Qua khoảng nữa giờ đồng hồ, người của Hình bộ đã tới, hai người An Tri Cẩm và Tần Tử Minh không nói hai lời đi theo Bộ Đầu đi tới Hình bộ .
Dĩ nhiên, nàng tới Hình bộ không phải vì để lấy lời khai, nàng chỉ đi trước dò đường để buổi tối càng tiện hành động. Nơi như Hình bộ, cũng không phải là nơi người nào muốn đến thì đến đi thì đi, vừa lúc thừa cơ hội này, biết rõ kết cấu của nó, mới có thể bảo đảm buổi tối hành động thành công.
Lục bộ của triều đình, nếu nói đến công việc của bộ nào bận rộn nhất, chính là Hình bộ.
Mỗi ngày, có đủ loại án phải xem xét, đủ kiểu phạm nhân phải bắt, còn có các loại hồ sơ đa dạng phải sắp xếp. . . . . . Vì vậy, nên bộ này căn bản mà nói rất không được đám công tử bột coi trọng, nhưng rất nhiều người muốn làm quan đều liều mạng chen vào Bộ Môn, bởi vì Bộ Môn mệt mỏi vất vả nhất, nhất định cũng có nhiều thứ béo bở nhất. Người sống một đời, ai không hi vọng có người phục vụ, nhưng chủ yếu nhất vẫn là có thể thu bó lớn tiền.
Tuy hai người là nghi phạm, nhưng thân phận của Tần Tử Minh khá đặc thù nên người của Hình bộ cũng khách khí với bọn họ , tuy Lâm thượng thư không có ở đây, nhưng lại phái con của ông ta là Lâm Thư Lương đặc biệt tiếp đãi.
Trên đường hai người đi lấy lời khai, An Tri Cẩm cũng đã nhớ hơn phân nửa kết cấu của Hình bộ, cho nên lấy lời khai xong nàng cũng không còn ý định ở lại đây lâu, chuẩn bị trở về vẽ một bản đồ, sau đó sớm tụ họp với Trì Cảnh, thương lượng một chút về kế hoạch.
Không nghĩ tới lúc nàng và Tần Tử Minh chuẩn bị rời đi, lại có người gọi bọn họ: Vương gia, Vương Phi nương nương, xin dừng bước.
An Tri Cẩm và Tần Tử Minh cùng xoay người, Tần Tử Minh nhìn thấy người mở lời giữ bọn họ lại là Lâm Thư Lương, khó hiểu nói: Không biết Lâm chủ sự còn có chuyện gì?
Nam tử trước mặt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, cũng đã làm được chủ sự Hình bộ, tuy nói trong chuyện này hắn và cha hắn - Lâm Nguyên có một phần quan hệ rất lớn, nhưng Lâm Thư Lương này là một trong những tài tử nổi danh của kinh thành, hoàn toàn không giống với Tần Tử Minh, bên ngoài một thân tiếng xấu.
Rõ ràng sinh ra trong nhà trọng thần, được cưng chìu từ nhỏ đến lớn, vị Lâm công tử này lại có thể giỏi văn giỏi võ, đối đãi với người ôn hòa, không có một chút dáng vẻ kiêu ngạo, lại càng không có dáng vẻ của con cháu nhà giàu, hơn nữa thân hình hắn cao lớn, có tướng mạo của một nhân tài, từ bên ngoài đến bên trong hầu như không thể soi mói, cũng có thể hiểu vì sao An Tri Lạc si mê không dứt với hắn, đừng nói là An Tri Lạc, đa số khuê nữ trong kinh thành đều có hảo cảm với hắn.
Nói tóm lại, ấn tượng đầu tiên của An Tri Cẩm đối với người này cũng không tệ lắm.
Vẻ mặt Lâm Thư Lương nhu hòa đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt An Tri Cẩm: Vương Phi Nương Nương, gần đây Lạc nhi . . . nàng có tốt không?
Nghe được hai chữ Lạc Nhi , An Tri Cẩm sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được, người hắn nói đúng là An Tri Lạc: Rất tốt, như thế nào?
Cũng không có gì, lâu rồi không nhìn thấy, thật sự là hơi nhớ nhung. Lúc Lâm Thư Lương nói lời này, trong mắt lóe lên một chút xấu hổ Các ngài yên tâm, tuy chân tướng chuyện này còn chưa rõ ràng, nhưng Vương gia làm việc luôn quang minh lỗi lạc, Vương Phi nương nương lại là tỷ tỷ của Lạc nhi, cho dù như thế nào, Thư Lương cũng sẽ giúp một tay.
Lâm chủ sự chỉ cần khám nghiệm tử thi, kiểm tra thi thể, bẩm báo chi tiết nguyên nhân cái chết của Tiền chưởng quỹ, hai người chúng ta đã vô cùng cảm kích. An Tri Cẩm thấy vẻ mặt hắn thành khẩn, giọng nói với hắn cũng tốt lên rất nhiều.
Đó là điều đương nhiên, việc đó là bổn phận, không thể thoái thác.
An Tri Cẩm gật đầu, cảm thấy tiểu tử này một thân chính khí, cảm giác cũng là một vị quan tốt, chính trực không vụ lợi, giống như hắn chính là loại người lần đầu trải qua quan trường, không bị ô nhiễm.
