Lục Trầm có chút kinh ngạc nhìn về phía Hạ Minh: Hạ bá phụ, chúng ta đây nên làm như thế nào?
Rất đơn giản, Lục Trầm, chuyện này phỏng chừng ở toàn bộ Hạ gia, cũng chỉ có ngươi có thể hoàn thành! Hạ Minh nở nụ cười, trong mắt kia hiện lên vẻ sắc bén: Ta muốn ngươi đi dụ dỗ Cố Nhược Vân!
Cái gì? Lục Trầm ngây dại, như là không thể tin vào tai của mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hạ Minh.
Lục Trầm, nữ nhân bên trong luyến ái chỉ số thông minh là không, chỉ cần nữ nhân kia yêu ngươi thật sâu, đến lúc đó, l.q.đ ngươi bảo nàng làm cái gì, nàng sẽ làm cái đó cho ngươi! Lúc đó, cho dù ngươi bảo nàng đứng ra chứng minh quả thật là Y thánh giết Hạ Nhược Vân, nàng cũng tuyệt đối sẽ làm như vậy! Mà nếu nàng thật là đồ nhi của Y thánh, vậy lời của nàng đều đáng tin cậy hơn bất luận kẻ nào, cho dù Kim Đế không tin cũng phải tin!
Hạ Minh lạnh lùng cười, biểu cảm đắc ý kia thật hiển nhiên cảm thấy rất hài lòng vì chủ ý của mình.
Hạ bá phụ, vạn nhất ta thất bại thì sao? Lục Trầm cau chặt mày, trầm giọng hỏi.
Thất bại? Hạ Minh cười lạnh một tiếng: Chỉ cần ngươi nguyện ý xuất mã, nữ nhân kia tất nhiên sẽ mắc câu! Dù sao ở trong Lưu Phong quốc, dung mạo và thiên phú của ngươi đều là thượng đẳng, có bao nhiêu thiếu nữ có thể chống cự thế công nhu tình của một mỹ nam tử? Nếu ngươi làm xong chuyện này, ta lập tức gả Hạ Sơ Tuyết cho ngươi!
Một câu nói cuối cùng này của Hạ Minh, làm cho nội tâm của Lục Trầm dần dần kiên định lên.
Mặt mày của y tràn ngập vẻ kiên nghị, từng chữ từng câu nói: Hạ bá phụ, xin yên tâm, ta tuyệt sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của ngươi!
Kẻ có được Thượng Cổ Thần Tháo, có thể có được thiên hạ!
Tiên đoán năm đó hiện giờ còn truyền lưu trên thế gian!
Hạ Sơ Tuyết mới là người sở hữu Thượng Cổ Thần Tháp chân chính, sớm muộn gì có một ngày, nàng ta sẽ lại tìm được Thượng Cổ Thần Tháp để khế ước, sau đó trở thành tồn tại đứng đầu đại lục, lúc đó, y thân là hôn phu của nàng, tự nhiên là nước lên thì thuyền lên!
Về phần rốt cục Cố Nhược Vân có đồng ý hay không, cũng không ở trong phạm vi Lục Trầm suy nghĩ.
Y cho rằng, chỉ cần mình triển khai theo đuổi mãnh liệt, là không có khả năng có nữ nhân có thể chống cự được!
Tốt! Hạ Minh vừa lòng vỗ bàn đứng lên, y giống như đã thấy được Y thánh chết ở trong tay Kim Đế, nhịn không được cười phá lên: Lục Trầm, hiện tại ngươi phải đi tìm nàng, nhớ kỹ, diễn~đ@n.lêquý,đôn trong khoảng thời gian này ngươi không thể ở trong Hạ gia, ngàn vạn đừng làm cho nàng biết chuyện của ngươi và Tuyết nhi, chờ sau khi ngươi hoàn toàn nắm nàng trong tay, chúng ta lại đến thực thi kế hoạch của chúng ta!
Y thánh, chuyện này không thể trách ta, nếu muốn trách thì trách ngươi năm lần bảy lượt muốn tra tìm chân tướng Hạ Nhược Vân tử vong! Như thế nào ta có thể để cho loại chuyện này xảy ra? Một khi đã như vậy, ta đây cũng chỉ có thể làm cho ngươi và Kim Đế càng đấu càng không cách nào dàn xếp.
Mà ta, chỉ ngồi thu ngư ông đắc lợi!
Nghĩ vậy, tươi cười của Hạ Minh càng thêm âm trầm và đắc ý, thật giống như Cố Nhược Vân đã là vật trong tay Lục Trầm……...
Ba ngày!
Thời gian này nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài.
Nhưng đối với Cao đế mà nói còn muốn dài hơn ba năm!
Ở bên trong ba ngày này, hắn cũng không có trở về hoàng cung, mà là trực tiếp ở trong phủ Thái tử, để cho có thể tùy thời cung cấp thứ Cố Nhược Vân cần! Cũng may ba ngày sau cửa phòng khép chặt kia rốt cục bị mở ra, nữ tử y phục màu xanh kia chậm rãi đi ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, làm cho mồ hôi trên trán nàng vô cùng óng ánh trong suốt.
Thế nào?
Sau khi Cao đế nhìn thấy Cố Nhược Vân bước ra khỏi phòng, nhanh chóng bước lên phía trước, dò hỏi.
Rốt cục Cố Nhược Vân cũng lộ ra tươi cười, sau khi nhìn thấy ý cười trên mặt nàng, trái tim dâng cao kia của Cao đế mới hạ xuống.
