Sau khi nó rời đi không lâu thì có một nam nhân y phục màu đỏ bay tới.
Chủ nhân, thuộc hạ bảo vệ không tốt xin người trách phạt nam nhân đó hai chân quỳ, tay nắm thành quyền
Âu Dạ, đứng lên không phải lỗi của ngươi Vô hư từ mặt đất đứng lên vì ngồi dưới đất quá lâu cộng thêm mất máu quá nhiều nên hai chân có chút lảo đảo ngã xuống đất
Âu Dạ phản ứng nhanh đưa tay đỡ Vô Hư.
Chủ nhân, người không sao chứ? Vết thương... Âu Dạ lo lắng nói
Đã được xử lí nói câu này Vô Hư giọng nói có chút nhẹ nhàng
Hắn nhớ lại có 1 tiểu cô nương giúp hắn xử lí vết thương rất chăm chú băng bó vết thương rất cẩn thận, dặn dò rất kĩ. Nhớ đến gương mặt nàng ấy tuy nàng trang điểm có chút kì quái nhưng hắn có thể nhận ra đằng sau lớp trang điểm đó là một gương mặt rất xinh đẹp, hắn bị hút hồn bởi đôi mắt to mà trong veo, ngây thơ và trong sáng của nàng. Nàng luôn ra vẻ vô tội, vô hại làm cho người ta bỏ đi sự phòng bị, đề phòng.
Vô Hư môi cong nhẹ, ánh mắt xuất hiện sự ôn nhu.
Một bên Âu Dạ chăm chú nhìn vết thương mà không chú ý đến biểu hiện vừa rồi của chủ nhân nhà mình
Chủ nhân, có cần tra ai đứng sau không?
Về
....
Nó đi một đoạn thì thấy đằng xa có một chiếc xe ngựa đang chạy tới có chút quen mắt.
Nha, đây không phải xe ngựa Tứ Vương Phủ sao? Hắn đến đây làm gì a~~
Quảng đường của nó và chiếc xe ngựa từ từ rút ngắn. Chỉ chốc lát chiếc xe đã đứng trước mặt nó.
Hiên Man Mộ Quân từ xe ngựa bước xuống, bộ dáng tao nhã. Hắn nhìn nó từ trên xuống dưới không bị gì thì lòng thở phào nhẹ nhỏm.
Khi 2 thuộc hạ chạy về phủ báo đã mất dấu nàng. Hắn đã thật nhanh chuẩn bị xe ngựa mà chạy đến tìm nàng. Sợ nàng bị nguy hiểm
Trong lúc đi tìm nàng, ngồi trong xe ngựa hắn đã suy nghĩ rất nhiều
Chưa có ai làm hắn mất đi khả năng suy nghĩ về những chuyện có liên quan đến nàng.
Chưa có ai làm hắn lo lắng như nàng.
Chưa có ai....Chưa có ai....
Hắn là thật sự yêu nàng.
P/s : ta nổi chứng siêng năng đột xuất. Nên tối nay có thêm 1 chương nữa.
Cầu ĐỀ CỬ+ NHẬN XÉT để thêm động lực siêng năng a~~
Chủ nhân, thuộc hạ bảo vệ không tốt xin người trách phạt nam nhân đó hai chân quỳ, tay nắm thành quyền
Âu Dạ, đứng lên không phải lỗi của ngươi Vô hư từ mặt đất đứng lên vì ngồi dưới đất quá lâu cộng thêm mất máu quá nhiều nên hai chân có chút lảo đảo ngã xuống đất
Âu Dạ phản ứng nhanh đưa tay đỡ Vô Hư.
Chủ nhân, người không sao chứ? Vết thương... Âu Dạ lo lắng nói
Đã được xử lí nói câu này Vô Hư giọng nói có chút nhẹ nhàng
Hắn nhớ lại có 1 tiểu cô nương giúp hắn xử lí vết thương rất chăm chú băng bó vết thương rất cẩn thận, dặn dò rất kĩ. Nhớ đến gương mặt nàng ấy tuy nàng trang điểm có chút kì quái nhưng hắn có thể nhận ra đằng sau lớp trang điểm đó là một gương mặt rất xinh đẹp, hắn bị hút hồn bởi đôi mắt to mà trong veo, ngây thơ và trong sáng của nàng. Nàng luôn ra vẻ vô tội, vô hại làm cho người ta bỏ đi sự phòng bị, đề phòng.
Vô Hư môi cong nhẹ, ánh mắt xuất hiện sự ôn nhu.
Một bên Âu Dạ chăm chú nhìn vết thương mà không chú ý đến biểu hiện vừa rồi của chủ nhân nhà mình
Chủ nhân, có cần tra ai đứng sau không?
Về
....
Nó đi một đoạn thì thấy đằng xa có một chiếc xe ngựa đang chạy tới có chút quen mắt.
Nha, đây không phải xe ngựa Tứ Vương Phủ sao? Hắn đến đây làm gì a~~
Quảng đường của nó và chiếc xe ngựa từ từ rút ngắn. Chỉ chốc lát chiếc xe đã đứng trước mặt nó.
Hiên Man Mộ Quân từ xe ngựa bước xuống, bộ dáng tao nhã. Hắn nhìn nó từ trên xuống dưới không bị gì thì lòng thở phào nhẹ nhỏm.
Khi 2 thuộc hạ chạy về phủ báo đã mất dấu nàng. Hắn đã thật nhanh chuẩn bị xe ngựa mà chạy đến tìm nàng. Sợ nàng bị nguy hiểm
Trong lúc đi tìm nàng, ngồi trong xe ngựa hắn đã suy nghĩ rất nhiều
Chưa có ai làm hắn mất đi khả năng suy nghĩ về những chuyện có liên quan đến nàng.
Chưa có ai làm hắn lo lắng như nàng.
Chưa có ai....Chưa có ai....
Hắn là thật sự yêu nàng.
P/s : ta nổi chứng siêng năng đột xuất. Nên tối nay có thêm 1 chương nữa.
Cầu ĐỀ CỬ+ NHẬN XÉT để thêm động lực siêng năng a~~
/0
|