người Hạ gia chúng ta, đều không quan trọng bằng một giây của đệ đệ nàng, rồi sau đó còn chỉ huy đệ đệ của nàng đánh Linh nhi.
Phanh!
Một quyền của Hạ Minh dừng ở trên bàn học, gân xanh ở thái dương nổi lên, vẻ mặt tức giận: Tốt cho một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, lee~lqđ vậy mà nói mạng của người Hạ gia chúng ta đều kém một giây của đệ đệ nàng? Quả nhiên là không có cấp bậc lễ nghĩa! Nhưng mà, Lục Trầm, ngươi tùy ý để người khác bắt nạt Linh nhi? Ngươi chính là bảo vệ nàng như thế?
Sắc mặt Lục Trầm càng thay đổi, nói: Bởi vì lúc đó có quá nhiều người, ta không muốn để cho Hạ gia bị mọi người nghị luận nên mới bỏ qua.
Bất luận Hạ Sơ Linh tùy hứng thế nào, đều có thể tính là trẻ người non dạ, nhưng mà y lại không được, nếu đối phó nữ nhân kia, quyết không thể ở dưới loại trường hợp này, phải làm người không biết quỷ không hay! Nếu không mà nói, thanh danh ở ngoài của Hạ gia tất sẽ bị hủy!
Linh Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, sợ tới mức cả người run run, vẫn là trả lời lại chi tiết một lần.
Hồng y nam tử buông lỏng tay ra, bước chân lảo đảo về phía sau vài bước, đột nhiên, hắn cười phá lên, lqđ chỉ là những người khác nghe thấy tiếng cười kia lại không biết rốt cục là khóc, hay là cười!
Cố Nhược Vân, là nàng, vậy mà lại là nàng…..... Vì sao ngay từ đầu ta lại không nghĩ tới? Dáng vẻ của nàng và Ngọc Nhi giống nhau như thế, lại họ Cố, thế nào ta lại không nghĩ tới nàng vậy mà chính là thân sinh nữ nhi của ta.
Khó trách!
Khó trách hắn sẽ thu một nữ tử xa lạ làm nghĩa nữ! Khó trách hắn sẽ cảm thấy vị nữ tử kia hợp ý như thế!
Thì ra, bên trong sớm đã có chỉ định! Chính là bởi vì huyết mạch tương liên, hắn mới có thể muốn tiếp cận nàng.
Buồn cười là, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới nữ tử kia chính là nữ nhi mình đau khổ nhớ mong!
Dù sao, nữ nhi của hắn đang ở Tây Linh đại lục, sao lại sẽ xuất hiện ở đây? Chính là bởi vì điểm này, hắn mới không có nghĩ nhiều trên chuyện này! Nếu hai phương không cách xa nhau hai mảnh đại lục, có lẽ hắn sẽ nghĩ đến thân phận chân chính của Cố Nhược Vân.
Người tới!
Hồng y nam tử ngẩng mặt lên, lớn tiếng phân phó nói: Lập tức đi tìm tung tích của đại tiểu thư cho bản Lĩnh chủ, trước lúc không có tin tức không được về lãnh địa.
Vân Nhi, lúc trước bỏ lỡ con, vậy hiện tại, chính là làm cho ta vận dụng tất cả lực lượng, ta cũng muốn tìm được con.
... .......
Hạ gia.
Trong thư phòng, Hạ Sơ Tuyết đang nói gì đó với Hạ Minh, đúng lúc này, ‘oa oa’ một tiếng khóc lớn truyền vào từ ngoài cửa, lqd rồi sau đó một thân thể nho nhỏ tròn như nắm gạo nếp thất tha thất thểu chạy vào từ ngoài thư phòng, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Hạ Minh.
Lục Trầm theo sát ở phía sau, vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên là gặp chuyện gì đó không thoải mái.
Linh nhi, xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy dấu ấn năm ngón tay đỏ tươi trên mặt Hạ Sơ Linh kia, trái tim Hạ Minh mạnh mẽ co rút đau đớn một trận, đáy mắt hiện lên một chút sát khí, hỏi: Là ai làm con bị thương?
Vừa nghe lời này, Hạ Sơ Linh khóc lợi hại hơn, giống như là bị thiên đại ủy khuất.
Sắc mặt Hạ Minh lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trầm: Lục Trầm, ngươi có thể nói với ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?
Hạ bá phụ, Lục Trầm cười khổ một tiếng, nói: Vừa rồi Linh nhi nhìn trúng một tiểu nam hài, ta nhẹ nhàng khuyên bảo muốn làm cho tiểu nam hài kia bồi Linh nhi chơi vài ngày, hơn nữa nguyện ý trả cho hắn đủ tiền, nhưng mà tiểu nam hài kia có một tỷ tỷ tương đối không có giáo dưỡng, nàng còn nói, tính mạng của mọi người Hạ gia chúng ta, đều không quan trọng bằng một giây của đệ đệ nàng, rồi sau đó còn chỉ huy đệ đệ của nàng đánh Linh nhi.
Phanh!
Một quyền của Hạ Minh dừng ở trên bàn học, gân xanh ở thái dương nổi lên, vẻ mặt tức giận: Tốt cho một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, lee~lqđ vậy mà nói mạng của người Hạ gia chúng ta đều kém một giây của đệ đệ nàng? Quả nhiên là không có cấp bậc lễ nghĩa! Nhưng mà, Lục Trầm, ngươi tùy ý để người khác bắt nạt Linh nhi? Ngươi chính là bảo vệ nàng như thế?
Sắc mặt Lục Trầm càng thay đổi, nói: Bởi vì lúc đó có quá nhiều người, ta không muốn để cho Hạ gia bị mọi người nghị luận nên mới bỏ qua.
Bất luận Hạ Sơ Linh tùy hứng thế nào, đều có thể tính là trẻ người non dạ, nhưng mà y lại không được, nếu đối phó nữ nhân kia, quyết không thể ở dưới loại trường hợp này, phải làm người không biết quỷ không hay! Nếu không mà nói, thanh danh ở ngoài của Hạ gia tất sẽ bị hủy!
/1836
|