Rất đơn giản, Lục Trầm, chuyện này phỏng chừng ở toàn bộ Hạ gia, cũng chỉ có ngươi có thể hoàn thành! Hạ Minh nở nụ cười, trong mắt kia hiện lên vẻ sắc bén: Ta muốn ngươi đi dụ dỗ Cố Nhược Vân!
Cái gì? Lục Trầm ngây dại, như là không thể tin vào tai của mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hạ Minh.
Lục Trầm, nữ nhân bên trong luyến ái chỉ số thông minh là không, chỉ cần nữ nhân kia yêu ngươi thật sâu, đến lúc đó, l.q.đ ngươi bảo nàng làm cái gì, nàng sẽ làm cái đó cho ngươi! Lúc đó, cho dù ngươi bảo nàng đứng ra chứng minh quả thật là Y thánh giết Hạ Nhược Vân, nàng cũng tuyệt đối sẽ làm như vậy! Mà nếu nàng thật là đồ nhi của Y thánh, vậy lời của nàng đều đáng tin cậy hơn bất luận kẻ nào, cho dù Kim Đế không tin cũng phải tin!
Hạ Minh lạnh lùng cười, biểu cảm đắc ý kia thật hiển nhiên cảm thấy rất hài lòng vì chủ ý của mình.
Hạ bá phụ, vạn nhất ta thất bại thì sao? Lục Trầm cau chặt mày, trầm giọng hỏi.
Thất bại? Hạ Minh cười lạnh một tiếng: Chỉ cần ngươi nguyện ý xuất mã, nữ nhân kia tất nhiên sẽ mắc câu! Dù sao ở trong Lưu Phong quốc, dung mạo và thiên phú của ngươi đều là thượng đẳng, có bao nhiêu thiếu nữ có thể chống cự thế công nhu tình của một mỹ nam tử? Nếu ngươi làm xong chuyện này, ta lập tức gả Hạ Sơ Tuyết cho ngươi!
Một câu nói cuối cùng này của Hạ Minh, làm cho nội tâm của Lục Trầm dần dần kiên định lên.
Mặt mày của y tràn ngập vẻ kiên nghị, từng chữ từng câu nói: Hạ bá phụ, xin yên tâm, ta tuyệt sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của ngươi!
Kẻ có được Thượng Cổ Thần Tháo, có thể có được thiên hạ!
Tiên đoán năm đó hiện giờ còn truyền lưu trên thế gian!
Hạ Sơ Tuyết mới là người sở hữu Thượng Cổ Thần Tháp chân chính, sớm muộn gì có một ngày, nàng ta sẽ lại tìm được Thượng Cổ Thần Tháp để khế ước, sau đó trở thành tồn tại đứng đầu đại lục, lúc đó, y thân là hôn phu của nàng, tự nhiên là nước lên thì thuyền lên!
Về phần rốt cục Cố Nhược Vân có đồng ý hay không, cũng không ở trong phạm vi Lục Trầm suy nghĩ.
Y cho rằng, chỉ cần mình triển khai theo đuổi mãnh liệt, là không có khả năng có nữ nhân có thể chống cự được!
Tốt! Hạ Minh vừa lòng vỗ bàn đứng lên, y giống như đã thấy được Y thánh chết ở trong tay Kim Đế, nhịn không được cười phá lên: Lục Trầm, hiện tại ngươi phải đi tìm nàng, nhớ kỹ, diễn~đ@n.lêquý,đôn trong khoảng thời gian này ngươi không thể ở trong Hạ gia, ngàn vạn đừng làm cho nàng biết chuyện của ngươi và Tuyết nhi, chờ sau khi ngươi hoàn toàn nắm nàng trong tay, chúng ta lại đến thực thi kế hoạch của chúng ta!
Y thánh, chuyện này không thể trách ta, nếu muốn trách thì trách ngươi năm lần bảy lượt muốn tra tìm chân tướng Hạ Nhược Vân tử vong! Như thế nào ta có thể để cho loại chuyện này xảy ra? Một khi đã như vậy, ta đây cũng chỉ có thể làm cho ngươi và Kim Đế càng đấu càng không cách nào dàn xếp.
Mà ta, chỉ ngồi thu ngư ông đắc lợi!
Nghĩ vậy, tươi cười của Hạ Minh càng thêm âm trầm và đắc ý, thật giống như Cố Nhược Vân đã là vật trong tay Lục Trầm……...
Ba ngày!
Thời gian này nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài.
Nhưng đối với Cao đế mà nói còn muốn dài hơn ba năm!
Ở bên trong ba ngày này, hắn cũng không có trở về hoàng cung, mà là trực tiếp ở trong phủ Thái tử, để cho có thể tùy thời cung cấp thứ Cố Nhược Vân cần! Cũng may ba ngày sau cửa phòng khép chặt kia rốt cục bị mở ra, nữ tử y phục màu xanh kia chậm rãi đi ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, làm cho mồ hôi trên trán nàng vô cùng óng ánh trong suốt.
Thế nào?
Sau khi Cao đế nhìn thấy Cố Nhược Vân bước ra khỏi phòng, nhanh chóng bước lên phía trước, dò hỏi.
Rốt cục Cố Nhược Vân cũng lộ ra tươi cười, sau khi nhìn thấy ý cười trên mặt nàng, trái tim dâng cao kia của Cao đế mới hạ xuống.
/1836
|