Thánh chỉ đến —— Đúng vào lúc này, phía sau truyền đến một tiếng hô to.
Quay đầu lại, quả nhiên thấy một đại thái giám mang theo hai tiểu thái giám vào cửa Hình bộ.
Ngụy công công? Tần Tử Minh nhìn thấy người đến phía sau thì kinh hãi lắp bắp, bởi vì vị Ngụy công công này chính là thái giám thiếp thân lớn nhất của phụ hoàng.
Vương gia, thủ dụ[1] của hoàng thượng, ngài lập tức tiến cung.
[1] thủ dụ: chỉ thị tự tay vua viết
Được. Nghe công công nói thế, Tần Tử Minh không nghĩ cũng biết là vì cái gì, phụ hoàng tìm hắn luôn luôn không có chuyện gì tốt, lần này tuy hắn không giết người, nhưng tin tức Tiền chưởng quỹ đã chết sợ rằng đã truyền đi khắp cả kinh thành, phụ hoàng khẳng định cũng là vì chuyện này, nếu không làm sao có thể vô duyên vô cớ bảo hắn tiến cung ?
Kiệu đã chờ ở phía ngoài, Vương gia, vậy chúng ta đi thôi. Ngụy công công làm một tư thế mời với hắn.
Tần Tử Minh quay đầu nhìn thoáng qua An Tri Cẩm, còn chưa mở miệng đã nghe An Tri Cẩm nói: Nếu hoàng thượng cho mời chàng, ta về phủ trước.
Nói xong, không đợi Tần Tử Minh lên tiếng, trước mặt mọi người đi về.
Tần Tử Minh thở dài một hơi, chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không mong đợi An Tri Cẩm sẽ đối xử tốt với hắn một lần nữa hoặc là nghe hắn nói, hưu thư hắn đã viết xong, chờ sau khi tiến cung gặp phụ hoàng, trở về thì nên tìm An Tri Cẩm nói chuyện này.
Mà trong hoàng cung, đương kim thánh thượng Tần Diệu Thiên đang ở trong ngự thư phòng chờ Tần Tử Minh.
Tần Diệu Thiên lên ngôi năm hai mươi lăm tuổi, tại vị đến bây giờ đã hơn ba mươi năm, làm hoàng đế nhiều năm như vậy, dù thế nào cũng có chút khí thế. Tuy con hắn nhiều, nhưng được coi trọng chỉ có vài người, về phần Tần Tử Minh, cho tới bây giờ lại càng không vào trong mắt hắn.
Hoàng thượng, Vương gia đến.
Cho vào.
Từ khi Tần Tử Minh bước vào ngự thư phòng, vẫn cúi đầu đi tới trước, hành lễ: Nhi thần tham kiến phụ hoàng.
Đứng lên đi. Giọng nói cực kỳ qua quít bình thường, nhưng mang theo một loại khí chất của thiên tử không giận mà uy.
Vâng. Tần Tử Minh đứng dậy đứng ở một bên, từ đầu đến cuối cũng không giương mắt nhìn cha mình một cái.
Hầu như từ nhỏ đến lớn hắn đều bị trừng phạt, khi hắn hai tuổi, mẫu phi vì nhiễm bệnh hiểm nghèo mà qua đời, hắn bị ném cho bà vú trông coi chiếu cố, không ai quản giáo, từ nhỏ tính tình đã hết sức nghịch ngợm, gây họa lại là chuyện thường như cơm bữa, mỗi lần phụ hoàng tìm hắn, không phải giáo huấn thì là trừng phạt, lâu ngày, tình phụ tử cũng càng ngày càng trở nên xa lạ, mà hắn càng lớn lên thì tự biết mình là một phế phẩm, cho nên thấy phụ hoàng lúc nào cũng luôn quy củ.
Sáng nay trẫm nghe nói tối hôm qua ngươi mang theo vương phi đi gây chuyện trong sòng bạc?
Nhi thần biết sai. Từ nhỏ đến lớn, những lời này nói vô số lần, lần này cũng giống như thường ngày, lặp lại nhiều lần như thế thì phải làm thế nào đây?
Càn rỡ! Một quyển sổ con đột nhiên bị ném tới, nện bên trên bắp chân hắn, rơi bên chân: Chính ngươi xem đi, đây là sổ con mà Ngự Sử viết để buộc tội ngươi, bên trên nói ngươi ỷ vào thân phận Vương gia của mình, đi ra ngoài gây chuyện, còn giết chưởng quỹ của sòng bạc.
Tần Tử Minh yên lặng khom lưng nhặt cuốn sổ trên đất, sau khi nhìn lướt qua, giọng nói không lớn nhưng rất kiên định: Nhi thần không có.
Ngươi nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa? Tần Diệu Thiên có chút không thể tin được, Tần Tử Minh luôn hết sức cung kính với hắn, cho dù hắn trách mắng xử phạt như thế nào, sẽ không có một câu câu oán hận thậm chí là lời cầu tình, hiện tại, lại dám phản bác ngay trước mặt hắn?
Nhi thần không giết người. Cuối cùng Tần Tử Minh ngẩng đầu lên, dũng cảm đón nhận ánh mắt nghiêm nghị của hắn: Chưa hề.
/35
|